CHƯƠNG 17
Thư phi
Vọng Nguyệt đã nghe qua rất nhiều chuyện về mẫu thân Thư Phi của mình, tổng quả nói, nàng là người cao quý nhưng rụt rè, nàng đối với ngũ hoàng tử tuy không thân cận, nhưng cũng một mực thương yêu. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì ngũ hoàng tử đã trở thành thái tử, còn được phụ hoàng yêu thương, nàng rất có khả năng trở thành hoàng hậu.
Mà hiện giờ, chỉ một đêm, cuôc sống của nàng hoàn toàn biến hóa, hài tử mình một mực yêu thương lại là giả, đứa con thân sinh của mình thì không thể gặp, tất cả mọi người liên quan đến chuyện này đều bị xử tử, chỉ có nàng bởi vì là thân mẫu của ngũ hoàng tử nên chỉ bị giam lỏng.
Trong lòng Vọng Nguyệt rất phức tạp, tuy hắn đối với nữ nhân này không có tình cảm, nhưng vẫn cảm thấy áy náy, thật rất áy náy, mình không thể là hiếu tử, mà phụ hoàng bây giờ cũng không thể đế ý tới nàng, hiện giờ y tất yêu thương hắn nhưng đối với nàng mà nói thật là tàn nhẫn, có lẽ. . . . . Mình không nên gặp nàng?
Vọng Nguyệt lấy lại bình tĩnh, xoay người muốn ly khai, trong phật đường lý lại truyền ra tiếng thở dài, “Hoàng nhi nếu đến đây, vì sao không vào? Mẫu phi thật không thể ra nghênh đón. . . . . .”
Vĩnh viễn không thể rời bỏ phật đường này, đối với nàng mà suốt ngày sống ở đây, so với tử vong có lẽ càng tàn nhẫn hơn? Phụ hoàng, nghe lời ta chỉ vì một câu nói của hắn, bởi vì hắn mà có dục vọng, nhưng y đối với ai cũng thật tàn nhẫn, nếu hắn sau này . . . . . . . .
“Điện hạ, ngài không vào sao?” Nhìn thấy sắc mặt Vọng Nguyệt tái nhợt, Cảnh Quang Vinh lo lắng hỏi han, “Nếu ngài không vào hay là nên về nghỉ ngơi?”
“Không cần.” Vọng Nguyệt lắc đầu, cất bước vào phật đường, chỉ thấy một nữ tử đưa lưng về phía hắn, đầu đầy tóc đen tùy ý trát, thân mặc áo xanh mộc mạt quỳ gối trước tượng phật, thành tâm cầu nguyện, nửa ngày, mới cung kính vái mấy đầu, đứng dậy.
Nhìn thấy nữ tử chậm rãi xoay người lại, Vọng Nguyệt có chút khẩn trương, nàng nhìn thật sự khác lắm, nhìn bóng dáng của nàng, tựa hồ còn rất trẻ, nàng thật sự là thân mẫu của hắn sao?
Khi nàng quay lại tất cả các nghi vấn của hắn đều tiêu tán, bề ngoài có thể gạt người, ánh mắt thì không thể gạt người, đôi mắt ẩn tàn nhiều vết tích bi thương, ánh mắt của nàng bây giờ như bị tổn thương rất nặng, nháy mắt một cái ánh mắt của nàng ấy chỉ còn lại hàn băng.
“Ngươi là Vọng Nguyệt? Ta có thể gọi ngươi Nguyệt nhi không?”
Vọng Nguyệt nhíu mày, nàng vì sao tự xưng là “Ta”? Tư Mã Dực ở trước mặt hắn tự xưng là “Ta”, là vì y muốn cho hắn thấy cả hai cùng địa vị, cùng thân phận, không thừa nhận hắn với y có quan hệ phụ tử, mà nữ nhân này mặc dù ăn chay niệm phật, nàng còn là nữ nhân của hoàng đế, là mẫu phi của hắn, như thế nào lại đối vơí hắn xưng là “Ta”?
“Ngài xưng nhi thần là ‘ A Nguyệt ’ đi.” Vọng Nguyệt thi lễ, nếu mà nam nhân kia biết, trừ bỏ y còn có người khác gọi tên thân mật của hắn như vậy, không biết y sẽ làm gì, hơn nữa chính mình cũng chưa được y cho phép đi gặp nữ nhân này.
“A, được sao ” Thư phi nhíu mày, rốt cục nhịn không được thở dài, “Thực xin lỗi, A Nguyệt, ta không thể làm mẫu thân của ngươi.”
Trước mắt hài tử này, rất trầm ổn, tuy rằng biết hắn mới là đứa con cốt nhục của mình, chính mình lại không thể nào có tính cảm thương cảm, nàng quả thật đã gặp qua hài tử này, sau đêm đó vài ngày, đương nàng đã biết hài tử mà mình bấy lâu nay yêu thương chăm sóc là giả, nháy mắt nàng muốn ngất đi, tất cả các hoàng tử sau khi sinh ra đều phải ly khai mẫu thân để những bảo mẫu nuôi mà trưởng thành, nguyên bản nghĩ ông trời có mắt, cho nàng có thể chăm sóc, nuôi nấng hài tử của mình, cho dù đó là kết quả của giao dịch, cũng không nghĩ ông trời cuối cùng lại đối với nàng tàn khóc như vậy!
Đương nhiên nàng vội vả muốn gặp hài tử cốt nhục của mình, lại biết, hài tử của mình ở trong Thiên Nguyên cung, bất luận kẻ nào cũng không thể làm phiền. Thiên Nguyên cung, đó là nơi nào? Trừ bỏ hoàng đế và người cùng y bầu bạn, bất luận kẻ nào cũng không thể bước tới gần nơi này, chứ đừng nói bước vào trong!
Hoàng thượng tuy rằng thê thiếp thành đàn, nhưng không ai có thể bầu bạn cùng y, cho dù các nàng vì y sinh ra hài tử, cũng không thể làm đối tượng để y bầu bạn, những người khác, càng không thể!
Trong hoàng cung có quy tắc, cũng có nhiều bí mật, không ai có thể còn sống mà đem những bí mật của nơi này ra khỏi hoàng cung, cho nên ngoài cung ai cũng cho vào cung là mộng đẹp, nhưng người trong cung lại hy vọng có ngày sẽ thoát khỏi nơi này.
Ở trong cung tuy hưởng vinh hoa phú quý, lại sống uổng cả đời, nàng lại cam tâm ở lại đây cùng hoàng thượng, nàng vẫn nói với chính mình nàng không hối hận, bởi vì cho dù vô duyên gặp mặt, hài tử cùa nàng vẫn là hoàng tử cao quý, cả đời không lo, nàng luôn nghĩ nàng là ngoại lệ được tự chăm sóc hài tử của mình, nàng luôn tin tưởng lựa chọn của mình, thậm chí cho rằng chinh mình có ngày sẽ tận mắt thấy hài tử mình đăng ngôi hoàng đế. Chính là hiện tại, nàng đã hối hận, tiểu nam hài đang ôm nàng lại chính là hài tử của nàng, một lần một lần địa kêu “Nguyệt nhi”, xưa nay ánh mắt của nàng luôn bình tĩnh, lần đầu xuất hiện một thứ gọi là dục vọng.
Như thế nào có thể! Đó là hài tử của nàng! Cho dù như thế nào đi nữa, thật sự hắn là hài tử của nàng, như thế nào nàng có thể suy nghĩ như vậy!
Tái lúc sau, nàng lại nghĩ chính mình bị giam lỏng nơi này, đều là y cố ý, như y mong muốn, nàng không thể yêu thương hài tử chính mình, đứa nhỏ này hoàn toàn rất trong sáng, nhưng nàng lại có một ý nghĩ khác, không muốn cùng hài tử của mình có huyết thống, mà muốn mình cùng tiểu nam tử này ước hẹn.
Sắc mặt của nàng như muốn nói ra nhiều điều lo lắng cùng hối hân của nàng, Vọng Nguyệt lại nhẹ nhàng thở ra tuy rằng không biết vì cái gì nàng đối xử với hắn không giống như mẫu thân gặp hài tử của mình, hắn cảm thấy rất áy náy, kỳ thật hắn nên nói rõ với phụ hoàng, dù trong kế hoạch, tất cả mọi người liên quan đều vô tội, bất luận là Thu Mạch hay hài tử cốt nhục của nàng.
Như vậy cũng tốt, mặc kệ nguyên nhân là gì, trước mắt phải xin phụ hoàng thả nữ nhân này ra, liền có thể ly khai khỏi chốn này, Vọng Nguyệt đối với Thư phi mỉm cười: “Cho dù có chuyện gì, ngươi vẫn là mẫu thân của ta. Ta sẽ nói với phụ hoàng, thả ngươi tự do.”
Thư phi nghe vậy, có chút bất đắc dĩ quay đầu lại, rõ ràng nàng như vậy là ích kỷ, nam nhân kia cũng là không từ thủ đoạn, vì sao sinh ra được hài tử hiểu lòng người, ôn nhuận như thế, kỳ thật, ông trời vẫn còn đối xử tử tế với nàng, lau nước mắt đi, Thư phi quay đầu lại, nói: “Không cần A Nguyệt, ta sớm phải đi, chính là muốn gặp ngươi một lần nên mới ở lại, ngươi biết không, ta chỉ là một phi tử, hơn nữa từ nay về sau. . . . . .”
“Ngươi cần phải đi.” Thanh âm thản nhiên cắt ngang lời nói của nàng, áp lực làm chân nàng run rẩy không thể không quỳ xuống.
“Phụ hoàng, nàng là mẫu phi của ta.” Thanh âm thản nhiên vang lên, làm cho áp lực đột nhiên biến mất.
Tư Mã Dực đem hài tử quay lại phía trước mặt mình, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn: “Có một số việc, ta muốn chính miệng nói cho ngươi biết, mong ngươi hiểu được?”
Nam nhân vẫn trầm mặc như vậy, thấy ánh mắt y hướng tới mình, Vọng Nguyệt trên mặt liền đỏ ứng, hắn đương nhiên hiểu được, nam nhân này vốn không giấu diếm hắn điều gì, nơi này là chốn thi phị, y có làm tổn thương của chính mình cũng không cho hắn bị tổn thương, nhưng chuyện này cũng thật kỳ quái, cả hậu cung cả một phi tử cũng không có, y sẽ nói với hắn chuyện này đối với hắn có quan hệ sao? Nếu không phải mẫu phi vừa ngẩng đầu lên, hắn cũng không biết mình sẽ đứng vậy bao lâu?
Gian nan nhìn sang chỗ khác, nhìn xuống phía dưới, lại thấy nữ tử một cái xoay người, đã trở thành một nữ nhân thanh nhã, cao quý mà rụt rè, đây mới là chính nàng.
“Giao dịch đạt thành công, ta là Thư Mai lựa chọn rời đi!” Theo Thư phi kiên định nói rõ ràng, một tia ánh sáng bạch quang xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, thân ảnh Thư phi càng mờ nhạt, từ từ biến mất, Thư phi đột nhiên mở miệng: “A Nguyệt, hài tử của ta, tuy rằng ta hối hận khi sinh ra ngươi, nhưng ta vẫn muốn ngươi hạnh phúc, mặc kệ nương ở địa phương nào, nhất định sẽ vì ngươi cầu phúc , nếu. . . . . . Ngươi nhất định phải tới tìm nương, nương nhất định sẽ biết . . . . . .”
Nàng vừa rồi nói cái gì? Giao dịch? Vọng Nguyệt mơ hồ hiểu được cái gì, lại giống như không rõ, nữ tử lời nói không rõ ràng, Vọng Nguyệt sửng sốt, nàng đã biết? Ngay cả như vậy, nàng vẫn lựa chọn đứng một bên lo lắng cho hắn, lo lắng hắn bị thương tổn.
Vọng Nguyệt mỉm cười, thật sự một nữ nhân không tồi, hắn hy vọng, nàng cũng có thể hạnh phúc. Cảm nhận được phía sau hơi thở bình tĩnh, Vọng Nguyệt cảm thấy được có chút quỷ dị, Thư phi sau khi biến mất hắn cũng không dám mở lời, chính là sợ người phía sau sinh khí, mà hiện tại, hơi thở người này thật bình tĩnh, bình tĩnh làm người khác run lên.
“Ngươi không tức giận?” Vọng Nguyệt có chút không được tự nhiên nói, hắn đã quen cái ôm của phụ hoàng, chính là tưởng tượng đến nam nhân này ôm, hắn liền nhịn không được cả người cứng ngắc, cho dù hắn đã muốn cố gắng khống chế, hiện tại cả phật đường chỉ còn lại có hai người bọn họ, im lặng làm cho hắn có chút hỗn loạn, hắn thật không rõ mình nghĩ cái gì.
“Không, ta thật cao hứng” Tư Mã Dực nắm tay hắm, kéo vào lòng ngực, ở trong ngực y hắn có chút thở không được nên giãy dụa, khuôn mặt hắn đỏ bừng, nháy mắt bình tĩnh hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Đương nhiên lắc đầu, hoàng đế bệ hạ thản nhiên địa nói: “Chúng ta đây trước hết dùng bữa đi, về sau ta sẽ nói?”
Vọng Nguyệt chỉ có thể gật đầu, chính là, này về sau chính là khi nào a? Xem ra vẫn phải chờ hoàng thúc đi xa về, bất quá ở xa. . . . . . Là làm sao? Quên đi, không trọng yếu dù sao hắn cũng không xuất ngoại, vẫn là ăn cơm trước đi.