CHƯƠNG 11
Chờ ngươi lớn lên
Vọng Nguyệt nhanh chóng mở to đôi mắt ra, che mắt rên rỉ một tiếng, trời ạ, hắn làm sao lại có mộng như vậy, cho dù là tư xuân, đối tượng cũng không nên là Cửu Thiên, kia chính chính là phụ thân hắn.
“Ngươi tỉnh?” Một giọng khàn khan bên lỗ tai hắn vang lên, thậm chí nhiệt khí còn thổi vào trong tai hắn, Vọng Nguyệt cảm thấy có người ôm hắn vào lòng, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt thanh tỉnh liền dao động.
“Cửu. . . . . . Phụ hoàng? ! Sao ngươi lại ở đây?” Vọng Nguyệt bật dậy thốt lên.
“Đây là tẩm cung của trẫm.”
“Ta . . . . . .” Sắc mặt Vọng Nguyệt biến đổi không ngừng, tâm đang mê man liền thanh tỉnh, hắn nhớ tới đến, hắn tự sát, sau đó. . . . . .
Chột dạ ánh mắt né đi, “Làm cho phụ hoàng bận tâm, không biết nhi thần đã ngủ bao lâu?”
“Một ngày một đêm.”
“Mới một ngày một đêm?” Vọng Nguyệt không dám tin quay lại nhìn Tư Mã Dực, hắn bị trúng độc dược sao có thể khỏi nhanh như vậy, trọng yếu hơn là . . . . .
“Mới một ngày một đêm, chính ngươi vào mộng đánh thức ta? ! Ta cứ tưởng đã ngất vài ngày , . . . . . . A.” Vọng Nguyệt cảm thấy có hàn khí bên cạnh mình, Vọng Nguyệt chột dạ, nguyên bản hắn cũng chưa ngủ lâu lắm.
“Lạc đát” một tiếng kêu làm tâm tư hắn thanh tỉnh, hắn sờ sờ cổ cuả mình, thấy trên cổ mình là viên ngọc, “Đây là cái gì?” ( coi dùm coi cái gì phát ra tiếng , chứ ta nghĩ ngọc thì không thể có tiếng , bản QT nó ghi viên hoàn, ta không hiểu)
“Nhị thúc đưa cho ngươi.”
Vọng Nguyệt suy nghĩ ”Trần Vương?”
“Không sai ” Tư Mã Dực sắc mặt không đổi nói, hoàn toàn không thừa nhận nó là minh chuẩn bị cho Vọng Nguyệt.
“Để làm gì?”
“Giúp ngươi ổn định công lực, năng lực của ngươi là dùng giấc mơ để xuyên không, hoặc trong một phạm vi nhất định có thể tạo ra ảo giác, hiện tại năng lực của ngươi vẫn chưa ổn định, chỉ sợ nếu không thể khống chế, thì sẽ thành đại loạn.”
Vọng Nguyệt gật gật đầu, cười nói: “Như vậy về sau phiền phụ hoàng chỉ dạy .”
“. . . . . . Không, về sau Nhị thúc sẽ chỉ dạy cho ngươi.”
Vọng Nguyệt cả kinh, “Vậy còn ngươi?”
Tư Mã Dực xoa hai má Vọng Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thẳng Vọng Nguyệt mà nói, “Ta quyết điịnh không chỉ dạy cho ngươi, thậm chí ta còn hối hận lâu nay đã chỉ dạy cho ngươi quá nhiều, ngươi trong lòng xem ta là lão sư, trong lòng ngươi nghĩ gì ngươi tưởng ta không biết sao?”
Vọng Nguyệt tâm chợt lạnh, chính mình thật sự làm tổn thương y nhiều như thế sao? Nói như vậy y không muốn hắn xem y vừa là lão sư vừa là tâm giao sao?, Cũng đúng, hắn không chỉ là một vị đế vương, còn là phụ thân hắn, vô luận y là thân phận như thế nào, bị hắn xem là lão sư nhất định sẽ mất hứng, huống chi chính hắn lại là hoàng nhi của y, còn liên tiếp làm cho y lo lắng, “Phụ. . . . . .”
Lời nói áy náy chưa kịp nói ra đã bị chặn lại, Tư Mã Dực xoay người đặt hắn dưới thân, hai tay chặn hai bên người hắn.
“Nguyệt Nhi, ” chưa bao giờ có người kêu tên thân mật của hắn làm Vọng NGuyệt run lên, trong lòng có dự cảm bất hảo, “Ta không muốn làm phụ hoàng của ngươi. . . . . .”
“Ngươi là phụ hoàng của ta!” Vọng Nguyệt kiên định nhìn y! Nhiều năm mờ mịt như vậy, cuối cùng trong lòng y cũng có đáp án, y tuyệt đối không muốn thừa nhận quan hệ tình cảm này, trực giác cho y biết y không thể nói, y chính là phụ thân của hắn, y chính là hoàng đế! Yêu thương chính đứa con của mình, thật là vớ vẩn, thật là không chịu nổi!
Đế vương cười khẽ, y chưa bao giờ có nhiều sắc thái trên gương mặt như thế, “Ta là phụ hoàng của ngươi, ta là phụ hoàng của ngươi. . . . . .” Âm thanh thì thào ngày càng nhỏ, nhưng đột nhiên y cuối xuống hôn Vọng Nguyệt, y hiểu y không thể nói những lời từ đáy lòng mình nhưng có thể hành động để hắn hiểu! Những lời nói yêu thương không thể nói ra, khuôn mặt y như muốn nói cho mọi người biết, ta là phụ hoàng của ngươi nên ta với ngươi cả đời ràng buộc với nhau!
Vọng Nguyệt đầu óc trống rỗng, cho dù đôi môi đã được buông tha, nhưng hắn cũng không thể nói được câu nào, đế vương vẫn trên mặt hắn mà hôn, hắn còn bị ăn đậu hủ, còn bị y ôm.
“Phụ hoàng, ngươi là phụ hoàng của ta.” Vọng Nguyệt một lần nữa nhấn mạnh, hắn đã hiểu được nam nhân này đối với hắn có ý gì!
“Ta biết.”
“Ta là hài nhi của ngươi!”
“Ta biết.”
“Ta năm nay mới mười tuổi! !”
“Ta nghĩ tâm tình ngươi cũng như ba mươi.” Nam nhân không chút để ý mà nói, ánh mắt y nhìn hắn, y biết y không thể buông tha hắn, khi nhìn Vọng Nguyệt trong mộng, hắn thấy được thế giới kia có bao nhiêu khác biệt, hắn biết Vọng Nguyệt với loại sự tình này có bao nhiêu bài xích! Cho dú thế nào, hắn sau này cũng phải dùng thủ đoạn đối với Vọng Nguyệt.
“Đối với ngươi ta chỉ mới mười tuổi! ! !”
“. . . . . . Ngươi tột cùng muốn nói cái gì?” Đế vương dừng lại nhìn Vọng Nguyệt .
Vọng Nguyệt bị hỏi đến chật vật, cuối cùng, ngay cả chính hắn nói gì cũng không thể ý thức được “Ngươi đây là luyến đồng. . . . . .”
“Phốc, ha hả a, ” y đang ôm chặt thân thể hắn đột nhiên buông lỏng, đem cả thân mình đè lên hắn, đem mặt vùi vào cổ hắn, thân thể tinh tế run rẩy , “A, Nguyệt Nhi, ngươi hẳn là muốn cự tuyệt ta, mặc kệ ngươi có hiểu hay không chính mình đang nói cái gì, ta chờ ngươi ‘ trưởng thành ’, ha hả.” Tâm tình của đế vương tốt liền hướng tới hắn mà hôn, khoái trá rời khỏi tẩm cung, “Lâm, chuẩn bị bữa ăn cho Nguyệt Nhi.”
Ngoài cung truền đến âm thanh trả lời: “Tra.”
Một hồi lâu … hắn mới hồi phục lại tâm trí , nghĩ muốn kêu thảm thiết lại cảm thấy vô lực, trời ạ, hắn đến tột cùng đang sợ cái gì? ! Hắn hẳn nên trực tiếp cự tuyệt! Hắn đối với y quả thật không có tình cảm như vậy, y chính là phụ thân của hắn a! Chính mình như thế nào lại bị ăn đậu hủ?
“Đây chắc là di chứng của giấc mộng. . . . . .” Một âm thanh ủy khuất vang lên, “Một hơi ngủ một ngày một đêm, chắc chắn đầu cũng hồ đồ mất rồi.”
Vọng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thấy một nam tử phong lưu tuấn lãng, “Ngươi là ai? Trần hoàng thúc?” Hắn nghĩ không mấy ai có thể tự do ra vào tẩm cung hoàng thượng như vậy.
“U, hiện tại đầu thanh tỉnh ? Ha hả, ” một cây quạt tiêu sái đập vào trán hắn, lưu lại hồng ấn nho nhỏ, ” ngươi về sau còn dám ngủ lâu như vậy, lần này không bị ăn, hài tử ngươi còn may mắn đó. . . . . . Phốc, ha ha ha ha cáp. . . . . .” Nhìn thấy người trước mặt cười đến rơi nước mắt, Vọng Nguyệt thật là muốn chết, hắn chỉ cảm thấy thế giới này không có gì bình thường, hắn về sau nên làm cái gì bây giờ? Hắn cùng phụ thân. . . . . . Ngẫm lại thật ác hàn.