Edit: Thủy Tích
Thời điểm Cố Duệ đi lên máy bay Dạ Vân Sâm đã yên trí trên ghế gần cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, từ góc độ của Cố Duệ chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của cậu, không nhìn rõ lắm biểu tình trên mặt, bất quá không cần nhìn Cố Duệ cũng biết giờ khắc này Dạ Vân Sâm nhất định đang không vui.
Sự xuất hiện của Phụng lão phu nhân hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, mà phản ứng của Dạ Vân Sâm hắn cũng đã đoán trước được. Lấy hiểu biết của hắn với Dạ Vân Sâm, dù cậu trong lòng có khó chịu đến mấy thì sẽ không biểu hiện ra ngoài, cho nên khi hắn nhìn thấy cậu xem nhẹ sự tồn tại của Phụng lão phu nhân cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
« Thắt dây an toàn vào. » Hắn ngồi vào bên cạnh Dạ Vân Sâm và nhắc nhở cậu.
Dạ Vân Sâm đã từ dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy thân ảnh của Cố Duệ, sau đó nghe thấy Cố Duệ thản nhiên nhắc nhở liền quay đầu nhìn về phía hắnệ, khuôn mặt tinh xảo không mang chút biểu tình, môi mím thật chặt giống như đang thể hiện rằng cậu đang rất khó chịu.
Thấy cậu chậm chạp không có động tác, Cố Duệ cũng không nhắc lại, trực tiếp vươn tay qua giúp cậu thắt dây an toàn. Một bàn tay vươn ngang đùi Dạ Vân Sâm nắm lấy đầu dây an toàn thắt lại, sau đó cũng thắt lại dây của mình, toàn bộ quá trình hai người không hề nói câu nào, nhưng ánh mắt Dạ Vân Sâm vẫn luôn dừng trên người hắn, mãi đến khi làm xong tất cả Cố Duệ mới ngẩng đầu đón nhận tầm mắt của cậu.
“Bởi vì người không liên quan mà không vui, không đáng.”
“Em biết.” Dạ Vân Sâm rầu rĩ trả lời, cúi đầu nắm tay hắn, “Nhưng em lại không khống chế được.” Cậu chưa từng trải qua loại cảm xúc như vầy, cậu cảm thấy vô cùng xa lạ với phản ứng của bản thân nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đương nhiên yêu cầu cậu trở về Phụng gia của Phụng lão phu nhân, cậu bỗng nhiên không thể khống chế được sự chán ghét trong lòng.
Nhiều năm như vậy, bà ta có từng nghĩ đến cậu? Nếu thật sự để ý cậu, sẽ bởi vì cái gọi là khổ tâm mà chẳng quan tâm cậu mười năm sao? Rất nhiều chuyện không phải cậu không hiểu mà là không muốn nghĩ quá phức tạp, nhưng dù như vậy cũng không chứng tỏ chỉ số thông minh của cậu bằng không, chẳng lẽ bà ta thật sự cho rằng chỉ bằng mấy câu nói sáo rỗng đó mà có thể khiến cậu lau sạch hồi ức không tốt đẹp trong mười năm qua sao?
Trên tay hơi hơi căng thẳng, cậu ngẩng đầu, Cố Duệ buông xuống suy nghĩ nhìn cậu, thản nhiên nói: “Nếu không còn gì để suy nghĩ thì hãy nghĩ về anh này.” Có thể nghiêm trang chững chạc mà nói ra lời như thế, chắc cũng chỉ có mỗi Cố Duệ thôi, vốn trong lòng Dạ Vân Sâm còn thật không vui nhưng khi đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Cố Duệ lúc này bỗng nhiên liền nhịn không được muốn cười, khẽ nói: “Anh đang ở trước mặt em, em nghĩ về anh làm gì?”
“Nghĩ đến anh sẽ khiến em vui vẻ.” Ngữ khí rõ ràng tự cho là đúng như thế nhưng chẳng biết tại sao khi Dạ Vân Sâm nghe vào tai lại không hề có nửa điểm phản cảm, ngược lại lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, độ cung khóe miệng càng tăng lên, nhịn không được trêu ghẹo: “Anh tự kỷ như vậy, mọi người có biết không?”
Khóe miệng Cố Duệ hơi hơi câu lên, vô sự tự thông mà mở lời tâm tình, “Chỉ có mình em biết thôi.”
Lời này khiến Dạ Vân Sâm nhịn không được cười ra tiếng, sự không thoải mái mà Phụng lão phu nhân mang tới bị cậu vứt đi đâu không biết, tà mắt liếc hắn một cái, ngạo kiều mà nói rằng: “Kỳ thật em cũng không muốn biết lắm.” Trong ánh mắt lại mang theo tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy trên mặt Dạ Vân Sâm rốt cục xuất hiện ý cười, sắc mặt Cố Duệ cũng không tự giác mà nhu hòa xuống, nắm chặt tay Dạ Vân Sâm, nhắc nhở: “Máy bay sắp cất cánh, em ngủ một lúc đi.” Nói xong, đưa qua một ly sữa ấm, bên trong có bỏ chút thuốc an thần, có thể trợ giúp Dạ Vân Sâm đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Cố Duệ không hề quên Dạ Vân Sâm có tật xấu sợ độ cao, nhưng nơi mà bọn họ muốn tới lại chỉ có thể đi bằng máy bay thôi, không có biện pháp, chỉ có thể dùng phương pháp này giúp Dạ Vân Sâm ngủ một đường.
Dạ Vân Sâm cũng không muốn nếm lại tư vị phát tác của chứng sợ độ cao cho nên sau khi nghe Cố Duệ nói xong liền ngoan ngoãn đem sữa uống xuống, Cố Duệ nhìn thấy cậu uống xong vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận lấy cái ly không trên tay cậu, ôm cậu tựa vào ngực mình, chuẩn bị một tư thế thoải mái nhất để cậu ngủ suốt đường đi.
Dạ Vân Sâm quen thuộc cọ trong lồng ngực cậu một hồi lâu, tìm được vị trí thoải mái nhất, liền an tâm nhắm mắt lại dưỡng thần, không mất bao lâu thuốc an thần liền phát sinh tác dụng, còn chưa kịp cảm nhận được động cơ máy bay, Dạ Vân Sâm đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Cố Duệ cúi đầu ngưng mắt nhìn thiếu niên an an tĩnh tĩnh ngủ trong ngực mình, mâu trung ôn nhu nhộn nhạo như sóng ngầm, nhịn không được hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cậu.
An tâm mà ngủ đi, mọi chuyện đều có anh giúp em giải quyết, chỉ cần có anh thì sẽ không để cho bất luận kẻ nào ép buộc em làm chuyện mà em không muốn!
Máy bay chậm rãi cất cánh, trên bầu trời xanh lam xẹt qua một độ cung không thể nhìn thấy, máy bay từng chút trở nên nhỏ bé lại, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa, mọi người đứng đưa tiễn mới thu hồi lại tầm mắt, chuẩn bị trở về.
Phụng lão phu nhân vẫn luôn ngẩng đầu nhìn phương hướng máy bay cất cánh, ánh mắt phức tạp khó hiểu, Dạ lão gia tử đứng bên cạnh cũng nhìn theo, ánh mắt lại là bình tĩnh vô sóng, giống như một cái hồ nước dưới đáy dù có sóng ngầm mãnh liệt đến mấy thì người ngoài cũng vô pháp nhìn thấy.
“Chứng sợ độ cao của Vân Sâm nghiêm trọng như thế, thì việc ngồi máy bay sẽ rất đáng sợ đúng không?” Thanh âm Cố Vân Hiên đánh vỡ sự trầm mặc của mọi người, cũng không biết y là hữu tâm hay vô ý, một nói như thế, Dạ lão gia tử nhịn không được nhìn y một cái, vừa lúc đụng phải ánh mắt Cố Vân Hiên nhìn qua, bất đồng với sự nghiêm túc của Dạ lão gia tử, Cố Vân Hiên lại đang mỉm cười, nhướng mày nói: “Dạ lão tiên sinh thấy sao?”
Thanh âm Cố Vân Hiên chậm rãi, Dạ lão gia tử cũng không có lập tức trả lời y, mà là theo bản năng liếc mắt nhìn Phụng lão phu nhân một cái, liền phát hiện sắc mặt Phụng lão phu nhân trong nháy mắt biến đến càng thêm lãnh đạm, trong lòng đại khái đã biết giờ phút này trong lòng bà đang nghĩ gì, đơn giản là nghĩ tới chuyện Dạ Vân Sâm bị khi dễ khi ở Dạ gia, vì thế bà lại càng bất mãn với ông thêm một tầng.
Nói vài câu với người Cố gia, Dạ lão gia tử cùng Phụng lão phu nhân liền rời đi, hai người không nói lời nào mà ngồi trên xe Dạ lão gia tử. Một đường trầm mặc trở lại khách sạn – nơi mà Phụng lão phu nhân ở lại trong khoảng thời gian này, mà Dạ lão gia tử luôn đi theo bên người Phụng lão phu nhân cho nên phần lớn người trong khách sạn đều đã sớm quen với tình cảnh này, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Dạ lão gia tử cùng đi vào thang máy với Phụng lão phu nhân cũng không cảm thấy có gì đặc biệt cả, chỉ là nhìn thoáng qua một cái rồi rất nhanh bị chuyện khác dời đi lực chú ý.
Trong phòng Phụng lão phu nhân, Dạ lão gia tử thấy bà trầm mặc cũng trầm mặc theo. Lần này Phụng lão phu nhân cũng không ngăn cản ông vào phòng, ông chỉ biết bà nhất định có chuyện muốn nói cùng mình hoặc là có chuyện muốn hỏi.
Quả nhiên, trầm mặc chưa đến năm phút đồng hồ, Phụng lão phu nhân liền chủ động mở miệng, thanh âm lạnh lùng mang theo tận lực xa cách, “Ông về sau không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy ông.” Một người như thế, vậy mà năm nó cũng có thể khiến bà vì đối phương mà vứt bỏ hết thảy, quả nhiên là bị tình cảm làm hồ đồ lý trí. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy năm đó chính mình ngu ngốc đến không có thuốc chữa.