Thấy Tông Anh cầm tay mình, Thịnh Thanh Nhượng lập tức quay lại, Tông Anh hơi thả lỏng tay, nhưng không buông ra, chỉ đổi lại cách cầm, dẫn
anh đến trước bàn ăn, kéo ghế ra, mời anh ngồi xuống.
Thịnh Thanh
Nhượng ngồi xuống, nghe thấy tiếng cô từ sau lưng vọng lại: “Chuyện quan trọng mà anh nói, nếu đi muộn nửa tiếng, liệu có xảy ra án mạng không?”
“Có lẽ là không.”, “Vậy cứ ăn sáng rồi hẵng đi.”
Giọng của cô không hung dữ cũng chẳng gấp gáp, nhưng chưa lại chứa đựng quyền uy không thể nghi ngờ.
Thịnh Thanh Nhượng đứng dậy cầm chén nước trên bàn trà, vừa uống một ngụm,
một bát cháo hoa nóng hổi liền xuất hiện trước mặt anh.
Không nhiều không ít, nấu vừa phải, bên trên rắc một ít ruốc.
“Hôm nay người ta chưa đưa sữa đến.” Tông Anh bưng một đĩa sứ trắng, ngồi
xuống phía đối diện. Trong đĩa chứa bánh mì Pháp cắt lát, thoạt nhìn khô cứng, hết sức khó nuốt. Cô xé một miếng bỏ vào miệng, nghiêng đầu đọc
báo trên bàn.
Một tờ báo tiếng anh, North-China Daily News (Tự Lâm Tây Báo, tức báo
viết bằng tiếng Anh), đưa tin hạm đội của Nhật Bản đã đóng quân tại
Thượng Hải, bất kể nội dung bằng chữ hay ảnh chụp đều thể hiện tâm trạng căng thẳng, nhưng ngoài mục tin thời sự lại đầy dẫy hình ảnh muôn màu
muôn vẻ. Quảng cáo in màu và tin vắn về tình hình trong Tô Giới thoạt
nhìn không ăn nhập gì với nhau, như thể hai thế giới xa lạ.
Tông
Anh ăn bất cứ món gì cũng nghiêm túc chăm chú, trong quá trình nhai
nuốt, da thịt gò má hoạt động đều đều, trật tự lưu loát.
Thịnh Thanh Nhượng ngẩn người nhìn cô một hồi, sau đó lấy lại tinh thần, cầm thìa ăn cháo.
Cô nhanh chóng ăn hết chỗ bánh mì Pháp trong đĩa, đặt tờ báo xuống hỏi anh: “Anh định gọi xe à?”
Thịnh Thanh Nhượng ngẩng đầu nhìn cô, cô hướng ánh mắt về phía anh, sau khi
nhìn chăm chú anh ba giây, dường như đã nhận được đáp án, cô cứ thế đứng dậy, quay số điện thoại. Cô tựa vào cạnh bàn, yêu cầu nhân viên trực
tổng đài của công ty Tường Sinh điều một chiếc xe tới, đối phương hỏi
địa chỉ, rồi giải thích thêm “nhiều đường phố trong Tô Giới hiện đang
ách tắc, xe không thể đến ngay lập tức, kính mong quý khách thông cảm”.
Xem ra thời kỳ hoàng kim “đón khách trong vòng mười phút” đã đến lúc chấm dứt.
Cúp điện thoại, Tông Anh bưng đĩa sứ vào bếp, lúc đi qua cửa trước, thoáng
nhìn thấy bóng mình trong tấm gương to, cô mới chợt nhận ra mình mặc quá tùy ý. Áo phông trắng ngắn tay, quần ở nhà mày xám rộng thùng thình làm bằng vải đay, không thích hợp để mặc ra ngoài.
Bỏ bát và đĩa vào
chậu rửa bát, cô hỏi Thịnh Thanh Nhượn, lúc này đang ăn cháo: “Anh
Thịnh, bộ quần áo tôi mặc lần trước còn ở đây không?”
Thịnh Thanh
Nhượng chưa ăn cháo xong, thấy cô hỏi vậy, anh lập tức buông thìa xuống, hỏi cô bằng giọng mũi nghèn nghẹt: “Cô cũng muốn ra ngoài sao?”
Tông Anh mở vòi nước rửa tay, hỏi ngược lại: “Anh có thể bảo đảm về trước mười giờ tối không?”
Thịnh Thanh Nhượng im lặng, tình hình bên ngoài thay đổi như chong chóng, anh quả thật không thể bảo đảm buổi tối về đúng giờ đưa cô về nhà. Do đó,
anh đứng dậy, định lấy quần áo cho cô, nhưng Tông Anh đã bước ra từ
phòng bếp: “Anh cứ ăn tiếp đi, quần áo ở trong phòng ngủ đúng không?”
Anh đành ngồi xuống, nói: “Ở ngăn cuối cùng trong chiếc tủ năm tầng nằm cạnh cửa.”
Tông Anh vào phòng ngủ, thuận lợi lấy ra một hộp giấy trong ngăn tủ dưới
cùng. Mở nắp hộp ra, áo sơ mi và quần được gấp gọn gàng, hiển nhiên đã
được giặt sạch. Cô đóng cửa lại, nhanh chóng thay quần áo, mặc quần dài, sơ vin ngay ngắn, cài khuy quần…
Vừa như in.
Cô không thể béo nhiều như vậy trong mười ngày ngắn ngủi, chỉ có thể là cạp quần nhỏ đi.
Tông Anh im lặng gấp gọn bộ đồ mặc nhà, lúc ra ngoài liền bắt gặp Thịnh
Thanh Nhượng cũng đang đi ra, trên tay anh là chiếc cặp tài liệu mới
tinh.
Đúng vậy, chiếc anh dùng hôm qua vẫn nằm lại nhà cô, hy vọng bên trong không có tài liệu cần dùng gấp.
Xe của công ty Tường Sinh quả thực đến muộn hơn lần trước một chút, lái xe vẫn phục vụ chu đáo như cũ, nhưng nét tươi cười có phần nặng nề miễn
cưỡng.
Anh ta hỏi: “Tiên sinh muốn đi đâu?” Thịnh Thanh Nhượng nhắm mắt lại đáp: “Dinh thự nhà họ Thịnh.”
Xe thuận lợi chạy ra phố, rời khỏi Tô Giới Pháp, đi thẳng tới dinh thự nhà họ Thịnh trên đường Tĩnh An Tự (phía Tây đường Nam Kinh) trong Tô Giới
công cộng. Lúc này, bầu trời xanh sẫm ban sớm đã được mặt trời chiếu
sáng hoàn toàn, thời tiết có chút oi bức, đâu đâu cũng thấy dân tị nạn
lánh vào Tô Giới, một con bướm kim phượng đậu ngoài cửa kính xe, sinh
vật nhỏ bé ấy chẳng hay biết cơn giông tố sắp ập tới thành phố này.
Trong xe yên tĩnh đến bồn chồn, Tông Anh kiềm chế cơn nghiện thuốc lá, giấu tay trong túi không nói lời nào.
Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng mở mắt ra, khàn giọng hỏi ý kiến Tông Anh:
“Tông tiểu thư, cô cần một thân phận để giải thích với người ngoài, vừa
tiện cho cô, và tiện cho cả tôi nữa. Trợ lý, được chứ?”
Lần trước
đến sở chế tạo đồ đồng tìm anh, Tông Anh đã dùng thân phận này, cô thì
không sao, nhưng cô nghĩ nếu anh muốn đến dinh thự nhà họ Thịnh, vậy…
“Anh Thịnh, anh phải về nhà sao?”
“Vì sao lại hỏi vậy, chuyện này rất quan trọng sao?”
“Có lẽ.” Tông Anh đáp, “Về nhà đồng nghĩa với việc gặp được người nhà anh,
mà lần trước tôi đã gặp một nữ sinh trẻ tuổi, có lẽ cô ấy là người thân
của anh. Trước đó, tôi đã nói với cô ấy rằng mình là bạn anh, nếu lần
này xuất hiện với thân phận trợ lý, có lẽ sẽ dẫn tới phiền toái và nghi
ngờ không cần thiết.”
Thịnh Thanh Nhượng hiểu, nữ sinh trẻ tuổi mà cô nói chính là Thịnh Thanh Huệ, em út của anh. Nhưng anh nói: “Đừng
lo, Tông tiểu thư.”
Xe taxi đỗ ngoài dinh thự nhà họ Thịnh, bên
ngoài là tường rào cửa sắt, bên trong gồm một ngôi biệt thự rất to và
vườn hoa tư nhân, vô cùng xa hoa.
Lúc này, cửa sắt đóng chặt, Thịnh Thanh Nhượng xuống xe, đưa tay nhấn chuông điện trên tường.
Người giúp việc nghe thấy tiếng chạy ra, trông thấy Thịnh Thanh Nhượng, ông
ta chỉ nói một câu “Tiên sinh”, mà không phải Tam thiếu gia.
Ông
ta không vội mở cửa, chỉ khom người nói: “Đại thiếu gia đã dặn, nếu tiên sinh tới bàn về chuyện di dời nhà máy, vậy không cần nói thêm nữa, mời
tiên sinh trở về xử lý những chuyện quan trong khác, không cần quan tâm
sản nghiệp nhà họ Thịnh.”
Đối phương có ý đuổi khéo cực kỳ rõ
ràng, nhưng Thịnh Thanh Nhượng nhất quyết không buông tha: “Mời ông
chuyển lời đến đại thiếu gia, tôi muốn nói với anh ấy về chuyện khác.”
Người giúp việc tỏ vẻ khó xử: “Hôm nay cả gia đình nhị tiểu thư cũng ở đây…”
Thịnh Thanh Nhượng khẽ nhếch môi, suy nghĩ một lúc nói: “Đúng lúc lắm, tôi cũng có việc muốn nói với chị hai.”
Người giúp việc rất lo lắng, nếu để Thịnh Thanh Nhượng vào, chỉ e sẽ khiến
mọi người căm ghét, nhưng ông ta không còn cách nào khác, đành nói: “Vậy tôi vào hỏi thử xem sao.”
Tông Anh đứng bên cạnh, nhìn người giúp việc tỏ ra khó xử, lại nhìn Thịnh Thanh Nhượng cố giữ vững tinh thần
đứng thẳng tắp, không hiểu sao lại thấy bóng dáng ấy che dấu vài phần
hèn mọn, cảm giác này quen thuộc một cách khó diễn tả.
Ngay khi người giúp việc xoay người, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh ba tới rồi!”
Thịnh Thanh Huệ nhảy xuống xe kéo tay, hào phóng cho phu xe một đồng, bước
nhanh tới cửa, gọi người giúp việc đang đứng cách đó bốn năm bước: “Chú
Diêu, sao chú không mở cửa cho anh ba?”
Người giúp việc được gọi
là chú Diêu quay lại, một mực nhíu chặt mày, Thịnh Thanh Huệ đứng cạnh
thúc giục: “Nhanh lên chú Diêu, chẳng lẽ chú không muốn mở cửa cho anh
em cháu sao?”
Chú Diêu thở dài, không thể làm gì khác ngoài mở
cửa. Thịnh Thanh Huệ chớp lấy thời cơ kéo tay Thịnh Thanh Nhượng, nhanh
chóng dẫn anh vào nhà, lại nghiêng đầu nhìn Tông Anh đang đứng bên
ngoài, nói: “Ơ, chẳng phải chị là…” Bạn qua đường?
Cô nhóc tạm thời không định truy cứu đến cùng, chỉ thúc giục: “Mau vào đi chị!”
Tông Anh bước qua cửa chính, nhìn Thịnh Thanh Huệ dắt Thịnh Thanh Nhượng vào biệt thự.
Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng quay đầu nhìn cô, cô cúi đầu bước nhanh đuổi
theo, đi đến bên Thịnh Thanh Nhượng, cô chủ động đưa tay cầm cặp tài
liệu giúp anh.
Vừa vào cửa, Thịnh Thanh Huệ liền gọi: “Anh cả, chị hai! Hôm nay trường em được nghỉ!”
Cả căn nhà to lớn im lặng đến quái dị, chỉ có tiếng Thịnh Thanh Huệ vang
vọng. Thịnh Thanh Huệ cau mày, một cái đầu ló ra từ tầng hai, là một bé
trai khoảng bảy tám tuổi, thằng bé tựa vào lan can nói: “Dì út, cô về
rồi ạ, ba mẹ và bác cả đang nói chuyện trong phòng khách tầng hai!” Nói
xong, nó đưa mắt về phía Thịnh Thanh Nhượng, chỉ nhìn mà không nói tiếng nào.
Phản ứng của trẻ con là chân thật và trực tiếp nhất, thằng
bé hiển nhiên biết Thịnh Thanh Nhượng, cũng biết đối phương là bậc cha
chú, nhưng không thèm xưng hô lấy một câu, đặc biệt kỳ lạ.
Tông
Anh chú ý đến chi tiết này, lại nghĩ đến bức ảnh chụp chung trong căn hộ của Thịnh Thanh Nhượng, trong hình, anh chỉ để lộ hơn nửa khuôn mặt.
Lúc này, Thịnh Thanh Huệ bước nhanh lên lầu, Thịnh Thanh Nhượng đi theo sau, Tông Anh đi cuối cùng.
Bước trên tấm thảm dày cộp, âm thanh phát ra cực kỳ nhỏ, dường như cả toà nhà là một con quái vật nuốt chửng âm thanh.
Thịnh Thanh Huệ là người đầu tiên đẩy cửa phòng khách tầng hai, bên trong
khói thuốc lượn lờ, chồng chị hai và anh cả đang hút thuốc lá, chị hai
khoanh tay, ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh.
Thấy cửa mở, ba người đều ngẩng đầu lên.
Đầu tiên bắt gặp Thịnh Thanh Huệ, sau đó lại thấy Thịnh Thanh Nhượng, cuối cùng là Tông Anh.
Anh cả đột nhiên nhíu mày, dập tàn thuốc, trực tiếp chất vấn Thịnh Thanh
Nhượng: “Mày tới đây làm gì?” Chị hai dứt khoát quay mặt đi, chồng chị
ta tiếp tục hút thuốc.
Xem nhẹ bầu không khí ngột ngạt này, Thịnh
Thanh Huệ đi về phía ghế sô pha dài và ngồi xuống, ngẩng đầu nói với
Thịnh Thanh Nhượng: “Anh ba, có chuyện gì thì ngồi xuống rồi nói.” Nói
xong lại nhìn Tông Anh, ý bảo cô cũng ngồi.
Sắc mặt Thịnh Thanh Nhượng càng lúc càng kém, anh nói: “Cho em một chút thời gian, em nói xong rồi đi ngay.”
Anh cả không kiên nhẫn mím môi, ngả người ra đằng sau, hơi thở nặng nề bật ra từ lỗ mũi: “Nói.”
Thịnh Thanh Nhượng ngồi xuống, Tông Anh đưa cặp tài liệu cho anh, đồng thời ngồi xuống bên cạnh.
Cả phòng sực nức mùi thuốc lá khiến Tông Anh rất muốn hút một điếu, nhưng tình hình lúc này không cho phép.
Cô nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Nhượng lấy mấy tấm vé ra khỏi cặp tài
liệu, lắng nghe anh nói bằng giọng từ tốn cố hữu: “Mặc dù hôm nay Thị
trưởng Du vẫn đang đàm phán với Takashi Okamoto ở Cục Giao Thông Vận
Tải, nhưng lực lượng quân đội song phương đã đóng quân tại Thượng Hải,
cuộc đàm phán này đại khái chỉ là màn trình diễn mang tính hình thức,
thời cuộc không còn hướng về hòa bình nữa.”
Anh tạm ngừng một lát
rồi ôn tồn nói: “Thượng Hải không thể tránh khỏi chiến tranh. Xưởng máy
của nhà họ Thịnh ở đường Dương Thụ Phổ nằm sát Đội tư lệnh thuỷ quân lục chiến Nhật Bản, một khi chiến tranh bùng nổ, chung quy rất khó tránh
khỏi liên luỵ. Uỷ ban Tài nguyên nhờ em đến bàn bạc với anh lần nữa,
cũng vì không muốn thấy nhà xưởng kia bị chiến tranh hủy hoại, thậm chí
bị kê địch chiếm dụng. Nếu rút lui ngay lúc này, chúng ta sẽ được trợ
cấp di chuyển và xây dựng lại…”
Anh cả vốn mất hừng vì sáng sớm
nhận được tin công nhân đình công, lúc này lại càng tức giận, trái lại
tỏ thái độ “bình nứt không sợ vỡ”, đột ngột ngắt lời anh: “Nằm gần người Nhật Bản thì sao? Tệ nhất là nổ tung toàn bộ chứ gì! Nhà họ Thịnh không phải chỉ có duy nhất một nhà máy này!”
“Không kể đến nhà máy ở đường Dương Thụ Phổ, vậy những nhà máy khác của nhà họ Thịnh ở Tô Giới cũng không quan trọng sao?”
“Quốc quân, quân Nhật, bên nào dám tùy tiện nổ súng trong Tô Giới?”
“Đúng là họ không dám, vậy không kích thì sao?” Anh nói một cách bình tĩnh,
“Bom đạn không có mắt, chúng đâu biết Tô Giới là gì.”
Anh cả cầm gạt tàn ném về phía anh, Thịnh Thanh Nhượng tránh được. Gạt tàn văng ra sàn, tàn thuốc xám trắng tản ra khắp nơi.
Tông Anh âm thầm nhíu mày, lúc này Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên nghiêng đầu, ghé sát tai cô nói khẽ: “Cô ra ngoài trước một lát nhé.”
Tông Anh nhìn anh, anh đã ngồi thẳng dậy, như thể vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.
Căn phòng im ắng gần một phút đồng hồ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi
này, Tông Anh lui ra ngoài, đứa bé kia vẫn chơi ở hành lang tầng hai,
trông thấy Tông Anh, nó chẳng nói tiếng nào.
Tông Anh đi qua người nó, lúc xuống cầu thang, cô đột nhiên chú ý tới bức ảnh gia đình khổng lồ treo trên tường…
Trong hình có anh cả, có chị hai, có một thanh niên mặc quân trang và cả cô út Thịnh Thanh Huệ.
Chỉ không có Thịnh Thanh Nhượng.
—
Lời tác giả:
Thịnh tiên sinh: Đúng vậy, tại sao chụp ảnh gia đình mà không gọi tôi?
Tông Anh: Không sao, về sau tôi chụp ảnh, tôi sẽ gọi anh.
—
Giải thích thêm:
1. Tự Lâm Tây Báo áp dụng phong cách của báo Mĩ, đăng tin quan trong lên trang đầu.
2. Thời cận đại, Hồng Khẩu là nơi tập trung chủ yếu của kiều bào Nhật Bạn tại Thượng Hải.