vừa gõ vừa ngủ cho nên chưa beta T_T
Edit: Thủy Tích
Dưới thái độ kiên trì của Cố Duệ, tuy rằng trong lòng Dạ Vân Sâm thật sâu oán niệm, lại vẫn ngoan ngoãn đem thuốc uống hết, mang theo ý nghĩ uống sớm một chút sẽ sớm giải thoát Dạ Vân Sâm một hơi nuốt xuống, vừa mới bị đắng đến mày nhíu chặt còn chưa giãn ra đã bị nhét một viên kẹo trái cây ngọt lịm vào miệng.
Cậu dùng sức nhai vài cái, tư vị trong miệng lại tràn ngập ngọt ngào, một tia oán niệm cuối cùng trong lòng không cốt khí biến mất tăm, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Duệ, giả vờ bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Cố Duệ nhìn xem trong lòng tuy buồn cười nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng nghiêm trang chững chạc, vươn tay tiếp nhận cái chén không trong tay cậu ném sang một bên.
« Em còn phải uống thứ thuốc này trong bao lâu nữa? » Rốt cuộc Dạ Vân Sâm không nhịn được nữa phải hỏi một lần, kỳ thật vấn đề này cậu đã hỏi rất nhiều lần rồi, mà chưa lần nào có được đáp án cụ thể cả cho nên lần này hỏi lại kỳ thật trong lòng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Nhưng không nghĩ tới lần này Cố Duệ lại dừng lại suy nghĩ một chút sau đó trả lời, « Có lẽ không bao lâu nữa đâu. »
Trong lòng Dạ Vân Sâm mừng rỡ, « Không bao lâu nữa là khi nào? »
Cố Duệ nói: « Ba tháng. »
Dạ Vân Sâm: «... »
Ngày thứ hai, tin tức phô thiên cái địa về hôn lễ của Cố gia Đại thiếu cùng Dạ gia Tam thiếu được đưa ra cơ hồ chiếm cứ hầu hết đầu đề các trang báo B thị, hơn nữa ảnh chụp của mỗi nhà truyền thông đều cùng một dạng giống nhau, đó là bởi vì trong hôn lễ ngày hôm qua các phóng viên truyền thông đến đưa tin đều bị an bài ở khu vực chuyên môn, ngay lúc ấy đã hiểu ra bản thân bị hạn chế, chỉ được phép chụp ở khu vực cho phép. Cố gia cũng có mời riêng các nhiếp ảnh gia đến, phần lớn ảnh chụp được phát tán ra ngoài đều phải qua sự lựa chọn của Cố gia.
Hôm nay Cố phu nhân thức dậy từ rất sớm, mặt trời mới vừa phát ra vài tia nắng mỏng manh bà đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế salon trong phòng khách dưới lầu, bên cạnh là tin tức cùng báo chí mà các nhà truyền thông lớn vừa đưa tới, một đống thật dày, tùy tay lật đều có thể nhìn đến ảnh chụp trong hôn lễ ngày hôm qua, người chọn lựa ảnh chụp hiển nhiên là vô cùng dụng tâm, ảnh chụp chụp đúng hình ảnh hai vị tân nhân đang ngẩng đầu mỉm cười nhìn nhau trao đổi nhẫn cưới, bầu không khí vô cùng hài hòa tốt đẹp, chỉ cần nhìn ảnh chụp cũng đủ cảm nhận được tình cảm của hai người trong ảnh không thể dung nhập thêm một ai khác.
Cố phu nhân vừa lòng mà cười cười, buông xuống tờ báo trên tay, dì Trình đứng một bên thấy thế liền hỏi: « Phu nhân muốn dùng bữa sáng sao? »
« Đợi lát nữa ta sẽ cùng dùng bữa với Cố Duệ và Vân Sâm. »
Nghe vậy dì Trình cố ý nhíu mày lại, giống như vô ý mà nói: « Hôm nay là ngày đầu tiên vào cửa đã dám để cho phu nhân chờ đợi, về sau ắt còn hơn thế nữa! » Lời này của dì Trình ở mặt ngoài chỉ là thuận miệng nói, nhưng ý tứ trong lòng chính là đang châm ngòi ly gián, Cố phu nhân dừng một chút, ý cười trên mặt phai nhạt một ít, thản nhiên nói rằng: « Ngày hôm qua mệt như vậy, hôm nay thức dậy trễ một chút cũng là bình thường. »
Làm người đi theo bên người Cố phu nhân một thời gian dài như vậy, dì Trình đương nhiên nhìn thấy rõ ràng ý tứ của cái nhìn vừa rồi, trong lòng cả kinh, nhất thời không dám lại nói chuyện gì khác nữa, chỉ phải đáp lại: « Phu nhân nói có đạo lý. » Trong lòng lại khẽ thở dài, xem ra Dạ Vân Sâm này rất được Cố phu nhân yêu thích, ngay cả một lời không tốt về cậu cũng không chấp nhận.
Trình Khả Di con gái bà ta đại khái không có chút cơ hội nào.
Ngày hôm qua quả thật Dạ Vân Sâm vô cùng mệt mỏi, nằm lên giường liền ngủ, chờ cậu tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã sáng rỡ, vừa mở mắt liền phát hiện chính mình đang lui trong lồng ngực quen thuộc, tay Cố Duệ nhẹ nhàng khoát qua hông cậu, mang theo nồng đậm dục vọng chiếm hữu, hơn nữa hai người không hề quan tâm đến giờ giấc mà đang ôm chặt lấy nhau.
Cậu trừng mắt nhìn, lúc đầu có chút nhớ không nổi mình đang ở đâu, ngốc lăng một hồi lâu mới rốt cuộc phản ứng kịp, cậu cùng với Cố Duệ đã trở thành bạn đời hợp pháp của nhau rồi.
Cố Duệ đã sớm tỉnh trước cậu, bất quá bởi vì không đành lòng nhiễu loạn giấc ngủ của cậu cho nên vẫn luôn duy trì tư thế không động đậy chờ cậu tỉnh lại, nhân tiện cảm thấy mỹ mãn mà quan sát vẻ mặt lúc ngủ say của Dạ Vân Sâm.
« Sao tỉnh rồi mà không gọi em? » Dạ Vân Sâm bị ánh mắt của hắn nhìn đến có chút ngại ngùng, vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi con ngươi mang theo ôn nhu khiến người khác khó hiểu cảm thấy ngượng ngùng, cậu không dám nhìn thẳng vào.
Trong lòng Cố Duệ vừa động, nhịn không được nhích qua mà nhẹ nhàng gặm một hơi trên hai gò má phiếm hồng nhạt của cậu, hắn vô cùng thích nhìn cậu như vậy, luôn khiến hắn có cảm giác thật ngon miệng, khiến hắn hận không thể đem cậu một hơi nuốt vào trong bụng.
Cố Duệ nói: « Thời gian còn sớm, để em ngủ thêm một chút. »
« Nói chuyện thì nói đi sao lại cắn em nha! » Dạ Vân Sâm có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, đây đã không biết là lần thứ mấy hắn cắn mặt cậu rồi, sao cậu không biết mặt mình gặm sướng đến vậy? Cũng đâu phải có rất nhiều thịt chứ!
Cố Duệ không nói lời nào, chỉ duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cậu, lại bị Dạ Vân Sâm một chưởng vỗ ngược trở về, lập tức đứng dậy nằm úp sấp lên trên người Cố Duệ học theo hắn mà gặm một hơi trên gò má hắn, miệng còn nho nhỏ nhắc nhở: « Anh cho là chỉ có mình anh mới có răng nanh để cắn sao? » Lực đạo không nặng không nhẹ, trên mặt lại truyền đến cảm giác nóng hầm hập, Cố Duệ cảm thấy trong lòng có chút ngứa, hai tay ôm lấy thắt lưng Dạ Vân Sâm, mặt hơi hơi nghiêng qua một bên, liền chủ động hôn lên người chủ động dâng tới cửa.
Dạ Vân Sâm không tránh né mà vâng theo ý tưởng nghênh hợp lấy, môi cùng môi dán chặt chẽ, nhẹ nhàng gặm cắn, giữa bất tri bất giác, hô hấp vừa rồi còn vững vàng từ từ dồn dập lên, lực đạo ôm đối phương cũng càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn đem đối phương nhu nhập vào thân thể chính mình, Dạ Vân Sâm cảm giác thấy thắt lưng chính mình đều sắp bị bẻ gãy rồi, nhưng cũng không có ý tứ muốn đối phương buông ra chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng cùng hưởng thụ, hai người cứ như vậy mà hưởng thụ, thân mật khăng khít.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Duệ cảm giác là nếu như mình không buông ra thì có lẽ liền nhịn không nổi nữa cho nên mới buông Dạ Vân Sâm ra, đem mặt chôn ở xương quai xanh của cậu, bên tai là tiếng thở dốc của hai người, hắn mãnh liệt gặm cắn một hơi trên cổ Dạ Vân Sâm, cưỡng chế xuống cỗ dục vọng muốn đem Dạ Vân Sâm nuốt vào bụng, cố gắng bình ổn cỗ hỏa trong lòng.
Dạ Vân Sâm hô hấp cũng vô cùng dồn dập, thật vất vả mới bình ổn lại thì cảm thấy cổ mình lần thứ hai bị gặm lấy, cậu cúi đầu yên lặng nhìn Cố Duệ, bỗng nhiên nói rằng: « Lúc trước em nói với anh không phải nói giỡn, chúng ta có thể không cần nhẫn nại... » Nói tới đây, bởi vì lo lắng nếu nói quá trực tiếp sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Cố Duệ, Dạ Vân Sâm tận lực nói một cách mơ hồ: « Tuy rằng em không có kinh nghiệm nhưng em cũng là đàn ông, vẫn có bản năng. » Cho nên an tâm thoải mái đem chính mình giao cho cậu đi!
Cậu thề son sắt bảo chứng: « Em sẽ vô cùng ôn nhu. »
Cố Duệ: «... »
« Thế nào? Có muốn thử một chút hay không? » Vẻ mặt cậu nóng lòng muốn thử, Cố Duệ nhìn cậu một cái, ánh mắt hơi có chút bất đắc dĩ, đột nhiên xoay người đem Dạ Vân Sâm đặt dưới thân, trong tầm mắt nghi hoặc của cậu, thản nhiên nói: « Cái gì gọi là bản năng đàn ông, em rất nhanh sẽ kiến thức được. » Nói xong, xoay người đứng lên từ người Dạ Vân Sâm, xuống giường đi thẳng đến phòng tắm tắm rửa.
Dạ Vân Sâm ngửa mặt nằm trên giường nhìn bóng dáng Cố Duệ, vẻ mặt mộng bức.
- ----chẳng lẽ đã nói mịt mờ như vậy mà vẫn thương tổn tới lòng tự trọng của anh ấy sao?