PS: Dạo này rất bận hiu hiu T__T
Edit: Thủy Tích
Dạ Vân Sâm cười nhìn hắn nhưng độ cung khóe miệng lại có chút cứng ngắc, « Anh vẫn luôn chờ ở chỗ này sao? » Cố Duệ miễn cưỡng cất bước đi về phía cậu, ánh mắt Dạ Vân Sâm di chuyển theo thân ảnh hắn dần đến gần, mãi cho đến khi đứng trước mặt, cậu mới hơi hơi ngưỡng mặt nhìn, bỗng nhiên Cố Duệ sờ sờ đầu cậu, động tác không phải là nhu nhu nhẹ nhàng, mà cơ hồ như muốn làm loạn tóc cậu lên vậy, nhưng khó hiểu lại khiến tâm cậu yên ổn hẳn.
Cậu đột nhiên vươn tay đẩy tay Cố Duệ xuống, rồi bắt lấy cổ tay hắn, « Anh cũng biết? » Mặc dù là câu nghi vấn nhưng ngữ khí của cậu lại vô cùng khẳng định.
« Ân. » Cố Duệ thản nhiên lên tiếng, nắm ngược lại tay cậu.
Dạ Vân Sâm dùng sức nắm lấy tay hắn, nghiêng nghiêng đầu, hỏi: « Bà ấy nói đều là sự thật sao? »
Cố Duệ hỏi ngược lại: « Bà ấy nói gì với em? »
« Em không phải người Dạ gia, em và Dạ gia không có gì liên quan đến nhau cả. »
« Em tin không? »
Dạ Vân Sâm trầm mặc một chút, « Em không biết. » Nói xong chưa đợi Cố Duệ trả lời, lại tự nói tiếp: « Kỳ thật em vẫn cảm thấy em là một cô nhi. » Từ lúc hiểu chuyện đến nay, cậu vẫn luôn một mình, trong mắt người ngoài cậu tuy có cha có mẹ nhưng chỉ là bề ngoài thôi.
Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp nói ra suy nghĩ giấu trong lòng, nhưng lại dùng thái độ không quan tâm như vậy khiến trong nháy mắt Cố Duệ rõ ràng cảm nhận lòng mình chợt lóe đau đớn.
« Từ hôm nay trở đi em không còn một mình nữa, em có anh. »
Nghe vậy, Dạ Vân Sâm cười cười, ánh mắt hiện lên vui sướng không chút nào che giấu, nhẹ giọng nói: « Em biết. » Cậu vô cùng cảm kích ông trời cho mình cơ hội gặp được Cố Duệ, cũng thật cảm kích Dạ Tư Viện, nếu không nhờ có cô ta thì hiện tại cậu cũng không thể nào gặp được Cố Duệ, chỉ cần một chuyện này cũng đã đủ triệt tiêu đi sự phản cảm của cậu với cô ta rồi. Cậu vẫn luôn ghi nhớ những người có ân với mình.
Hôm nay là ngày dành riêng cho cậu cùng Cố Duệ, trừ bỏ hôn lễ ra, cậu không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì cả!
Hai giờ chiều, hôn lễ đúng giờ cử hành!
Trần Vũ là người duy nhất trong trường học nhận được thiệp mời, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu đắc ý. Còn hơn nửa tiếng mới đến giờ gã đã có mặt, sau khi bước vào hội trường mới phát hiện hôn lễ có bao nhiêu náo nhiệt. Mặc dù cũng đã biết những bữa tiệc ngoại giao sẽ náo nhiệt đến thế nào, thế mà không nghĩ tới hôn lễ này lại càng náo nhiệt hơn, phóng tầm mắt nhìn xung quanh tất cả đều là người và người, may mà nơi này cũng đủ lớn, dù chứa nhiều người như vậy cũng không có vẻ chật chội.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện khiến Trần Vũ sợ hãi nhất, điều chân chính khiến gã phải sợ hãi than chính là vừa bước vào đã phát hiện phần lớn người đều là những nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên tạp chí mà truyền thông đưa tin, chỉ cần nhìn từ việc có thể mời nhiều nhân vật có thân phận hiển hách như vậy đến cũng đủ tưởng tượng hôn lễ này phô trương đến thế nào rồi.
Trong sự chứng kiến của những người này, Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm chính thức trở thành bạn đời hợp pháp.
Thanh âm người chủ hôn mang theo tràn đầy chúc phúc, từng câu từng câu tuyên đọc lời thề kết hôn, trang nghiêm mà trịnh trọng, khúc nhạc đệm hôn lễ dễ nghe như ẩn như hiện, dễ dàng đánh động đến tâm của mọi người khiến họ không khỏi cảm động cùng vui sướng. Cùng với từng lời thề mà người chủ hôn tuyên đọc buông xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người trên đài, bên tai là thanh âm chúc phúc của chủ hôn: « Hiện tại, hai vị tân nhân có thể trao đổi nhẫn cưới. »
Hai tiểu shota mang nhẫn cưới đơn giản đến trước mặt đôi tân nhân, Cố Duệ trịnh trọng tiếp nhận một trong hai chiếc, ngưng mắt nhìn sâu vào mắt Dạ Vân Sâm, chậm rãi vươn tay về phía cậu, cơ hồ là cùng lúc, Dạ Vân Sâm đặt tay mình lên tay Cố Duệ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm vào ánh mắt Cố Duệ, tìm kiếm ảnh ngược của chính mình trong con ngươi tối đen thâm thúy.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra được sự vui sướng ẩn hiện trên mặt hai vị tân nhân hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, trong hội trường vốn còn một ít người ôm thái độ xem kịch vui vừa nhìn thấy tình cảnh này đều không tự chủ được mà cao hứng thay hai người. Dù sao, trong bầu không khí vui vẻ này rất dễ dàng khiến mọi người cảm nhiễm theo.
Bất quá vẫn sẽ luôn có ngoại lệ, tỷ như Dạ Tư Viện, lại tỷ như Phụng lão phu nhân thật xa từ Lê Nguyên trấn đến, tuy rằng hai người không có cùng một nguyên nhân không vui nhưng tâm tình không cao hứng lại giống nhau.
Khi nhìn đến tình cảnh này, Dạ Tư Viện nhịn không được hừ lạnh một tiếng, khiến những người chung quanh đều hướng ánh mắt kỳ quái về phía cô ta, đứng giữa đám người chúc phúc cho hai tân nhân lại biểu hiện ra sự khinh thường thì rất dễ khiến người khác để ý.
Tâm tình Phụng lão phu nhân vốn có chút không vui, khi bà nhìn thấy Dạ Tư Viện nhất thời tâm tình càng biến đổi đến càng thêm không tốt. Trải qua nhiều năm như vậy, làm sao bà không biết những điều mà Dạ Tư Viện làm đối với Dạ Vân Sâm? Bà còn nhớ rõ vì sao Dạ Vân Sâm lại mắc chứng sợ độ cao đó! Chẳng qua ngại đủ loại nguyên nhân cho nên bà không có khả năng ra mặt can thiệp, trong lòng vốn luôn chán ghét Dạ Tư Viện, không nghĩ tới vào lúc này lại nhìn thấy bộ mặt khinh thường của cô ta.
Bà lạnh lùng liếc mắt nhìn Dạ Tư Viện, lại nhìn về phía Dạ lão gia tử, đè thấp thanh âm lạnh lùng nói: « Dạ gia các người dạy dỗ con gái thật đủ “ưu tú”! »
Dạ lão gia tử thu hồi tầm mắt đang nhìn trên khán đài, nhìn về phía Phụng lão phu nhân. Ông biết cuộc trò chuyện giữa bà và Dạ Vân Sâm tiến triển không được thuận lợi, lấy hiểu biết của ông đối với Dạ Vân Sâm cũng có thể dự đoán trước được kết quả này.
Trong lòng Dạ lão gia tử không tiếng động thở dài, khuyên giải an ủi: « Hôm nay là ngày trọng đại nhất trong đời Vân Sâm, bà xác định vẫn luôn làm mặt nghiêm như vậy sao? »
Đáng tiếc Phụng lão phu nhân không hề cảm kích, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng lại không nói thêm gì nữa. Dạ lão gia tử thấy thế nhịn không được lại thở dài, « Bà không nên đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người Vân Sâm, phải đi hay ở lại, hẳn là phải để bản thân nó tự lựa chọn. »
« Vân Sâm còn nhỏ, căn bản không biết bản thân muốn cái gì! » Phụng lão phu nhân vô cùng khẳng định, Dạ Vân Sâm mới mười tám tuổi, có thể hiểu được cái gì chứ? Tạm dừng một chút, lại nói thêm một câu: « Vô luận như thế nào, tôi vẫn sẽ đem Vân Sâm cùng trở về. »
Dạ lão gia tử nhịn không được nhíu mày, « Vì cái gì? »
Phụng lão phu nhân theo lý thường phải làm mà nói: « Vân Sâm là con cháu Phụng gia, trở về Phụng gia mà cần phải có lý do sao? »
Nghe vậy, Dạ lão gia tử dừng một chút, mới thản nhiên nói: « Vân Sâm cũng là con cháu Dạ gia. »
Phụng lão phu nhân mặt không đổi sắc nói: « Chẳng qua chỉ là gửi nuôi, nó cùng với Dạ gia các người không có chút quan hệ nào. »
Dạ lão gia tử nhìn bà ta, trong giây lát, ngữ khí bỗng nhiên thường thường hỏi ngược lại: « Chẳng lẽ bà cho là tôi thật sự không hề biết gì sao? »
Ánh mắt Phụng lão phu nhân vừa động, trong lòng liền hiện lên một tia dự cảm bất hảo, nhưng bà còn chưa kịp nói gì, tiếng sấm vỗ tay bỗng dưng vang lên, lập tức đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, liền theo bản năng nhìn về phương hướng phát ra náo nhiệt, mới phát hiện nghi thức trao đổi nhẫn cưới của Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm đã kết thúc, tất cả mọi người đều đứng thẳng lên, cùng nhau chứng kiến thời khắc vô cùng thần thánh này.