Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 36: Chương 36




Người hiện đại tắt máy vì lý do gì?Máy móc trục trặc, hết pin, gặp phải hoàn cảnh buộc phải tắt máy, hoặc không muốn nhận bất cứ cuộc gọi nào.

Tông Anh chiếm hai mục trong số đó, hết pin, vì tránh các cuộc gọi thi nhau oanh tạc, dứt khoát không sạc điện, để mặc nó tắt máy.

Thịnh Thanh Nhượng không biết nguyên do, đối mặt với thông báo tắt máy, anh chỉ có thể gọi về máy bàn ở chung cư 699, ống nghe vang lên tiếng tít tít rất lâu, cuối cùng không có ai bắt máy.

Anh đặt ống nghe xuống, trước mắt là màn đêm hiu quạnh, bóng người lác đác, chỉ có ô tô chạy như bay trên con đường vắng lặng. Anh gọi điện thoại chỉ vì một câu nói của cô “Nếu trở lại, cho dù xảy ra chuyện gì, hãy báo cho tôi một tiếng”, nhưng hiện giờ, cuộc điện thoại báo bình an này lại không thể liên lạc được, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Lúc Tông Anh lái xe đến bệnh viện đã khá muộn, cuộc kiểm tra của bà ngoại vừa có kết quả.

Đèn trên trần phòng khám toả ánh sáng trắng ảm đạm, phim X-quang được đặt vào thiết bị đọc phim, bác sĩ điều trị nhìn kỹ rồi nói với Tông Anh: “Trong sọ xuất huyết nhẹ, nằm viện quan sát một thời gian xem sao, không nên lơ là khi người già bị ngã.” Nói xong, cô viết hóa đơn, lại hỏi: “Bình thường bà nhà mình hay gặp triệu chứng khập khiễng từng đợt phải không?”

Tông Anh nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian tiếp xúc mấy ngày qua, bà ngoại thỉnh thoảng cũng xuất hiện tình trạng đau nhức chi dưới, nhưng bà lại nói là vì quá mệt mỏi nên cô không để tâm lắm.

Cô đáp: “Thỉnh thoảng.”

Viết đơn thuốc xong, bác sĩ trực ban ngẩng đầu nói: “Nếu còn xuất hiện triệu chứng tương tự, tôi đề nghị tốt nhất nên chụp cộng hưởng từ mạch máu, loại trừ một số nguy cơ mắc bệnh xơ cứng tắc nghẽn động mạch chân tay, dù sao chụp MRA không cần uống hoặc tiêm thuốc cản quang, quá trình kiểm tra tương đối an toàn. Đây, cô ký vào đây.”

Tông Anh cầm và ký tên vào đơn nhập viện, bác sĩ trực ban cúi đầu nhìn qua chữ ký, ánh mắt khẽ thay đổi – cô rất có ấn tượng với cái tên này.

Cô lập tức ngẩng đầu lên quan sát Tông Anh, càng thấy đối phương quen mắt, nhưng đêm hôm khuya khoắt, đầu óc hoạt động chậm chạp, nhất thời không nhớ nổi đã gặp nhau ở đâu, liền không tuỳ tiện hỏi han.

Tông Anh làm thủ tục nhập viện xong xuôi, lúc quay về phòng bệnh, bà ngoại đã ngủ.

Cô ngồi xuống, ngẩn người nhìn con số không ngừng nhích lên trên thiết bị giám sát, không lâu sau, đột nhiên có người cẩn thận mở cửa phòng bệnh.

Tông Anh bỗng chốc lấy lại tinh thần, vừa quay đầu liền trông thấy Thịnh Thu Thật.

Anh mang một chiếc ghế xếp vào, đang định nói chuyện, Tông Anh lập tức ra hiệu im lặng. Anh liền hạ giọng, nói: “Buổi đêm trông bà có thể dùng tạm cái này, anh mở giúp em nhé?”

Tông Anh xua tay, Thịnh Thu Thật liền đặt ghế cạnh tường, lại phủ tấm chăn mỏng lên.

“Nếu buồn ngủ thì cứ chợp mắt một lúc, chắc buổi tối không có chuyện gì đâu.”

“Em muốn trông bà thêm một lúc.”

Hai người nói chuyện rất cẩn thận, nhưng bà ngoại vẫn tỉnh.

Tông Anh vội đứng dậy hỏi han tình hình: “Hiện tại bà thấy thế nào ạ?”

Bà ngoại hé nửa con mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Bà hơi choáng, không quan trọng đâu. Cháu đến đây từ lúc nào thế?”

Tông Anh thành thật trả lời: “Nửa tiếng trước ạ.” Cô còn nói: “Chỉ tại cháu, cháu không nên để bà ở nhà một mình.”

Bà ngoại không đành lòng nhìn dáng vẻ tự trách của cô, liền nói: “Sao lại trách cháu được? Tại bà không để ý nên mới bị ngã, còn liên lụy cháu phải thức đêm.” Bà ngừng một lát, lại hỏi: “Đã xử lý xong chuyện kia chưa? Cậu thanh niên kia tên gì ấy nhỉ, Thịnh…”

Bà ngoại nhất thời không nghĩ ra, không khỏi nhíu mày lặp lại lần nữa: “Tên là Thịnh gì ấy nhỉ?”

Thịnh Thu Thật đột nhiên bước đến, hỏi: “Bà hỏi cháu ạ?”

Bà ngoại xua tay: “Không, không, không, không phải cậu.”

Thịnh Thu Thật lúng túng lùi ra đằng sau nửa bước, nghiêng đầu nhìn về phía Tông Anh, Tông Anh cũng không trả lời, chỉ khom người dỗ bà ngoại: “Cháu sẽ xử lý chuyện của anh ấy, bà không cần để bụng đâu, bà ngủ tiếp được không?”

Bà ngoại thấy cô không muốn nói, vả lại bản thân thật sự có chút mệt mỏi nên đành thôi, chỉ dặn dò: “Cháu nhất định phải ngủ đấy, nghe không?”

Tông Anh tiếp tục nhẹ giọng dỗ bà ngoại: “Cháu biết rồi, cháu lập tức đi ngủ đây.”

Nói xong, cô mở ghế xếp ra trước mặt bà ngoại, Thịnh Thu Thật thấy vậy thức thời rời đi, đúng lúc anh đi tới cửa, bác sĩ trực ban cũng bước vào.

Anh chào: “Bác sỹ Tôn đến kiểm tra phòng à?” Bác sĩ trực ban nói: “Đúng vậy, tôi sang đây xem bệnh nhân.”

Bác sỹ Tôn đi thẳng đến giường bệnh, cẩn thận kiểm tra một lượt, quay sang dặn Tông Anh: “Hẳn không có vấn đề gì lớn, buổi tối cô chú ý một chút, có chuyện thì nhấn chuông nhé.” Nói xong, cô ngừng một lát, cuối cùng mở miệng hỏi: “Có phải trước kia tôi từng gặp cô không, cô đã tới chỗ chúng tôi khám đúng không?”

Vốn có chút mệt rã rời, nghe thấy câu này, Tông Anh đột nhiên giật nảy mình, đầu bên kia, Thịnh Thu Thật cũng xoay người lại, bà ngoại thì trực tiếp đặt câu hỏi: “A Anh, cháu khám bệnh gì thế?”

Vẻ mặt Tông Anh bỗng trở nên căng thẳng, cô cướp lời bác sỹ Tôn, đáp: “Không có gì bà ạ, chỉ là bệnh đau nửa đầu thôi.”

Bác sỹ Tôn nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, đại khái đoán được cô muốn giấu giếm chuyện này, liền đáp: “Vậy à? Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?”

Tông Anh thầm thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây khá hơn nhiều rồi.”

Thịnh Thu Thật đứng bên cạnh, thoáng thấy có gì đó không đúng, vì sao Tông Anh đến bệnh viện mà không nói cho anh biết? Như thể có chuyện cố ý giấu anh.

Anh vốn định mở miệng hỏi Tông Anh một câu, bác sỹ Tôn lại quay đầu nói với anh: “Vừa rồi tôi thấy y tá Dương bên khoa cấp cứu đang tìm cậu, cô ấy không gọi điện thoại cho cậu sao?”

Thịnh Thu Thật sờ túi: “Lúc lên đây quên mang di động, để tôi qua đó xem sao.”

Bác sỹ Tôn đưa mắt nhìn anh rời đi, nói với Tông Anh: “Phải rồi, còn một giấy tờ nữa phải điền, cô đi theo tôi một lát.”

Tông Anh biết đây chỉ là cái cớ, nhưng vẫn đi cùng cô ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này, một số đèn trong hành lang khu vực phòng bệnh đã tắt, chỗ sáng chỗ tối, gió điều hòa lành lạnh, con số màu đỏ trên đồng hồ treo tường không ngừng nhích lên. Trông thấy đồng hồ, Tông Anh lại nghĩ đến Thịnh Thanh Nhượng, không biết anh đã thuận lợi trở lại hay chưa.

Bác sỹ Tôn gọi cô một tiếng, Tông Anh lấy lại tinh thần, mời cô ấy nói thẳng.

Bác sỹ Tôn nghiêm túc nói: “Trước khi đến, tôi đã quay về kiểm tra phim chụp hồi trước, có phải cô không tới lấy báo cáo không?”

Tông Anh mím môi, đáp: “Phải.”

Bác sỹ Tôn là người rất có trách nhiệm, cô nói: “Cô không đến lấy báo cáo, bệnh viện vốn phải liên lạc với cô để tiến hành thêm bước chẩn đoán sâu hơn, đảm bảo độ chính xác, nhưng số điện thoại ghi trên thẻ ý tế của cô không đúng, chúng tôi không liên lạc được.” Cô thoáng ngừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Cô biết tình trạng của mình ra sao chứ?”

Tông Anh mệt mỏi tựa lưng vào tường: “Sau đó tôi đã đến bệnh viện gần đây để xét nghiệm DSA.”

Chỉ nhìn nét mặt cô, bác sỹ Tôn đã đoán được kết quả chẩn đoán: “Nếu đã có kết luận, vì sao không phẫu thuật?”

Hình như Tông Anh bị cảm nhẹ, cô không kìm được hít mũi một cái, dưới ánh đèn mờ tối, trái lại có thể mở rộng cửa lòng với một người không quen biết: “Tình hình hơi phức tạp, tùy tiện phẫu thuật, tôi lo không kịp xử lý một số việc.”

Bác sỹ Tôn hiển nhiên không đồng ý với quan điểm này: “Có chuyện gì không kịp xử lý? Cô có thể dặn người nhà làm thay.”

Tông Anh cúi đầu xoa huyệt Thái dương, nhíu mày không nói.

Bác sỹ Tôn thấy cô lo âu nặng nề, biểu hiện rõ nhất của việc thiếu cảm giác an toàn: “Xin lỗi, cô… Còn người thân nào khác không?”

Tông Anh ngẩng đầu nhìn bác sỹ Tôn, thở dài nói: “Có, chẳng qua không thân thiết lắm.”

Một người sắp tiến hành ca phẫu thuật có độ nguy hiểm cao, tự mình ký giấy cam kết đồng ý, ngoài phòng giải phẫu chẳng có lấy một người chờ đợi – Đây là chuyện cần rất nhiều dũng khí, đồng thời là nỗi cô độc không phải ai cũng có thể chấp nhận.

Bác sỹ Tôn tỏ ra thông cảm, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô.

Tông Anh đứng thẳng dậy, khẩn thiết thỉnh cầu: “Tạm thời tôi không muốn để bà ngoại và bác sỹ Thịnh biết chuyện này.”

Bác sỹ Tôn nói: “Bảo vệ thông tin cá nhân của người bệnh đương nhiên không thành vấn đề, nhưng tôi đề nghị cô xử lý công việc xong liền mau chóng tiến hành phẫu thuật, đừng kéo dài, muộn nhất là trước tháng Mười.” Cô đưa ra hạn chót, ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử nhỏ treo trên tường hành lang: “Được rồi, sắp mười hai giờ rồi, cô mau đi nghỉ đi.”

Dưới sự thúc giục của bác sỹ Tôn, Tông Anh quay về phòng bệnh.

May mà tình hình của bà ngoại đã ổn định, Tông Anh cũng ngủ được một giấc coi như đầy đủ. Sáng sớm bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, cô đứng dậy kiểm tra sơ qua tình trạng của bà ngoại rồi mở rèm cửa sổ, ngồi trong nắng sớm một lát rồi đi xuống tầng dưới mua bữa sáng cho bà ngoại.

Vừa ra đến cửa chính bệnh viện, cô liền chạm mặt với bác cả cũng đến thăm bệnh.

Bác cả hỏi: “Mày đến đây gặp Tông Du à?”

Tông Anh thành thật trả lời: “Không, bà ngoại cháu nhập viện.”

Bác cả nghe được tin bà ngoại Tông Anh trở lại, trước tiên giật mình, sau đó lập tức hỏi dò: “Bà ngoại mày về từ lúc nào? Sao đột nhiên lại nhập viện?”

Tông Anh không muốn nói quá nhiều với bà ta, đáp lấy lệ một câu “Bà về từ tháng trước” rồi lấy lý do có việc gấp để từ chối, vội vã bỏ đi.

Bác cả vốn định giữ Tông Anh lại hỏi thêm mấy câu, không ngờ cô đi quá nhanh, gọi cũng không chịu dừng lại.

Trên đường đến cửa hàng cháo, Tông Anh đi qua cửa hàng di động. Cạnh quầy bán hàng, cô nhân viên đang ngồi ngáp liên tục, thấy Tông Anh bước vào, lập tức xốc lại tinh thần, hỏi: “Chào chị, chị cần hỗ trợ dịch vụ gì?”

Tông Anh lấy chứng minh thư ra khỏi ví rồi đưa cho đối phương: “Tôi muốn lập sim mới.”

“Số ngẫu nhiên được không ạ?”, “Được.”, “Mời chị chọn một số.”, “Số thứ nhất đi.”

Nhân viên bán hàng đưa cô một chiếc sim mới, sau đó lại đẩy tờ quảng cáo về phía trước: “Chị có cần điện thoại mới không? Hiện tại bên em đang có hoạt động ưu đãi, mua kèm với sim mới có thể miễn cước gọi lại hàng tháng.”

Cô chỉ định thử đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm di động, nhưng Tông Anh lại đồng ý ngay lập tức: “Được.”

Nhân viên bán hàng không ngờ lại thuận lợi như vậy, nhanh chóng làm thủ tục mua hàng rồi đứng dậy lấy điện thoại mới cho cô, chỉ thấy Tông Anh vùi đầu mở bao bì đóng gói và phần gắn sim, lắp sim mới vào, sau tiếng “tạch” nhẹ nhàng, cô ấn mở nguồn.

Hoàn thành đăng ký thiết bị, cô nhanh chóng gọi một cú điện thoại, đầu dây bên kia không có ai nghe máy, chỉ có giọng nói nhắc cô để lại lời nhắn, cô nói: “Luật sư Chương, nếu có chuyện, tạm thời liên lạc với tôi vào số này nhé.”

Sau đó cô lại gọi cho Tiết Tuyển Thanh, nhưng hệ thống nhắc nhở đối phương đã tắt máy, đại khái là hết pin.

Tông Anh nhìn thoáng qua thời gian, đã ba tiếng trôi qua kể từ sáu giờ sáng, ngoài cửa kính, ánh mặt trời chói chang, tiếng ve kêu giấu trong phiến lá ngô đồng Pháp.

Cô mở cửa kính, đi sang hàng cháo bên cạnh mua bữa sáng, trong lúc đó, bác cả xách một giỏ trái cây vào phòng bệnh của bà ngoại.

Bà ngoại cho rằng Tông Anh trở lại, chống tay ngồi dậy, nhưng lại trông thấy bác cả của Tông Anh.

Bác cả để giỏ trái cây xuống, bày ra vẻ mặt thân thiết, hỏi: “Nghe nói bà bị bệnh, mọi người từng là thông gia với nhau, về tình về lý cháu đều nên đến thăm bà, hiện tại bà thấy khá hơn chút nào chưa?”

Khách không mời mà đến cũng là khách, nhiều năm không thấy, bà ngoại cũng không muốn làm căng, vì duy trì không khí hoà hợp, bà ngoại trả lời: “Xương cốt tôi coi như khoẻ mạnh, không phiền cô quan tâm.”

Bác cả ngồi xuống: “Chắc Tông Anh đi mua bữa sáng phải không?”

Bà ngoại nói: “Tôi không rõ lắm.”

Bác cả liền nói: “Sao lúc nào con bé cũng như thế? Chẳng chào hỏi ai lấy một câu. Vừa rồi gặp nhau ngoài kia, cháu còn chưa nói xong, con bé đã chạy đi, lúc nào cũng vội vội vàng vàng, không hiểu đang bận làm gì nữa. Ngày thường cũng không về nhà, cả ngày vùi đầu ở đơn vị, Tông Du gặp tai nạn phải nằm viện hai tháng, con bé là chị mà chỉ đến thăm được một hai lần, đều là người một nhà, sao lại lãnh đạm đến mức này chứ? Mấy năm sau khi mẹ con bé qua đời, chúng cháu đều hết sức quan tâm con bé, nhưng nó cứ tỏ ta xa cách. Có điều, con bé vẫn nghe lời bà ngoại, mong bà dạy dỗ nó tử tế, đừng để nó cố tình gây sự bằng cách tuỳ tiện bán cổ phần đang có như thế, nếu thiếu tiền thì nói với cha nó là được, hiện tại mọi người trong nhà đều không biết có chuyện gì xảy ra, hết sức bị động!”

Vừa nói, bà ta vừa mở di động ra xem giá cổ phiếu, nói gì mà “Đây là tài sản mẹ con bé để lại, nó lại nói “muốn vứt thì vứt”, sao nó có thể làm vậy chứ, bà ngoại, bà nói có đúng không?”

Nghe đến đây, bà ngoại đã hiểu mục đích đến thăm của cô cả…

Mượn danh nghĩ quan tâm, thực tế là hy vọng mình hãy giáo dục Tông Anh.

Bà ngoại không hiểu về cổ phần, cũng không muốn nhúng tay vào quyết định của Tông Anh.

Bà không lên tiếng, hy vọng đối phương nói xong liền biết điều rời đi.

Nhưng lúc này bác cả đột nhiên bắt máy, nói: “Khánh Lâm à, mày tới đâu rồi? Đúng, đúng, chị đến bệnh viện rồi, bây giờ đang ở chỗ bà ngoại của Tông Anh, bà ngoại con bé nhập viện rồi, mày tới thăm xem sao. Mày cũng muốn đến hả? Ừ, phòng 1014, giường 26 nhé.”

Sắc mặt bà ngoại lập tức thay đổi, bác cả phát hiện sự bài xích và bận tâm của bà ngoại, chỉ cho rằng vì mình vừa nhắc tới Nghiêm Mạn.

Bác cả suy nghĩ một lát, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói: “Bà ngoại Tông Anh à, chuyện của Tiểu Mạn năm đó… Quả thật chưa được xử lý chu toàn, đợi lát nữa Khánh Lâm đến đây, bảo nó nói lời xin lỗi với bà.”

Nghe xong câu này, cổ họng bà ngoại tựa như nghẹn lại, hồi lâu mới nói một câu: “Duyên phận đã chấm dứt, không cần nhắc lại nữa.”

Bà ngoại cố gắng giữ thái độ ôn hoà, nhưng bác lại nói: “Không, không, không, nên xin lỗi thì phải xin lỗi, dù sao chẳng ai ngờ mọi chuyện cuối cùng lại phát triển đến nước ấy. Nếu năm đó Tiểu Mạn không đòi ly hôn với Khánh Lâm, nếu Khánh Lâm bao dung Tiểu Mạn một chút, Tiểu Mạn có lẽ sẽ không nghĩ quẩn, không biết chừng hiện tại cũng không thế này, bà nói xem có đúng không?”

Bà ngoại nắm chặt ga giường, gân xanh trên mu bàn tay nhiều nếp nhăn càng lúc càng rõ: “Vậy ư?”

Bác cả cũng không nhận ra chỗ nào không ổn: “Cháu không nói Tiểu Mạn sai, cháu đang nói về Khánh Lâm mà.” Lời này mới nghe thì giống chủ động nhận sai, thực tế lại là phủi sạch trách nhiệm, giấu đầu lòi đuôi, không chút thật lòng thật ý.

Bà ngoại nhìn bác cả nhếch miệng cười, cơ bắp trên lưng lập tức gồng cứng lên, mạch máu hai bên thái dương giật giật: “Tôi đã bảo cô đừng nhắc lại nữa mà.” Bà hít sâu một hơi, túm ga giường chặt hơn: “Tiểu Mạn đã đi rồi, xin lỗi thì thế nào? Về phần A Anh… Con bé đã trưởng thành, chuyện của con bé, nó sẽ tự chịu trách nhiệm, Tiểu Mạn để lại cổ phần cho nó, nó có quyền tự đưa ra quyết định, cô, tôi, và cả những kẻ không liên quan kia, không ai có tư cách chỉ tay năm ngón.”

Cuối cùng, bà nhấn mạnh: “Còn bây giờ, mời cô ra ngoài.”

Bị chấn động trước cơn giận bất thình lình của bà, bác cả đứng bật dậy, thu lại nụ cười, nói: “Bà ngoại Tông Anh, hôm nay cháu thật lòng tới thăm bà.”

Nhịp hô hấp của bà ngoại càng lúc càng dồn dập, con số trên thiết bị giám sát cạnh giường không ngừng nhích lên, huyết áp đột ngột tăng cao, tiến gần tới trị số báo động, lúc này cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra…

Tông Anh cầm bữa sáng rảo bước đi tới, vội vàng đặt hộp cơm xuống, nhìn thoáng qua màn hình thiết bị giám sát, nói với bà ngoại: “Hít vào, bà đừng vội, từ từ sẽ qua, thở ra.”

Tông Anh vừa chú ý sắc mặt bà ngoại, vừa chú ý thiết bị giám sát, lát sau đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, thoáng liếc sang bên cạnh, bác cả vẫn đứng lì trong phòng, không có ý định rời đi.

Thấy bác cả lại định mở miệng, Tông Anh đột nhiên rảo bước về phía trước, túm lấy bà ta, không nói lời nào kéo bà ta ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra hành lang, còn chưa đi được bao xa, bác cả dùng sức giật tay ra, không khỏi cao giọng: “Tông Anh, mày làm gì vậy? Bác có ý tốt tới thăm bà ngoại mày, mày việc gì phải tỏ thái độ này?”

Tông Anh vô cùng tức giận về hành vi gây sự của bà ta, lúc này ánh mắt cô phủ đầy tơ máu, cô cố gắng kiểm soát giọng của mình: “Ý tốt mà để huyết áp của bà lên tới trị số nguy hiểm sao? Bà ngoại cần nghỉ ngơi, cháu không muốn bất kỳ ai đến quấy rầy bà.”

Bác cả thấy Tông Anh chống đối công khai như vậy, càng tỏ ra kiêu căng, lên giọng phản bác: “Cô tới đây không phải vì mày sao?!” Bà ta đưa mắt quan sát Tông Anh từ trên xuống dưới, lửa giận trong mắt như thể sắp bùng cháy: “Lẳng lặng vứt bỏ cổ phần, tắt điện thoại, ai gọi cũng lờ đi, ngay cả lời của cha mày cũng coi như gió thoảng bên tai, trong mắt mày còn có ai? Trừ bà ngoại mày ra, còn ai có thể quản được mày?”

Tông Anh nghiến chặt răng, bác cả đột nhiên chỉ tay ra phía sau cô, nói: “Cha mày đến rồi kìa! Mày tới mà nói với ông ấy đi!” Sau đó lại dời mắt khỏi cô, nói với Tông Khánh Lâm, lúc này đang đi tới: “Khánh Lâm, mày nhìn con gái mình đi, càng ngày càng vô giáo dục, thật không biết trên dưới!”

Tông Anh siết chặt tay, hô hấp dồn dập nặng nề, Tông Khánh Lâm đi tới, cô không xoay người lại, cũng không chào ông ta.

Tông Khánh Lâm hỏi cô: “Tại sao hôm qua mày không bắt máy?”

Cô không đáp.

Tông Khánh Lâm lại hỏi: “Tao gọi để bảo mày lập tức dừng bán cổ phần với giá thấp, vì sao không nghe máy?”

Cô không đáp.

Tông Khánh Lâm lại hỏi: “Rốt cuộc mày đang nghĩ gì? Rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Cô không đáp.

Tông Khánh Lâm hiển nhiên cũng tức giận, buông một câu: “Bộ dạng hiện tại của mày, quả thật ngang ngạnh y hệt mẹ mày!”

Tông Anh ra sức hít thở, nói rõ từng chữ một: “Có bắt máy hay không là tự do của con; giảm cổ phần không trái với bất kỳ quy tắc nào, đó cũng là của tự do của con; con nghĩ gì, muốn thế nào, mọi người đều không thèm để ý, lúc này lại hỏi vậy, muốn con trả lời thế nào? Mẹ con… ngang ngạnh ư?”

Bác cả ngẩn ra, nhưng lập tức bật ra lời trách mắng: “Tông Anh! Mày đừng tự cho là đúng, trên hộ khẩu, mày vẫn là người nhà chúng tao!”

Lúc này, y tá chạy lại khuyên can, tình cảnh trở nên lộn xộn.

Tông Anh đột nhiên thấy hoa mắt, lỗ tai bỗng ong ong như có thứ gì đó nổ tung bên trong, cô vô thức túm lấy tay vịn hành lang, lúc này, Thịnh Thu Thật bước tới.

Mười lăm phút trước, anh vào phòng đăng nhập hệ thống PACS, tìm kiếm một lượt, mở phim kiểm tra của Tông Anh ra xem.

Anh đến để tìm Tông Anh, lại gặp phải trò khôi hài này.

Chịu tác động của tâm lý nghề nghiệp, coi bệnh nhân là ưu tiên hàng đầu, Thịnh Thu Thật không kìm được, nói: “Tông Du là bệnh nhân, còn Tông Anh thì không ư? Các người có thể thông cảm cho cô ấy một chút không?! Hiện tại cô ấy…”



Lời tác giả:

Lão tứ: Thật quá đáng, nên quyết liệt một chút, phải không? Tông tiểu thư, tôi ủng hộ cô tìm ra sự thật, điều tra ngay lập tức, tôi tin cô sẽ đi, mau chóng tra xong rồi mua thêm cho tôi một ít khoai tây chiên (chú thích: Vị cà chua), và cả cái Lonely God (chú thích: Vị rau), còn cả bánh Kisses (chú thích: Vị chocolate), và cả Cô Bé Trương Quân Nhã (chú thích: Mì sống bóp vụn, gói to màu xanh), và cả…

Thịnh tiên sinh: Sao lầu trên lại nói thế, chỉ nhờ mỗi Tông tiểu thư thôi sao được, còn công vận chuyển của tôi đâu? Định vờ như không thấy chứ gì?

Tông Anh: Ai chi tiền?

Lão tứ:…

Thịnh tiên sinh:…

Công dân như Tông Anh được giữ dưới 5% cổ phần, bình thường có thể bán tháo trực tiếp trên thị trường thứ cấp (*).Cô ấy có thể ủy thác người khác (ví dụ như luật sư Chương) làm chuyện này, với số lượng lớn như thế, không thể bán hết một lượt, phải tiến hành lần lượt.

Bên tôi có thể gọi người lớn theo cách xưng hô của trẻ con, ví dụ, có thể gọi bà ngoại theo cách nói của trẻ con, không biết những nơi khác thế nào.

(*) Thị trường thứ cấp (Secondary Market), hay đầy đủ là thị trường chứng khoán thứ cấp là nơi giao dịch các chứng khoán đã được phát hành trên thị trường thị sơ cấp. Thị trường đảm bảo tính thanh khoản cho các chứng khoán đã phát hành. Đây là nơi trao đổi, mua bán các chứng khoán đã được phát hành. Nhà đầu tư mua đi bán lại chứng khoán nhằm vào một trong các mục đích: cất giữ tài sản tài chính, nhận một khoản thu nhập cố định hàng năm, hưởng chênh lệch giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.