Edit: Thủy Tích
Nghe thấy Cố Duệ xưng hô với mình như vậy, trong lòng Dạ lão gia tử có chút không vui, Dạ Vân Sâm là tôn tử của ông, nếu Cố Duệ cưới Dạ Vân Sâm thì tất nhiên phải gọi một tiếng « ông », nhưng đến hôm nay vẫn gọi ông là Dạ lão tiên sinh khiến ông không muốn nghĩ nhiều cũng phải suy nghĩ.
Nhưng ông cũng tự biết mình không có tư cách bắt lỗi Cố Duệ, cứ cho là ông cậy già lên mặt thì phải xem là Cố Duệ có nể mặt ông không đã, đằng này lấy tính cách của Cố Duệ nếu ông thật sự cậy già đến giáo huấn hắn thì kết quả thế nào ông cũng có thể nghĩ đến. Vậy thì làm sao phải tự khiến mình mất mặt chứ?
Cho nên ông cũng phải lập tức cười đáp hắn một câu “Dạ lão tiên sinh” kia, huống hồ ông cũng đã bằng này tuổi rồi, mưa to gió lớn gì mà chưa thấy qua? Loại không thoải mái nho nhỏ này cũng không đến mức cứ ấm ức trong lòng.
Chỉ thấy Dạ lão gia tử ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch nhìn đồng hồ, hòa ái nói: « Đến thật đúng giờ, hôm nay lão gia ta giao Vân Sâm cho cậu, hy vọng cậu về sau sẽ hảo hảo đối đãi với nó. »
Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, liếc mắt nhìn Dạ Vân Sâm một cái, mới chậm rãi mở miệng: « Là chuyện đương nhiên, cứ cho là Dạ lão tiên sinh không đề cập tới, tôi cũng sẽ đối đãi với Vân Sâm thật tốt. » Khi nói lời này, ánh mắt Cố Duệ luôn nhìn Dạ Vân Sâm, ánh mắt chuyên chú kia khiến hai má Dạ Vân Sâm đều không tự chủ mà có chút nóng lên, trong lòng vô cùng xấu hổ cùng túng quẫn, nhưng lại không nghĩ dời đi tầm mắt.
Hai người không coi ai ra gì nhìn nhau một hồi lâu, mới thấy Cố Duệ dường như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, nói với Dạ lão gia tử: « Dạ lão tiên sinh nếu như không còn chuyện gì muốn nói thì tôi trước đưa Vân Sâm đi chuẩn bị. »
Nghe vậy, Dạ lão gia tử gật gật đầu, « Đi thôi. »
Lúc này Cố Duệ mới tiến lên vươn tay về phía Dạ Vân Sâm, cậu nhìn nhìn bàn tay đang chìa ra của hắn, lại ngẩng đầu nhìn Cố Duệ, ánh mắt đối phương mang theo ánh sáng nhu hòa cậu vô cùng quen thuộc, cùng với thái độ lạnh lùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, Dạ Vân Sâm mơ hồ hiểu rõ, loại ánh mắt này của Cố Duệ, giống như chỉ khi nhìn chính mình mới có thể ấm áp như vậy, cái loại suy nghĩ này mới vừa toát ra thì trong lòng cậu như có một dòng nước ấm chảy xuôi, rất ngọt.
Mặt mày cong cong, cậu thật tự nhiên mà vươn tay, nắm chặt bàn tay của Cố Duệ, hai bàn tay vừa mới chạm vào nhau liền vô cùng tự nhiên mà mười ngón đan xen, chặt đến độ ngay cả một khe hở cũng không nhìn thấy.
Tiểu Trịnh làm một trong những người đứng xem nhìn bóng dáng dắt tay nhau đi của bọn họ, khó hiểu mà có chút đỏ mặt, đột nhiên có một loại xúc động muốn đàm chuyện luyến ái. Nếu như có một đoạn ái tình giống như bọn họ thì thật là một chuyện tốt đẹp bao nhiêu, bầu không khí ấm áp đến thế, ấm đến độ khiến một người độc thân suốt quãng thời gian dài như anh ta phải có điểm hâm mộ, ghen tị.
Ra đến cổng Dạ gia, Dạ Vân Sâm bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn nhìn nơi mà mình đã sinh hoạt gần mười năm nay, nghĩ đến về sau có lẽ sẽ không quay lại nữa, trong lòng tuy có chút không muốn nhưng đồng thời lại có một loại thống khoái vì đã được giải thoát, một nơi đã từng muốn rời đi hiện giờ rốt cục đã có thể thoát, cảm giác bây giờ của cậu cứ như đang nằm mơ vậy.
Cố Duệ đi bên cạnh giống như hiểu được cậu đang suy nghĩ gì, nắm chặt tay cậu dắt đi, thấp giọng nói với cậu rằng: « Từ hôm nay trở đi, em chính là người Cố gia. » Về phần có muốn làm người Dạ gia không thì hắn không miễn cưỡng cậu, hết thảy đều theo ý nguyện của cậu là được.
Dạ Vân Sâm cười cười, không biết vì cái gì mà khóe mắt có chút ướt át, cậu cứ nghĩ chắc là bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt đi, không muốn làm cho không khí quá mức phiến tình, cậu nói giỡn: « Cố phu nhân đã nói nếu anh khi dễ em, bà sẽ ra mặt thay em. »
Cố Duệ ngẩng đầu nhẹ nhàng sờ sờ gò má cậu, ngón tay cái chậm rãi lau đi hơi nước nơi khóe mắt, Dạ Vân Sâm mở to hai mắt lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, mắt mở trừng trừng mà nhìn hắn cúi đầu, tại khóe mắt cậu nhẹ nhàng hôn một cái, đôi môi mềm mại chạm lên, cậu ngay lập tức nhắm lại hai mắt.
Xúc cảm mềm mại lướt qua liền lui, Dạ Vân Sâm mở mắt ra, hai tay Cố Duệ nâng mặt cậu lên, nhu tình trong mắt cơ hồ tràn đầy đến độ muốn tràn ra ngoài, « Người trong nhà cũng đã bị em mua chuộc, ngay cả anh cũng bị em mua mất rồi. »
« Em mua anh lúc nào chứ? » Dạ Vân Sâm tà mắt liếc hắn, giây tiếp theo lại không nhịn được cười đến mặt mày cong cong, « Anh nói em nghe một chút, em dùng cái gì đến mua anh? » Sau khi hỏi xong những lời này, cậu liền cảm thấy có chút buồn nôn, hai má đỏ hồng, lập tức nói: « Anh xem như em chưa hỏi gì cả đi. »
Cố Duệ nhìn Dạ Vân Sâm đang tự mình quay cuồng, ý cười trong mắt ẩn ẩn hiện ra, hắn nhéo nhéo hai má Dạ Vân Sâm, « Ở trước mặt anh không cần phải che giấu chính mình, muốn khóc cứ khóc, muốn cười liền cười, muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó, anh sẽ không chê cười em đâu. »
Dạ Vân Sâm có chút khoa trương nở nụ cười, nhưng tia cảm động trong mắt lại không thể lừa được người khác, cố ý nói: « Em là nam tử hán, sao lại thích khóc như vậy được? »
Nghe vậy, Cố Duệ mỉm cười sờ sờ mặt cậu, thấp giọng, dung túng nói: « Được, nam tử hán, anh cho phép em làm một nam tử hán thích khóc nhè trước mặt anh. »
Dạ Vân Sâm: «... »
Tiểu Trịnh đi theo sau bọn họ cơ hồ giả vờ như không nhìn thấy gì, trải qua đủ loại hôn lễ, nhưng lần đầu tiên anh ta có cảm giác bị người tú ân ái, hơn nữa càng làm cho anh ta phát điên chính là hai đương sự hoàn toàn không có tự giác coi ai ra gì mà đột nhiên liền tú ân ái, quả thật không hề cho anh ta chút thời gian đề phòng!
Mẹ ơi, con cũng muốn nói yêu thương!
Nếu nói đến chuyện hot nhất ở B thị hôm nay thì ắt hẳn là nói đến tràng hôn sự của Cố gia Đại thiếu, trước đây vài tháng các đài truyền thông lớn cũng đã bắt đầu theo dõi sát sao tin tức này, mãi cho đến ngày tổ chức hôn lễ hôm nay thì không quản là người có chú ý đến chuyện này hay không thì hôn lễ mà mọi người mong chờ cũng đã đến, càng có nhiều người rảnh rỗi ngồi suy đoán xem hôn lễ của Cố gia Đại thiếu sẽ phô trương đến như thế nào!
Mà sự thật cũng không làm cho bọn họ thất vọng, hôn lễ của Cố gia Đại thiếu cùng Dạ gia Tam thiếu, tuyệt đối có thể xưng là hôn lễ long trọng nhất trong gần hai mươi năm gần đây, Cố phu nhân đã sớm biết trận hôn lễ này sẽ tạo thành một hồi oanh động. Cũng bởi vì tiếng vang lớn như vậy mà mọi người đều càng thêm tò mò về Dạ gia Tam thiếu, đến tột cùng là một người như thế nào lại có thể khiến người Cố gia coi trọng đến như vậy!
Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn cao cấp nhất B thị, chia làm phòng trong mở tiệc free cho khách, phòng ngoài là chuyên tiếp đón người nhà cùng bạn bè thân thiết. Mà nếu muốn vào phòng mở tiệc ăn uống miễn phí thì chỉ cần nói một câu chúc phúc cho đôi tân nhân Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm, cho nên dòng người ra vào khách sạn vẫn luôn không dứt, có thể xếp được mấy cái phố.
Sự kiện lớn như vậy không ai là không biết đến, trong nhất thời những lời bàn luận về chân ái của Cố gia Đại thiếu cùng Dạ gia Tam thiếu bay đầy trời, phần lớn là bày tỏ sự hâm mộ đối với Dạ Vân Sâm. Có rất nhiều cặp tình lữ sắp kết hôn lấy phương thức này dùng để khảo nghiệm tình cảm mà bạn trai dành cho mình có phải là thật sự không, em có thể không cần đãi trong khách sạn cao cấp nhưng anh phải vì em làm một hồi yến hội nhận được nhiều lời chúc phúc như vậy!
Đương nhiên, những điều này đều là chuyện xảy ra sau này, làm đương sự của hôn lễ oanh động này lại không hề hay biết gì. Cố Duệ dựa theo kế hoạch ban đầu sau khi đến Dạ gia rước Cố Duệ sẽ mang cậu đến khách sạn tổ chức hôn lễ luôn.
Hai giờ chiều hôn lễ sẽ bắt đầu, kỳ thật Cố Duệ không cần phải đi rước Dạ Vân Sâm sớm như vậy, nhưng lại nghĩ tới hôm nay chính là ngày quan trọng chỉ thuộc về hai người họ thôi, vốn luôn bình tĩnh Cố Duệ lại có chút ngồi không yên, sáng sớm ngủ dậy liền chạy thẳng đến Dạ gia đón người.
Lúc tới khách sạn chỉ mới chín giờ sáng nhưng phòng đón tiếp đối tác đã có rất nhiều người đang xếp hàng rồi, một cái đội ngũ thật dài, đều là đang chờ nói chúc phúc cho bọn họ, không quản những người này là thật tâm chờ để nói chúc phúc với bọn họ hay chỉ là vì một bữa tiệc kia thôi, đối với đôi tân nhân mà nói kỳ thật cũng không quan trọng lắm.
Cho tới bây giờ, Cố Duệ cũng không nghĩ là mình sẽ có ngày như vậy, luôn không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác thế nhưng hắn sẽ hy vọng được nghe những lời chúc phúc từ bọn họ, thật giống như nếu nghe được càng nhiều lời chúc phúc thì sẽ càng có thể bảo chứng rằng tương lai hai người sẽ càng hạnh phúc hơn vậy.
Chỉ có chân chính trải qua khoảnh khắc này mới có thể chân thành cảm nhận được loại cảm giác này.
Đến trước cửa khách sạn đã có nhân viên đến mở cửa xe cho bọn họ, Dạ Vân Sâm xuống xe, liền nhìn thấy Tiểu Trịnh đang đi tới đây, nói với cậu: « Chúng ta đến rất sớm, thời gian coi như cũng dư dả nhưng vẫn phải đi chuẩn bị trước một chút. »
Cả ngày hôm nay Tiểu Trịnh phải hai bốn giờ đi bên cạnh Dạ Vân Sâm giúp cậu xử lý mọi vấn đề, kể cả việc chuẩn bị trang phục hôn lễ nữa, lúc nào cần mặc bộ lễ phục nào đều đã được an bài thỏa đáng cả rồi cho nên một chút xíu sai lầm cũng không thể xảy ra.
Nghe được lời anh ta nói, Dạ Vân Sâm theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ, « Em đi vào trước nhé? »
Cố Duệ vươn tay chạm vào gò má cậu, hơi hơi vuốt cằm, « Đi đi, lát nữa anh đi tìm em. »
« Vâng. » Lúc này, Dạ Vân Sâm mới gật đầu, cùng Tiểu Trịnh đi vào trong, Cố Duệ vẫn luôn nhìn theo thân ảnh cậu đi xa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cậu nữa mới xoay người đi về phía ngược lại.
Cố phu nhân đang làm kiểm tra một lần cuối cùng bố trí hôn lễ, nghe báo cáo từ các phụ trách từng khu vực, thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, không hổ là do chính mình ra tay, công việc đều ngay ngắn có trật tự diễn ra như trong dự định của bà, chuẩn bị trong thời gian dài như vậy chính là vì hôm nay, phải tạo ra một hôn lễ thật hoàn mỹ cho đôi tân nhân, cũng không uổng công bà đã hao hết tâm tư trong thời gian này.
« Vài tiếng nữa hôn lễ đã bắt đầu, trong khoảng thời gian cuối cùng này càng phải xuất ra mười hai vạn phần tinh thần, ngàn vạn không thể xảy ra chút sai lầm nào, được chứ? »
« Vâng, phu nhân. »
Những người đang có mặt đều đã phụ trách qua vô số hôn lễ lớn nhỏ rồi, nhưng quy mô khủng giống như lần này vẫn là lần đầu tiên đụng tới, vô cùng cao hứng nhưng đồng thời cũng phải tăng thêm vài phần cẩn thận, dù sao nếu làm tràng hôn lễ lần này thì đối với công ty tổ chức hôn lễ của bọn họ cũng sẽ có cơ hội tuyên truyền vô cùng hữu hiệu. Cho nên để làm tốt tràng hôn lễ này, công ty bọn họ đã từ chối hết mấy hôn lễ quy mô không nhỏ, tâm huyết phải trả giá lớn như vậy, đương nhiên là bọn họ sẽ không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm gì.
Thời điểm Cố Duệ đến, người phụ trách các khu vực vừa vặn đang báo cáo hoàn công chuẩn bị rời đi, vừa nhìn thấy hắn đã sôi nổi đi lên chào hỏi, rồi mới nối đuôi nhau lui ra, Cố phu nhân buông văn kiện trên tay xuống, hơi hơi chế nhạo cười nhìn hắn, biết rõ còn hỏi: « Đã đón người đến? » Chuyện Cố Duệ đi đón Dạ Vân Sâm từ sớm đương nhiên là biết rõ, cho nên lúc này thấy hắn xuất hiện ở đây thì nhất định đã đón người trở lại rồi.
Quả nhiên, bà vừa dứt lời, liền nhìn thấy Cố Duệ nghiêm trang chững chạc gật gật đầu, nói: « Hôm nay Phụng lão phu nhân cũng sẽ đến đây. »
Nghe vậy, Cố phu nhân hơi hơi thu liễm nụ cười trên mặt, trong mắt hiện lên nghi hoặc, « Con mời sao? » Cố phu nhân đương nhiên sẽ biết về Phụng gia, mặc dù có nghe nói tổ tiên Phụng gia là ở B thị nhưng trong một trăm năm gần đây Phụng gia lại luôn định cư ở Lê Nguyên trấn, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì căn bản sẽ không trở lại B thị, cho nên kỳ thật trong giới thượng lưu B thị rất ít người biết đến Phụng gia, cũng khó trách Cố phu nhân lại cảm thấy kỳ quái.
Cố Duệ nói: « Tối qua con mới nghe được tin này. »
Đáp án này nằm trong dự kiến của Cố phu nhân, danh sách khách mời trong hôn lễ đều do bà xác nhận qua, nếu Cố Duệ thật sự có mời Phụng lão phu nhân thì bà không có khả năng sẽ không biết. Bất quá nếu không phải do Cố Duệ mời thì chẳng nhẽ Phụng lão phu nhân là không mời mà tới ư?
Cố Duệ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bà, trầm mặc một khắc, trầm giọng hỏi: « Phụng lão phu nhân là người quen của Dạ lão gia tử, mẹ biết không? »
Đột nhiên nghe thấy vấn đề này, Cố phu nhân trong nháy mắt liền kinh ngạc, chuyện năm đó của Dạ lão gia tử cùng Phụng lão phu nhân cũng không có bao nhiêu người biết cả, bởi vì người Phụng gia vô cùng kín kẽ, không hề lọt ra nổi miếng gió nào, càng là không biết bao nhiêu người biết người khiến Phụng lão phu nhân điên cuồng một thời chính là Dạ lão gia tử.
Lúc ấy trong đầu không được bình thường đương nhiên bà sẽ không biết tình hình cụ thể cùng tỉ mỉ, chẳng qua bởi vì mẹ bọn họ cùng Phụng lão phu nhân là bạn thời đại học, nhiều ít cũng có chút liên hệ, sau này khi đã trưởng thành cũng ngẫu nhiên nghe được mẹ cậu có nhắc tới chuyện giữa Phụng lão phu nhân cùng Dạ lão gia tử. Cho đến bây giờ, cậu cũng còn nhớ rõ khi nhắc đến hai người bọn họ mẹ mình đã bóp cổ tay luyến tiếc.
Nhưng bà cũng chỉ biết Phụng lão phu nhân là người quen cũ của Dạ lão gia tử, nhiều hơn nữa là giấy trắng. Dựa vào một chút dấu vết đã có thể mơ hồ biết được quan hệ giữa hai người hẳn không phải là quan hệ bình thường, bất quá bởi vì không liên quan đến abf cho nên cũng không để trong lòng, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng Cố Duệ, nói không kinh ngạc là gạt người.
« Tại sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này? » Cố phu nhân hơi hơi nhíu mày, « Hoặc là ý con là, Phụng lão phu nhân là hướng về phía Dạ lão gia tử mà đến? » Bất quá vừa hỏi ra vấn đề này chính bà cũng đã phủ định hết, đều đã hơn mười năm rồi, chẳng lễ muốn đem tuổi hoa râm đi ôn chuyện tình sao?
Cố Duệ biết sự nghi hoặc của Cố phu nhân từ đâu mà ra, nghiêng đầu nhìn bà một cái, mới lên tiếng: « Về chuyện Phụng lão phu nhân cùng Dạ lão gia tử, mẹ biết nhiều ít? »