Edit: Thủy Tích
Sau khi đưa chìa khóa nhà ở trung tâm thành phố cho Dạ Vân Sâm, ngày hôm sau Cố Duệ đã nhận được một cuộc điện thoại đường dài báo công ty chi nhánh ở nước A xảy ra vấn đề cần hắn phải tự mình đi qua xử lý. Mặc dù ngữ khí Cố Đình Sam – người phụ trách công ty chi nhánh vẫn luôn tứ bình bát ổn như trước nhưng từ điểm cậu ta phải tự mình gọi khẩn cấp cho hắn, hắn liền biết không phải vấn đề nhỏ.
Vì thế sau khi tiếp cuộc điện thoại, Cố Duệ chưa kịp gặp mặt nói với Dạ Vân Sâm một tiếng, chỉ có thể gọi một cú điện thoại chớp nhoáng cho cậu rồi liền vội vàng lên máy bay bay đến nước A. Một chuyến này đi mất hẳn vài tuần.
Trong hơn một tháng gần đây, Dạ Vân Sâm đã sớm hình thành thói quen mọi lúc đều có thể gặp được Cố Duệ, nhưng đột nhiên không gặp nhiều tuần như vậy, hai ngày đầu còn không có cảm giác gì nhưng bắt đầu ngày thứ ba, cậu liền không lý do mà cảm thấy không quen, không quản là làm chuyện gì, đầu óc sẽ phiên phiên đến trên người Cố Duệ, nhịn không được suy đoán thời gian này Cố Duệ đang làm cái gì?
Mà sau khi đến nước A, Cố Duệ mới biết được vấn đề quả thật không phải nhỏ, tuy nhiên vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế được, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ có đặc biệt nhiều chuyện cần phải giải quyết, từ sáng đến tối hắn đều ngâm mình trong công ty, có đôi khi ngay cả thời gian trở về nấu cơm cũng không có, mà hắn lại không thói quen ăn cơm bên ngoài, tình nguyện chịu đói cũng nhất quyết không ăn, đến tối lúc về tới nhà mới qua loa làm vài món ăn nhanh xem như giải quyết xong.
Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm vẫn gửi tin nhắn cho nhau nhưng tần suất giảm đi rất nhiều so với trước, thường thường bên này Dạ Vân Sâm gửi qua, đều phải chờ đến một hai tiếng sau mới nhận được tin nhắn trả lời của Cố Duệ, thậm chí có đôi khi một ngày cũng không nhận được hồi đáp gì cả.
Một hai ngày sau, Dạ Vân Sâm cũng không thường xuyên gửi tin nhắn cho Cố Duệ nữa, một là sợ quấy rầy đến hắn, hai là hai người nói đến nói đi cũng chỉ là một số chuyện vụn vặt nhàm chán, hơn nữa nước A cùng B thị cũng tồn tại vấn đề lệch múi giờ, thời điểm bên này là ban ngày thì bên kia đã là đêm tối, thời gian của hai người quả thật không đồng nhất với nhau.
Ngày thứ ba Cố Duệ rời đi, Dạ Vân Sâm chợt nhớ tới cách lần Dạ Tư Viện bảo cậu đi nhờ Cố Duệ giúp công ty cô ta vượt qua cửa ải khó khăn đã qua một tuần thế nhưng Dạ Tư Viện khó được mà chưa từng tìm cậu gây sức ép, chuyện xảy ra như vậy đã ra ngoài dự liệu của cậu!
Ban đầu cậu cứ nghĩ rằng Dạ Tư Viện sẽ mỗi ngày đuổi theo truy hỏi, cậu cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Dạ Tư Viện hỏi han rồi, thế mà không nghĩ tới kết quả hoàn toàn ngược lại, không những thế, cơ hội gặp mặt của hai người cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có thể thấy hai ba lần, mà mỗi lần Dạ Tư Viện đều sẽ dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi nhìn cậu, nhưng cũng không có ý hỏi tới chuyện kia.
Bất quá Dạ Vân Sâm chỉ buồn bực hai ngày liền đem chuyện này ném ra sau đầu, dù sao không quản trong lòng Dạ Tư Viện đang tính cái gì, chỉ cần cô ta không chạy tới làm phiền cậu nữa liền tốt, cậu rất vui mừng cùng cô ta nước sông không phạm nước giếng.
Đáng tiếc, ngày thứ năm sau khi Cố Duệ rời đi, chuỗi ngày an tĩnh của cậu xem như chấm dứt, công ty Dạ Tư Viện cuối cùng vẫn nhịn không tới nửa tháng, tài chính không có biện pháp chảy về, cuối cùng tuyên bố phá sản.
Bỗng nhiên vô cớ chịu tổn thất một cái công ty, còn phải tích tụ trong người bao nhiêu tức giận có thể nghĩ tới.
Đối với lý do thoái thác của Dạ Nguyên Giang, kỳ thật Dạ Tư Viện nửa tin nửa ngờ cho nên đã phái người âm thầm đi điều tra, mà kết quả điều tra ra cùng những gì Dạ Nguyên Giang nói với cô ta cơ bản cũng không khác mấy, chỉ bởi một câu không nên nói hôm vũ hội, Cố Duệ thế nhưng chỉnh tới trên đầu công ty cô ta, khẩu khí này, đối với Dạ Tư Viện tâm cao khí ngạo đương nhiên sẽ khó mà nuốt trôi, nhưng cô ta không dám lại đi đắc tội với Cố Duệ, vì thế cuối cùng, Dạ Vân Sâm thật bất hạnh trở thành nơi trút giận của cô ta.
Ngay khi bị người ngăn lại trong một cái hẻm nhỏ, trong lòng cậu kỳ thật vô cùng bình tĩnh, thậm chí một tia gợn sóng đều không khởi, cậu cơ hồ nghĩ cũng không cần nghĩ liền có thể đoán được những người này là do ai phái tới.
Thân thủ của cậu không được tốt lắm, hơn nữa lấy một địch mười, độ khó có chút cao, những người này đại khái đều làm theo lệnh người khác, chuyên chọn đánh những nơi không nhìn thấy được, vì thế trên mặt, cánh tay cậu đều không lưu lại dấu vết bị đánh. Chờ đám người kia rời đi, Dạ Vân Sâm cũng không đứng nổi nữa, nhưng nhìn qua bề ngoài, trừ bỏ quần áo do lăn trên mặt đất có chút bẩn, tóc có chút loạn ra thì căn bản nhìn không ra đã bị người vây đánh.
Trong lúc hỗn loạn, đầu giống như bị trúng vài cú, có chút vựng, chỉ dùng sức ngồi xuống cạnh tường đã khiến Dạ Vân Sâm thở dốc hồng hộc, trước mắt một mảnh mơ hồ, còn có cảm giác chuếnh choáng. Dạ Vâm Sâm ngồi tựa vào tường cảm thấy nếu chỉ dựa vào chính mình mà muốn về nhà thì không có biện pháp, cậu tuy rằng không muốn làm phiền người khác nhưng cuối cùng vẫn không thể không gọi điện thoại cho Trần Vũ.
Trong thời gian đợi Trần Vũ đến, cậu từ từ nhắm hai mắt tựa vào bên tường, đầu óc mờ mịt, mơ mơ hồ hồ nghĩ ắt hẳn Dạ Tư Viện đã hận chết cậu rồi, những chiêu đã lâu không dùng tới cũng giở ra, thậm chí không sợ bị Dạ lão gia tử quở trách, nhưng cũng không thể trách cô ta được, dù sao cô ta đã phải chịu tổn thất vô cùng lớn cho nên mới tức giận đến ngoan độc như vậy.
Cậu không nhịn được thở dài, nghĩ thầm rằng, rõ ràng chuyện không hề liên quan tới mình, đầu sỏ hại công ty cô ta đóng cửa cũng không phải mình, vì cái gì cậu phải chịu đựng cơn tức giận này của Dạ Tư Viện chứ?
Nghĩ nghĩ, liền mất đi ý thức lúc nào không hay, thời điểm Trần Vũ đuổi đến, cậu đã bất tỉnh nhân sự, cho dù trong cơn hôn mê, lúc Trần Vũ đụng vào người, cậu vẫn đau đến co rúm lại, mày Trần Vũ hung hăng nhíu chặt, mãnh liệt xốc áo cậu lên, sau khi thấy rõ thương thế của cậu liền đỏ mắt!
- --- TMD, đến tột cùng là do ai hạ thủ độc ác như vậy?
Cưỡng chế tức giận cùng đau lòng tràn ngập đang quay cuồng trong lòng, Trần Vũ thật cẩn thận đỡ cậu đứng lên, trong lúc vô ý đụng tới miệng vết thương liền khiến cậu phải hít vào một hơi, Trần Vũ chỉ có thể lại càng cẩn thận hơn, ngăn cản một chiếc taxi rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
Gần hai tuần Cố Duệ rốt cục cũng xử lý xong công việc, ngay hôm sau đã an vị trên máy bay riêng bay về B thị, hành trình hai mươi mấy tiếng đồng hồ, hắn hoàn toàn bị rơi vào trong nghi hoặc, tiếp nhận B thị cũng được một khoảng thời gian dài, trường hợp phải đi công tác một cách gấp rút như vầy cũng đã phải trải qua không biết bao nhiêu lần, lại chưa từng giống như bây giờ, tâm trạng hắn vô cùng nôn nóng, muốn mau mau về nhà.
Mà nguyên nhân hắn nôn nóng hắn biết rất rõ, hắn luôn nghĩ đến người kia, hơn nữa trong lúc làm việc, rõ ràng vẫn là khuôn mặt nghiêm túc kiểm tra văn kiện quan trọng lại sẽ trong thoáng chốc vô cớ nghĩ đến cậu ấy, một khuôn mặt tinh xảo giống như đã khắc sâu vào trong đầu hắn vậy, không cần tận lực vẫn sẽ hiện ra.
Những lúc làm việc hắn đều rất chuyên tâm, một lòng nhào đầu vào công việc, chưa từng có chuyện gì quấy nhiễu được hắn, mà lần này lại liên tiếp thất thần, mãi đến khi hình ảnh trong đầu hiện ra rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nữa mới mãnh liệt phục hồi lại tinh thần, nhăn lại chân mày kéo suy nghĩ trở lại trên đống văn kiện kia, đáng tiếc cũng không được bao lâu sẽ lại hiện ra tình huống trước đó.
Mà đó cũng chính là nguyên nhân khiến hắn phải ở lại nước A lâu như vậy, đáng lẽ ra chỉ cần vài ngày thế nhưng bởi vì thất thần cho nên hiệu suất giải quyết công việc không cao nên phải kéo dài đến mười mấy ngày.
Mười mấy ngày này vì đủ loại chuyện xảy ra, cho nên hắn chưa kịp hỏi, chỉ có thể đem một ít nghi vấn áp trở về, mà giờ khắc này ngồi trên máy bay, hắn có hẳn hai mươi mấy tiếng để chậm rãi tự hỏi.
Đi qua hai mươi lăm năm sinh mệnh, hắn chưa từng lĩnh hội qua loại tâm tình vướng bận này, tâm của hắn trước giờ vẫn luôn không gợn sóng, từng có người nói rằng hắn sinh ra chính là một con người tâm lạnh người cùng lạnh. Lời nói đó bị người có tâm không sai một chữ truyền đến tai hắn, đáng tiếc hắn nghe xong cũng không có cảm giác gì, một tia gợn sóng cũng không phát ra được.
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện tâm của mình không thể tĩnh lặng như nước như trong dĩ vãng nữa.
Lo âu, chờ mong, vui sướng, những điều này mãi cho tới khi gặp Dạ Vân Sâm, mới từ từ xuất hiện, đáp án vốn đã vô cùng rõ ràng thế nhưng hắn vẫn luôn chưa từng cẩn thận suy nghĩ qua, cứ cho rằng hắn còn chưa xác định được tình cảm của mình đối với Dạ Vân Sâm là như thế nào thì bây giờ đã có thể khẳng định, Dạ Vân Sâm đối với hắn mà nói, tuyệt đối có ý nghĩa không tầm thường.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng hai mươi mấy tiếng trên máy bay, hắn rốt cục đã hiểu ra nguyên nhân khiến hắn lo âu mấy ngày nay. Thời gian trước lúc muốn gặp Dạ Vân Sâm, thường thường sẽ có thể nhìn thấy đối phương, thậm chí là đụng chạm, trước kia hắn vốn vô cùng chán ghét tiếp xúc tứ chi với người khác nhưng tại trên người Dạ Vân Sâm lại có chuyển biến thần kỳ đáng chờ mong.
Còn có gì không rõ ràng sao?
Trên không trung xanh thẳm một chiếc máy bay tư nhân gào thét xẹt qua, sau đó mới chậm rãi đáp xuống mặt đất bằng phẳng, hành trình hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ cũng không khiến Cố Duệ có chút biến hóa gì lớn, chỉ trừ bỏ sắc mặt có chút mệt mỏi cùng với một đôi con ngươi đen càng thêm sâu thẳm khó hiểu.
Cố Duệ xuống máy bay. Tiểu Trương trợ lý trước đó cũng đã nhận lịch trình cho nên đã sớm chờ ở sân bay, vừa thấy thân ảnh Cố Duệ liền bật người tiến lên đón, xe đã chờ bên ngoài, Tiểu Trương một bên đi phía sau Cố Duệ, một bên hội báo nhanh chóng chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian Cố Duệ không có mặt trong nước, gã cũng đã mang đến một ít văn kiện chờ Cố Duệ ngồi vào xe có thể xem qua trước.
Ngồi vào trong xe, Tiểu Trương vừa định phân phó tài xế chạy về phía công ty, lại nghe thấy thanh âm người đàn ông từ khi xuống máy bay vẫn luôn trầm mặc, thản nhiên mở miệng: « Đi đại học Andsel. »
Không chỉ tài xế cảm thấy kinh ngạc, Tiểu Trương đang chỉnh lý văn kiện càng kinh ngạc hơn, trừng lớn hai mắt, ánh mắt nhìn Cố Duệ giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, dựa theo trước kia, rời đi công ty một thời gian dài như thế, chuyện đầu tiên Cố Duệ làm sau khi trở về chính là sẽ về công ty trước, tình huống giống như bây giờ, là chuyện lần đầu tiên phát sinh.
Bất quá tốt xấu cũng đi theo Cố Duệ một đoạn thời gian dài, trong lòng có khiếp sợ đến mấy cũng rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, suy nghĩ đến nơi Cố Duệ muốn đến liền có thể hiểu rõ nguyên nhân, đại học Andsel, không phải chính là trường học của Dạ Vân Sâm sao? Nhưng bây giờ mới hai giờ chiều, không phải là thời điểm Dạ Vân Sâm đang lên lớp sao? Lúc này đi qua có thể thấy được người sao?
Nhưng không quản trong lòng Tiểu Trương nghĩ gì, địa phương nên đi vẫn phải đi, đại học Andsel cách sân bay không phải gần, mặc dù một đường đi không bị kẹt xe nhưng cũng mất ít nhất một tiếng đồng hồ, chờ xe bọn họ đứng trước cổng trường đại học Andsel cũng đã bốn giờ chiều.
Cố Duệ sắc mặt lãnh đạm ngồi trong xe nhìn cảnh sắc vắng vẻ nơi cửa trường học, nội tâm cũng không bình tĩnh như ngoài mặt, Tiểu Trương ngồi ở ghế phó lái từ sau kính chiếu hậu nhìn hắn vài lần, không có biện pháp suy luận xem hiện giờ hắn nghĩ gì, vì thế kiên trì hỏi: « Cố tổng, thời gian này Dạ tam thiếu hẳn còn trong lớp học, ngài có muốn gọi điện thoại trước không? »
Đối với thời khóa biểu của Dạ Vân Sâm, bọn họ còn rõ ràng hơn so với đương sự, đều nhớ rõ đến nhất thanh nhị sở, Tiểu Trương nhìn nhìn đồng hồ, « Hay đợi Dạ tam thiếu tan học? Đại khái còn ít nhất hai mươi phút nữa mới kết thúc. »
Nghe vậy, Cố Duệ thản nhiên “Ân” một tiếng, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm cổng trường đại học, thật giống như cứ như vậy thì liền có thể nhìn thấy người hắn đang trông chờ vậy, một đôi con ngươi đen không gợn sóng, sâu thăm thẳm tựa biển, nếu như đối diện đôi mắt ấy, không cẩn thận liền rơi vào đó vô pháp chống cự.
Hai mươi phút sau, chuông tan học đúng giờ vang lên, vườn trường an tĩnh dần dần náo nhiệt, cổng trường vắng vẻ cũng bắt đầu có nhiều người qua lại, Cố Duệ lấy điện thoại di động ra, đè xuống dãy số quen thuộc, bên tai vẫn là âm thanh cuộc gọi chờ, hắn nhìn đám người ngoài xe, ngón tay vô ý gõ nhẹ trên đùi, tâm Tiểu Trương cũng theo nhịp gõ của ngón tay kia mà lên xuống thất thường.
Ba mươi giây sau, cuộc gọi được nối, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở truyền tới từ đầu dây bên kia, ngón tay gõ nhịp trên đùi dừng lại, Tiểu Trương cũng ngưng hô hấp theo, nghe thấy boss của mình dùng một loại ngữ khí giống như là không quan tâm, hỏi: « Đang ở đâu? »
Ở một nơi khác, lúc này Dạ Vân Sâm đang nhìn dãy số của Cố Duệ sửng sốt một hồi lâu, vẫn là thanh âm thanh lãnh trong tưởng tượng nhưng lại giống như có chỗ nào đó không giống, cậu chưa kịp nghĩ nhiều, chợt nghe thấy Trần Vũ mới đi lấy thuốc về nói với mình: « Gọi điện cho ai vậy? Cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ đi làm thủ tục. » Chờ thu thập xong thủ tục, bọn họ đã có thể xuất viện rồi.
Không chỉ có cậu nghe được, Cố Duệ bên đầu dây kia cũng nghe thấy, trong phút chốc, chung quanh giống như an tĩnh lại.
Tiểu Trương cảm thấy độ ấm bên trong xe bỗng dưng giảm xuống rất nhanh, cũng không dám nhìn boss của mình chỉ trong nháy mắt đã trưng ra khuôn mặt băng sơn, thế nhưng Dạ Vân Sâm cũng không có nhận thấy không khí có gì không đúng, gật gật đầu với Trần Vũ mới nói với Cố Duệ: « Anh về rồi? »
Thời điểm còn ở nước A, Cố Duệ chưa từng gọi cho cậu, lúc này gọi qua, Dạ Vân Sâm có thể đoán được hắn đã trở về, quả nhiên chợt nghe thấy Cố Duệ ở bên kia thản nhiên “Ân” một tiếng, lại lặp lại câu hỏi kia lần nữa: « Đang ở đâu? Làm thủ tục gì? »
Dạ Vân Sâm dừng một chút, cũng không không muốn nói dối hắn, ngắn gọn đáp rằng: « Mấy hôm trước có chút chuyện ngoài ý muốn phải nhập viện vài ngày, hôm nay đã có thể xuất viện. »
Tiểu Trương vô cùng rõ ràng không khí bên trong xe nháy mắt ngưng trọng lại, khuôn mặt boss bọn gã vừa rồi lạnh băng thế nhưng bây giờ đã đổi sắc, nhưng khi mở miệng thanh âm vẫn là vô cùng bình tĩnh, « Bệnh viện nào? »
Dạ Vân Sâm có chút kinh ngạc, « Anh muốn tới đây sao? » Dừng một chút, liền cự tuyệt: « Không cần đâu, một lát nữa em đã rời đi. » Lúc này đến cũng quá phiền toái, huống chi Cố Duệ vừa mới trở lại B thị, qua lại như vậy cũng gây sức ép quá mệt mỏi.
Cố Duệ cũng không để ý cậu nói cái gì, lại lặp lại lần nữa: « Bệnh viện nào? »
Dạ Vân Sâm không có cách chỉ phải nói tên bệnh viện cho hắn, cúp điện thoại, Trần Vũ vừa lúc trở lại, giơ lên mấy toa thuốc, lớn tiếng nói: « Rốt cục đã có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi, chúng ta mau đi thôi! »
Dạ Vân Sâm ngồi không động, nói với gã: « Cố Duệ muốn tới đây, chúng ta chờ một lát đi. »
Trần Vũ: «... » Vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng của Cố Duệ, Trần Vũ nháy mắt thu nhỏ sự tồn tại của chính mình.