Edit: Thủy Tích
Nữ sinh thiên tính đối với động vật lông xù hoàn toàn không có sức kháng cự, có mấy nữ sinh nhìn đến con mèo nhỏ đều không kìm được kinh ngạc mà vui sướng kêu lên, không thể chờ được liền muốn chạy sang đùa một chút. Vừa lúc đó, một thanh âm trào phúng không hợp thời điểm vang lên:
“Thế giới này quả nhiên vật họp theo loài, DÃ-LOẠI đều có sự hấp dẫn lẫn nhau!”
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều nhất thời an tĩnh lại, ngay cả những nữ sinh vừa rồi không kìm được chạy vội tới trước mèo nhỏ đều xấu hổ mà đồng loạt dừng lại cước bộ. Trong đó có một nữ sinh có chút giận dữ, quay đầu trừng mắt liếc nam sinh vừa nói chuyện một cái, giả vờ giận dữ nói: “Triệu Niệm, cậu nói ai là DÃ-LOẠI?”
Bị nam sinh tên Triệu Niệm cười nhạo một tiếng, tầm mắt gã dừng lại trên người Dạ Vân Sâm đang ngồi xổm trước mặt mèo nhỏ: “Tự nhiên là không nói cậu.”
Mọi người theo tầm mắt gã nhìn qua, nháy mắt bừng tỉnh, người sáng suốt vừa nghe cũng biết Triệu Niệm đang nói đến ai, sự kiện giống như vầy đã xuất hiện không ít lần, chuyện Dạ Vân Sâm là con riêng cũng không còn là bí mật trong giới thượng lưu, cho nên bị gọi là DÃ-LOẠI cũng là đương nhiên.
Vì thế những nữ sinh ấy cũng không nói gì nữa, yên lặng lui qua một bên chờ xem kịch vui.
Từ lúc Triệu Niệm nói ra câu nói ấy, sắc mặt Trần Nặc hơi trầm xuống, nhìn về phía Triệu Niệm mơ hồ có tia không vui.
Theo lý thuyết, trong giới quý tộc đôi khi sẽ xuất hiện một chút chuyện ỷ thế hiếp người cũng là chuyện bình thường, gã cũng không tất yếu vì một người không quen biết mà khiến cảm xúc thay đổi vi diệu, nhưng chẳng hiểu tại sao khi nhìn Triệu Niệm khi dễ cậu thì không thể nào bình tĩnh được.
Nhưng làm một người lăn qua lăn lại trong xã hội nhiều năm, gã vẫn kìm nén được cảm xúc, mâu thuẫn giữa những người này gã không quá thích hợp để tham gia vào, vì vậy chỉ cần không quá quá phận gã liền tính toán không nhúng tay.
Những người xung quanh hướng ánh mắt trông mong nhìn Dạ Vân Sâm đều chờ mong hắn sẽ có phản ứng như thế nào. Không cần mở miệng, bọn họ tự phân biệt chia ra hai phe, trừ bỏ Trần Nặc đứng chính giữa, mặt khác mọi người đều đứng về bên phía Triệu Niệm. Mà một mình Dạ Vân Sâm lại cô đơn ngồi đằng kia, trước mặt là một con mèo nhỏ mở to đôi mắt ngập nước đang nằm úp sấp nhìn cậu.
Bọn họ chờ rồi lại chờ, Dạ Vân Sâm lại thủy chung không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn tiếp tục chơi đùa cùng mèo nhỏ, nghiễm nhiên đem hết thảy những người xung quanh hoàn toàn thành không khí. Những người nọ chợt nhận ra quả thực mình bị xem nhẹ đến cực hạn.
Khiêu khích ghét nhất chính là cái gì? Chính là mình bên này một đầu bực tức, thế mà người bị khiêu khích nghiễm nhiên một bộ thờ ơ không quan tâm, cảm giác giống như dùng hết khí lực đấm một quyền vào tấm vải bông vậy, một chút tác dụng cũng không có! Đây cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần khiêu khích Dạ Vân Sâm, Triệu Niệm luôn phải thể nghiệm một phen cảm giác bị xem nhẹ thành không tồn tại, lần này cũng vậy, quả thật sắp tức chết gã rồi!
Triệu Niệm tuy rằng không xuất thân từ trong tứ đại gia tộc B thị, cùng Triệu gia cũng không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Cha của Triệu Niệm là con nuôi của bà con xa Triệu gia, nếu thật sự phải bàn tới thân phận địa vị thì còn kém xa các gia tộc khác, nhưng người thắng được ở có được sủng ái hay không. Gia đình Triệu Niệm vốn cũng không ở tại B thị, nhưng một lần ở lễ mừng thọ của Triệu lão gia tử bị lão gia tử nhìn trúng, cho nên được mang đến B thị nuôi.
Nghe nói là bởi vì Triệu Niệm lớn lên giống với đứa con nhỏ chết sớm của lão gia tử, gợi lên trong ông những tưởng niệm, những người khác lại nói Triệu Niệm chỉ là một người thay thế. Nhưng đến tột cùng thế nào, Triệu Niệm mới không quan tâm, người thay thế cũng được, dù sao cũng không tổn thất cái gì.
Về điểm ấy Triệu Niệm cũng không hiểu nổi, nhưng Triệu lão gia tử đối gã rất yêu thương nên gã mới có thể sinh hoạt như bây giờ, gã cũng không ngu ngốc mà đi truy cứu chuyện này. Từ nhỏ lớn lên ở Triệu gia, đã có thói quen được mọi người cung kính, vậy mà ở lần đầu tiên gặp Dạ Vân Sâm, tên con riêng này thế mà làm như không nhìn thấy gã!
Gã ghét nhất là cái bản mặt gặp chuyện gì cũng không đổi sắc của Dạ Vân Sâm, thế mà lại có khí chất cao quý hơn gã, lại còn dám không nhìn thấy gã, giống như một loại cảm giác ưu việt toát ra từ trong xương vậy.
Thế nhưng Dạ Vân Sâm đến tột cùng có cái gì ưu việt hơn gã chứ?
Triệu Niệm mặc dù không phải con cháu Triệu gia, nhưng nhiều năm như vậy Triệu lão gia đối với gã yêu thương rõ như ban ngày, đối xử với con trai ruột cũng đến thế là cùng.
Mà địa vị Dạ gia bên kia cũng không tính cao hơn Triệu gia. Vì một đứa con riêng phỏng chừng sẽ không có ai ngu xuẩn đến độ đối nghịch với Triệu Niệm cho nên gã căn bản không lo lắng sẽ có người ra mặt giúp Dạ Vân Sâm, đó cũng là nguyên nhân khiến gã không hề kiêng nể mà tìm Dạ Vân Sâm gây phiền toái.
Đối với lời khiêu khích của Triệu Niệm, Dạ Vân Sâm luôn một bộ thờ ơ, ngược lại Triệu Niệm lại là người mất kiên nhẫn trước, gã mãnh liệt tiến lên một bước, có chút tức đến khó thở nói: “Dạ Vân Sâm, tao đang nói chuyện với mày đó, mày điếc à?”
Trần Nặc nhướng mày, chân mới bước về phía trước nửa bước, nhưng không đợi gã tiến lên, liền thấy thiếu niên nãy giờ ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa với mèo nhỏ có chút mờ mịt mà quay đầu, ánh mắt bình tĩnh chợt lóe tia nghi hoặc, quét mắt một vòng sau mới dừng trên sắc mặt không tốt của Triệu Niệm, mờ mịt hỏi: “...Cậu đang nói chuyện với tôi?”
Trước mắt nhiều người như thế, mặt Triệu Niệm không cách nào kìm được mà vặn vẹo một chút, lại nghe Dạ Vân Sâm giống như mang theo ý cười mà thản nhiên xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết cậu thích dùng từ DÃ-LOẠI đến gọi người khác.” Dừng một chút, lại làm như thật mà gật đầu, nói: “Thì ra đây là thói quen của người Triệu gia!”
“Mày-----” Triệu Niệm biến sắc, quả thật sắp bị làm cho tức chết, lời nói của Dạ Vân Sâm cứ như vậy mà đem toàn bộ gia tộc Triệu gia đều mắng ra, ám chỉ gia giáo Triệu gia có vấn đề! Người sáng suốt đều nhìn ra được Dạ Vân Sâm cố ý, nhưng gã lại không tìm ra được cái gì để phản bác cả, gã không biết mình đã phải ăn bồ hòn làm ngọt bao nhiêu lần rồi.
Dạ Vân Sâm chớp chớp mắt, thần tình vô tội mà nhìn gã.
Ngọn lửa trong lòng Triệu Niệm cháy càng ngày càng lớn nhưng lại không có chỗ để phát ra, gã rất muốn đem cái tên đang đứng trước mặt mình đây hung hăng giáo huấn một lần nhưng gã không thể!
Người Triệu gia từ sớm đã cảnh cáo gã, không lâu nữa Cố gia và Dạ gia sẽ kết thân, tin tức này đã nhanh chóng truyền ra trong nội bộ tứ đại gia tộc rồi, mà không khéo cái người cùng Cố gia đại thiếu gia kết hôn lại chính là cái tên DÃ-LOẠI này! Đắc tội Dạ gia không tính là cái gì thế nhưng đắc tội Cố gia đó là sẽ khiến gã cả đời sống không yên ổn tại B thị.
Nghĩ vậy, Triệu Niệm càng oán hận Dạ Vân Sâm sâu thêm một tầng, rõ ràng là một đứa con riêng xuất thân ti tiện, không biết có được viết tên trong gia phả không thế mà lại có thể rơi vào mắt Cố gia!
“Hừ!” Gã hừ lạnh một tiếng, áp chế khó chịu trong lòng xuống, ngẩng đầu nhìn lướt qua Dạ Vân Sâm rồi không quay đầu mà đi thẳng. Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, sau một lát mới hồi thần đuổi theo, trong một phút ngắn ngủi, trong sân lại khôi phục bầu không khí vắng vẻ.
Trần Nặc có chút ngạc nhiên mà nhìn nhìn bóng dáng bọn người từ từ đi xa kia, cứ tưởng mâu thuẫn sẽ càng lớn ai dè đâu đối phương vậy mà dễ dàng thu tay lại, thật sự là có chút bất ngờ.
“Tiệc tối khi nào bắt đầu?” Thanh âm dễ nghe của thiếu niên kéo lực chú ý của gã về. Trần Nặc vừa quay đầu lại, thiếu niên với khuôn mặt dễ nhìn đang không chuyển mắt nhìn mình, trái tim thế nhưng mãnh liệt rơi đi nửa nhịp, mãi đến khi đối phương hỏi lại lần nữa, gã mới hồi phục lại tinh thần: “...Sẽ mau chóng bắt đầu!”
Dạ Vân Sâm gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, lưu luyến nhìn qua mèo nhỏ phía dưới, toan rời đi.
“Nếu thích như vậy tại sao không mang theo nó?” Nói rồi Trần Nặc mới kịp phản ứng chính mình đã đem lời trong lòng nói ra, sửng sốt một chút, giải thích: “...Tôi xem cậu giống như thật thích nó!”
Dạ Vân Sâm dừng bước, nửa ngày mới quay đầu lại, thản nhiên nói: “Thích không có nghĩa là phải có được.” Nói xong câu đó liền rời đi, lưu lại Trần Nặc một người đứng ở tại chỗ cân nhắc ý tứ lời nói kia.
Tiệc tối giống như Dạ Vân Sâm suy đoán vô cùng nhàm chán, bởi vì mang danh ở tại nông thôn, cho nên tiệc tối được tổ chức một phần là do đám phú nhị đại tự tay làm. Bất quá muốn bắt bọn họ tự tay làm thì cũng đừng hy vọng quá nhiều, có thể tự động thủ cũng đã tính là tốt lắm rồi.
Món ăn giản dị, hương vị lại không tồi, khó được lúc không ai oán giận, điều này chứng minh đồ ăn được chuẩn bị rất phù hợp khẩu vị bọn họ.
Dùng xong tiệc tối, lửa trại chính thức bắt đầu. Đến giờ phút này, bọn họ rốt cục mới hưng phấn một chút. Các thiếu nữ mặc quần áo dân tộc thiểu số xinh đẹp nối đuôi nhau nhập tiệc, rượu được nhưỡng tại chính địa phương này, các thiếu nam thiếu nữ mỗi người nối đuôi nhau hết ly này đến ly khác. Dưới bầu không khí náo nhiệt như vầy, cơ hồ không có ai sẽ từ chối, huống hồ rượu địa phương độ cồn cũng không cao, một đám người uống rượu lại cùng nhau nhảy múa xung quanh đám lửa trại, nháy mắt liền đem không khí đẩy cao lên.
Dạ Vân Sâm cũng bị mời vài chén, đầu có chút mơ mơ hồ hồ, an an tĩnh tĩnh ngồi một bên chờ tỉnh rượu, sau đó không khí ngày càng náo nhiệt, cậu liền canh lúc không người chú ý trộm chạy ra ngoài.
Cậu đã chú ý cách đó không xa có một mái đình mang phong cách cổ xưa, phía dưới còn có một cái ao nhỏ, bên trong nuôi mấy con cá chép. Nơi này cách nơi đốt lửa trại một khoảng không xa, cơ hồ không nghe được chút nào thanh âm từ xa vọng lại, dưới ánh trăng ngược lại có vẻ phá lệ u tĩnh.