"HongKong ư???"Nhược Vi lẩm bẩm. Lý Kình
chắc chắn là đang chuẩn bị đưa những sát thủ cận vệ đến buổi đấu
giá ngầm ở HongKong. Lần này đưa rất nhiều người đi.
Trong đầu cô
chợt nảy ra ý tưởng, bây h cha cô đang cho canh gác cổng rất nghiêm
ngặt, chủ ý là sợ cô ko đồng ý hôn ước nên trốn mất. Thừa dịp lúc
bọn người của cha cô đưa những tên sát thủ cận vệ kia ra ngoài bằng
máy bay riêng, vậy cô có thể trà trộn vào đoàn người trốn theo qua
HongKong rồi. Hay!Thật là sáng kiến ko tồi!
Nhược Vi tự cảm thán
trong đầu. Cô liền liếc nhìn đồng hồ, bây h là 12h, 1h nữa máy bay sẽ
cất cánh. Cô phải nhanh chóng hành động mới đc. Nhược Vi chạy ngay
lại tủ quần áo, lục 1 hồi, cuối cùng cô cũng tìm đc bộ đồng phục
của tổ chức.
Đó là bộ đồ da màu đen, ôm sát người từ cổ đến
chân,khá đơn giản. Bên ngực trái có gắn huy hiệu của tổ chức hình
đôi cánh màu bạc. Thường xuyên vào Darknight tập luyện nên cô cũng chôm
đc bộ đồ này, ko ngờ lại có dịp dùng đến. Mặc đồ xong xuôi, cô ra
khỏi phòng. Rón rén bước qua hành lang của lâu đài rồi đi xuống cầu
thang........................................................................................................................
Nhược Vi xuống tầng hầm của lâu đài, đi qua các cửa bảo an 1 cách dễ
dàng vì cô đã quá quen thuộc vs mấy thứ này. Cuối cùng cô cũng đã
lọt vào trụ sở của Darknight ngay dưới lâu đài.
Ở đây các căn phòng
to lớn đc xây ngăn cách vs nhau bằng kính cách âm. Bao gồm phòng tập
súng, phòng luyện võ, phòng máy tính, kho vũ khí...rất rất nhiều
mà ko đếm xuể. Nhược Vi bước nhẹ nhàng qua các căn phòng . Cuối dãy,
có 1 cánh cửa thép rất lớn nằm ở giữa trụ sở, đó là nơi chứa
những chiếc máy bay đc người trong tổ chức chế tạo.
Cánh cửa này
đòi hỏi dấu vân tay , ngoài trừ cha cô và Lý Kình thì những người đc
chỉ định mới có thể vào đây. Nhược Vi hà hơi thở của mình vào mặt
điện tử cảm ứng đang đòi hỏi dấu vân tay kia. Lập tức 1 dấu vân tay
hiện lên màn hình cảm ứng và đc chấp nhận. Đây là 1 mẹo nhỏ mà cô
tự mày mò đc. Dấu vân tay hiện lên kia là của người vừa bước vào
cách cửa này ko lâu chỉ có thể là 15p đổ lại. Nếu ko Nhược Vi đã ko
thể dùng cách này đc.
Cô bước vào và mau chóng núp vào 1 góc quan
sát. Đây là lần thứ 2 cô đc vào đây, nơi này thực sự thực sự vô cùng
lớn vì nó có thể chứa đủ 15 chiếc máy bay khác nhau do người của
cha cô chế tạo. Tuy cô thường xuyên vào tổ chức, nhưng trừ Lý Kình ra
thì ko ai biết mặt cô vì cô luôn đeo mặt nạ khi vào đây luyện tập, cha
cô bắt buộc như thế , Nhược Vi cũng ko biết tại sao.
Nhưng bây h điều
đó lại rất có ích cho cô. Cô núp sau bức tường đưa mắt ra nhìn xung
quanh , có 1 hàng người mặc đồng phục giống cô đang đứng gần máy bay
, ko cần nói cũng biết đó là những sát thủ cận vệ đc đào tạo của
tổ chức. Còn người mặc vest đen đeo kính đen đang đứng trước hàng
người chắc chắn là tay sai của Lý Kình có nhiệm vụ mang người qua
HongKong 1 cách an toàn. Nhược Vi chờ họ điểm danh xong liền lẻn vào
hàng người lên máy bay..............................................................................................................................
Màn đêm buông xuống , tại văn phòng của tổng tài tập đoàn Ins.
1
chàng trai có vóc dáng cao, sóng mũi dọc dừa, mĩ quan tuấn tú, đôi mắt
đen láy đang chăm chú vào tập tài liệu trên bàn. Tay anh kí nhanh vào
các trang giấy của tập tài liệu. "Thưa tổng tài, buổi đấu giá
sẽ bắt đầu lúc 5h chiều mai, tôi đã sắp xếp lịch để ngài có thể
đến đó tham dự" thư kí nhận tập tài liệu từ tay Trấn Lăng Khiên
. Anh cất giọng trầm trầm "Tốt". Thư kí nam cuối đầu nói "Ko
còn việc gì tôi xin phép ra ngoài" . Lăng Khiên gật đầu.
Cánh cửa
phòng từ từ khép lại, anh ngồi dựa vào ghế lấy tay cởi 1 núc áo ra
cho thoáng. Lăng Khiên muốn đến buổi đấu giá ngầm để tìm 1 cận vệ
xuất sắc để làm tay sai thân tín cho anh. Tuy đã có Ngô Diệm nhưng anh
cảm thấy vẫn cần thêm 1 người nữa . Tiếng chuông đt bỗng vang lên, Lăng
Khiên uể oải gác chân lên bàn bắt máy ."Lăng Khiên , là cha đây .
Cha muốn gọi để báo cho con biết ngày mai Vương tiên sinh sẽ đưa tiểu
thư Nhược Vi từ Anh đến biệt thự ở Hong Kong của con. Con hãy sắp xếp
để đón tiếp họ thật chu đáo" giọng của người đàn ông vang lên
đầu dây bên kia. Lăng Khiên bỗng ngồi thẳng người dậy "Vâng con
biết rồi". Anh cúp điện thoại, xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ,
đôi mắt trở nên thâm thúy "Nhược Vi, cuối cùng cũng đc gặp lại em
rồi."