Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 25: Chương 25: Tôi sợ vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng




Sau khi Mẫn Uyên cuộn chuột xong, động tác dừng khoảng 3s, hàng mi rũ xuống. Dường như đang ngừng lại để load thông tin sau khi não bộ đã quét đầu vào xong.

Chỉ là 3s ngắn ngủi, không hiểu sao lại làm Trần Ý khẩn trương đến lạ. So với việc nộp bài kiểm tra cuối kì còn khiến nàng lo lắng và hồi hộp hơn. Đứng trước thực lực chân chính rồi, con người ta tự nhiên sẽ sản sinh mặc cảm và rụt rè.

Trần Ý hiện tại cũng vậy.

Mẫn Uyên sau khi đã suy xét hết tất cả thông tin mình tiếp nhận được. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt phẳng lặng nhìn vào màn hình, đôi môi kéo lên rất nhẹ: “Rất hay. Góc nhìn của chị rất mới lạ.”

Được một câu này, Trần Ý cảm thấy lâng lâng như trên mây.

Thì ra được đại thần công nhận, tim sẽ vô thức đập nhanh vậy sao?

Trần Ý kiềm chế lại trái tim đang loạn nhịp hết cả lên của mình, làm bộ bình tĩnh: “Cảm ơn em nhé.”

Sau đó liền thấy Mẫn Uyên không ngừng thao tác trên màn hình, đại khái là đang lựa chọn phong cách thiết kế PPT phù hợp cho bài thuyết trình của Trần Ý. Ngón tay thon dài thi thoảng lại dừng trên bàn phím, bấm tổ hợp phím gì đó. Thao tác chuyên nghiệp tới mức Trần Ý nghi ngờ huân chương lao động quốc giao Mẫn Uyên nhận không phải là về nghiên cứu năng lượng mặt trời, mà là viết mã phần mềm công nghệ thông tin gì đó.

Thế nhưng hiện tại thời gian căng như dây đàn, căn bản không phải lúc cảm khái những điều này. Trần Ý lắc lắc đầu mình, đánh thức tế bào nghiêm túc của bản thân.

Chỉ chớp mắt, ba phong cách thiết kế đã được đưa lên trên màn hình. Chưa cần Mẫn Uyên lên tiếng, Trần Ý đã tiến vào trạng thái làm việc, liền nói: “Chọn cái bên trái đi, tôi thấy màu sắc nó hợp với mạng Kim của mình.”

Ngón tay đang đáp trên bàn phím của Mẫn Uyên hơi khựng lại, nhưng nhìn qua màn ảnh Trần Ý rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa. Nàng liền bấm tổ hợp phím. PPT Trần Ý vất vả thiết kế ban nãy được thay thế bằng phong cách mới. Lập tức như được khoác tấm áo mới, rạng rỡ hơn hẳn.

Tiếp theo đó, chưa cần Mẫn Uyên nói thì Trần Ý bên này cũng đã bắt đầu làm việc. Nàng lọc ra ý chính bản thân muốn trình bày từ bản Word chuyển lên PPT. Mẫn Uyên cũng rất ăn ý, sửa sang lại một vài trang trí trong slide để trông hợp lý hơn. Ở những điểm cầm thiết còn gãi đúng chỗ ngứa mà chèn vào ảnh, có cả một đoạn video cắt ngắn để tiện thể hiện ý mà Trần Ý muốn nói.

Cả hai dù không ai nói gì, thế nhưng động tác tay và tiếng nhấp chuột xen kẽ nhau cực kỳ đều đặn. Chẳng mấy chốc đã có hoàn thành phần việc kha khá.

Đúng lúc này Trần Ý để ý thấy bên tài khoản của Mẫn Uyên đang ngừng ở trang bìa khá lâu, trong màn hình video call thì vẻ mặt con nhóc cũng có vẻ khá đăm chiêu. Nàng bèn hỏi: “Làm sao thế?” Đồng thời kéo chuột lên slide đầu tiên xem tình hình.

Vừa kéo có hơi giật mình một thoáng. Đại khái vì nội dung tấm ảnh, tương đối... hơi kích thích đi.

Vì trên màn hình là ba tấm ảnh được trình bày theo hàng ngang, dáng vẻ là sản phẩm Mẫn Uyên tìm được nãy giờ, chờ nàng tuyển chọn.

Mẫn Uyên hỏi: “Chị muốn sử dụng tấm nào ảnh bìa?”

Trần Ý mân môi quan sát một hồi, cảm thấy có chút không đủ. Nhỏ giọng hỏi: “Có tấm ảnh nào trông đáng sợ hơn không?”

Mẫn Uyên hơi ngạc nhiên.

Trên thực tế lúc nãy Mẫn Uyên lựa chọn hình ảnh, vốn đã định chọn một tấm có tính kích thích hơn chèn vào. Nhưng nhớ tới hôn thê nhà mình đã sớm phân hóa thành Omega, mà đối đã với Omega nên có sự thương yêu nhẹ nhàng. Vậy nên nàng liền chọn ba tấm trông có vẻ an toàn hơn một chút. Thế mà Trần Ý lại nói rằng cần đáng sợ hơn?

Trần Ý cũng nhìn ra nghi hoặc của Mẫn Uyên, cũng không giấu giếm mà thẳng thắn: “Tôi muốn, lúc bật slide lên phải khiến đám người kia sợ hãi tới bật ngửa.”

Mẫn Uyên đuôi chân mày khẽ động. Kết hợp với khối lượng công việc quá tải mà Trần Ý đang gánh, quả nhiên nàng đoán không sai. Trần Ý đang không hòa hợp với ai đó trong lớp học, vậy nên đang muốn bày trò chỉnh đám người kia.

Mẫn Uyên nhấp chuột phải, sau đó mở ra cửa sổ thu nhỏ, lôi từ trong đó ra một tấm ảnh nàng vừa lọc ban nãy. Ba tấm được đề xuất này, vì quá “an toàn” mà được gỡ xuống cho về vườn.

“Tấm này thì thế nào?”

Trần Ý hít khí lạnh, không tự chủ được đổ mồ hôi lạnh vì sợ hãi đột ngột. Lúc Mẫn Uyên lôi ra tấm ảnh này, khiến thần kinh nàng suýt chút sập ngay tại chỗ. Nhìn hai con vật tranh mồi mà xâu xé nhau, nhuốm đầy máu tanh trong ảnh. Quả thực cực kỳ kích thích thị giác, một con nghiện phim kinh dị như nàng còn rén nữa là. Vậy nên lau lau mồ hôi nói: “Có cách nào giảm độ 'kinh dị' xuống một chút không?”

Nói rồi, nàng lại lo truyền đạt không đủ ý tới Mẫn Uyên còn huơ tay múa chân, dùng ngón trỏ và ngón cái khép lại thành một kích cỡ, lẩm bẩm: “Cỡ này này, 80-90 phần trăm đáng sợ thôi. Nếu đáng sợ quá tôi lo rằng sẽ vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng.”

Thực tình lúc nói xong Trần Ý cũng có hơi hối hận một chút. Đã nhờ cậy người ta, còn đòi hỏi thái quá. Nhất là đối phương còn đang ở độ tuổi dậy thì, có khi nào vì bị chỉ đông chỉ tây mà sản sinh khó chịu, lật bàn không làm nữa không nhỉ. Mà huống hồ, Trần Ý sờ sờ mũi mình, nàng công khai làm chuyện xấu thế này. Thần đồng nhân phẩm tốt sẽ không chỉ trích nàng chứ.

Thế nhưng Mẫn Uyên không có vẻ gì là khó chịu cả. Còn gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu. Và Trần Ý lại lần nữa được chiêm ngưỡng tốc độ lướt chuột tìm hình ảnh thần sầu của Mẫn Uyên.

Sau đó Mẫn Uyên lôi ra hai bức ảnh, dùng trỏ chuột chỉ vào một bức và trần thuật: “Tấm này mức độ sợ hãi sẽ rơi vào khoảng 80%, khiến người nhìn thấy lần đầu sẽ phải hít khí lạnh, sau đó tim đập nhanh, nhịp thở tăng, huyết áp tăng cao trong vòng 30s. Còn bức này, nhìn lần đầu tiên sẽ khiến cho thần kinh mất tự chủ, khiến người nhìn thấy phải hét lên, sau đó là thân thể sản sinh cảm giác muốn bỏ chạy ngay lập tức.”

Trần Ý: “...” Yên lặng cố gắng giữ chặt chân mình bên dưới bàn, không thể bỏ chạy, quá mất mặt.

Mẫn Uyên lại rất lịch sự và nhã nhặn, hỏi: “Chị muốn chọn cái nào?”

“Vẫn là... cái bên trái đi. Dọa bọn họ chạy hết, ai nghe tôi báo cáo bây giờ.”

Thế quái nào hôn thê nàng có thể bưng gương mặt nghiêm túc, ra đề xuất cho nàng làm việc xấu thế nhỉ. Trần Ý cứ cảm thấy bản thân dường như có nhận thức sai lầm nào đó rồi.

Nhìn thấy Trần Ý len lén lau mồ hôi lạnh qua màn ảnh, khóe môi Mẫn Uyên càng nâng lên cao. Giọng không đổi: “Được rồi, vậy tấm bên trái nhé?”

“Ừm.”

Sau đó cả hai tiếp tục ăn ý, người soạn ý trên slide, người sắp xếp trang trí và chèn ảnh, video.

Vốn cứ nghĩ sẽ phải mất rất lâu mới hoàn thành, không ngờ hiệu suất lại vô cùng nhanh. Chỉ khoảng 50' đã hoàn thành xong toàn bộ việc. Nhìn Mẫn Uyên chỉnh sửa slide cảm ơn cuối cùng, Trần Ý cứ tưởng mình đang nằm mơ. Thế nào mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Lúc này vì tay đã rỗi việc, Mẫn Uyên bèn bỏ bình sữa khỏi miệng em gái, đưa bé con lên vai vỗ vỗ cho bé mau tiêu. Không thể tin là hiện tại nửa đêm hôm, bé con này trái lại cực kỳ có tinh thần, sau khi bú no liền phát ra vài âm tiết ê a vô nghĩa. Lúc nằm bò trên vai chị gái, bàn chân nhỏ nhỏ cứ nguậy tới nguậy lui.

Trần Ý không nhịn được hỏi: “Sao Bé Đậu vẫn chưa ngủ nữa? Lần trước bị nôn sữa để lại di chứng gì sao?”

Mẫn Uyên vừa nhẹ nhàng vỗ lưng em gái, vừa đáp: “Đồng hồ sinh học nó không ổn định, ngày ngủ đêm chơi, vậy nên phải cho ăn đêm như vậy. Không sao, là chuyện nhỏ thôi, chị đừng quan tâm.”

“Ừm.”

“Chị có muốn thuyết trình thử không?”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.