Vi Nhĩ Lưu Tình

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 24

Tư Mã Hàn Tử

Vọng Nguyệt cảm thấy phiền toái đi dạo xung quanh trong cung, mà điều hắn phiền toái chính là hai người luôn đi phía sau hắn.

Rốt cục, Vọng Nguyệt nhịn không được, xoay mạnh người lại, đối mặt vối hắn chính là thiếu niên thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối diện một lát, cười khổ nói: “Đại ca, ngươi có thể không đi theo ta được không?”

Thiếu niên Tư Mã Hàn Tử lạnh lùng nói với hắn: “Hôm nay đến phiên ta đi theo.”

Khuôn mặt Vọng Nguyệt càng khổ, tuy rằng hắn chỉ gặp vị ca ca này lần đầu, hắn đại khái cũng nhìn ra được tính cách của y, bởi vì rất rõ ràng, vị ca ca này rất lạnh lùng, phụ hoàng tuy khuôn mặt lạnh, nhưng nội tâm của y không lạnh, mà vị ca ca này đi theo hắn, lại lộ ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơn nữa, nói chuyện ngắn gọn sáng tỏ, thẳng thắng trọng tâm.

Vọng Nguyệt có nghe Tư Mã Hồng Viêm nói qua, bọn họ có mấy huynh đệ thay phiên nhau trông chừng hắn, cùng hắn trao đổi trao đổi cảm tình, nhưng là. . . . . . Vị ca ca nói với hắn chỉ có hai câu, một câu mọi người vừa rồi đã nghe được, mà một câu khác thì chỉ có bốn chữ, mới gặp nhau có thể giới thiệu về mình ? Tư Mã Hàn Tử? Không sai đó chính là “Nhanh lên đứng lên!”

Không sai, khi Tư Mã Hàn Tử xuất hiện, hắn còn đang nằm ngủ a, Nhưng Vọng Nguyệt lúc đó nằm trên long sàn của hoàng đế, hắn từng đề nghị cho hắn ngủ một mình, kết quả bị hoàng đế bệ hạ đặt trên long sàn mà trừng mắt nhìn hắn cả một buổi tối, làm tinh thần hắn thật có áp lực, trái tim thiếu chút nữa đình chỉ, chỉ sợ lão cha đối với hắn nghĩ quẩn, đối hắn làm ra cái gì.

Hôm nay sáng sớm phát hiện có người trừng mắt nhìn mình, trong nháy mắt mở mắt ra, hắn tưởng mình lại làm lỗi gì bị lão cha trừng mắt, theo bản năng liền thanh tỉnh xem mình làm sai cái gì, cố gắng giải thích, lúc này mới phát hiện, nguyên lai chính mình bất tri bất giác phiền toái như vậy, thẳng đến một tiếng cười khẽ, trên trán lấy thấy một cơn đau làm hắn liền thanh tỉnh.

“Thế nào, A Tử, ta nói rồi tiểu tử kia đã tỉnh ngủ có thể đi ngoạn không?” Kết quả rước lấy hai ánh mắt nhìn mình, Tư Mã Hàn Tử ghét nhất ai gọi tên hắn như vậy, nếu là người khác, đã sớm bị làm cho bầm dập!

Lần thứ hai bị người khác xem mình như trò đùa tâm tình không tốt lắm “Trần, hoàng, thúc, thật sự là đã lâu không thấy na, nghe phụ hoàng nói y phái ngươi đi làm việc, như thế nào làm xong rồi sao?”

Người nào đó cằm phiến quạt, đối với hai tiểu tử đang tức giận kia hoàn toàn miễn dịch, hắn khởi mi, vẻ mặt đứng đắn nói: “A Nguyệt, ngươi đừng có hiểu lầm, ta chỉ biết A Tử muốn tìm ngươi, giúp hắn mang dẫn đường thôi, bằng không, hòng cung to như vậy hắn biết tìm ngươi chỗ nào.”

Gạt người!

Lời này ai tin, nếu hắn đoán không sai, thiếu niên A Tử đứng trước mặt hắn chính là đại ca, Tư Mã Hàn Tử! Những người khác không thể tưởng được hắn nằm trên long sàn của hoàng thượng, trải qua lời tuyên truyền của Tư Mã Hồng Viêm, trong huynh đệ bọn hắn có người không biết sao? !

Tư Mã Hàn Tử thật không cao hứng, Vọng Nguyệt là đệ đệ chưa gặp mặt của hắn, cũng là chủ mẫu tương lai của cả bộ tộc, như thế nào có thể bị người chế giễu? Cho dù người nọ là trưởng bối cũng không được, nếu không vừa rồi đi hỏi hắn về phần tế phẩm, cũng sẽ không bị hắn bám theo, Tư Mã Hàn Tử có tâm giải thích, nhưng tế phẩm là chuyện không thể nói rõ, cuối cùng cũng thuận miệng nói ra bốn chữ: “Nhanh lên đứng lên!” Chỉ như vậy mới có thể ngăn cản hoàng thúc nói bừa, về phần Ngũ đệ kinh ngạc, hoàng thúc thì cười trộm. . . . . . Không nhìn!

Cứ như vậy, Tư Mã Hàn Tử cùng người hầu đi theo Vọng Nguyệt đã lâu như vậy, Vọng Nguyệt bất đắc dĩ nói : “Đại ca, ta đã nói, ngươi là huynh trưởng, không phải nên đi bên cạnh hay phía trước ta sao?” Đi theo phía sau thật sự là . . . . . . .

Tư Mã hàn tử bất vi sở động, “Ngươi là chủ mẫu, chỉ có phụ hoàng mới có tư cách đứng ở bên cạnh ngươi!”

Vọng Nguyệt nhịn không được thở dài, hắn nghe Hồng Viêm nói tính cách đại ca thật sự nghiêm túc, nhưng không nghĩ tới lại thực sự cứng ngắt như vậy, không khỏi há mồm, cuối cùng vẫn là đem mục tiêu chuyển hướng người hầu, cho nên cũng bỏ lỡ trong ánh mắt của thiếu niên ấy lóe lên ý cười.

“Tiểu nhị ca.” Phất tay.

Ngây ngô cười.

“Tiểu nhị ca!” Thôi thôi nhân.

Như đã đi vào cõi thần tiên.

“Điếm, Tiểu, Nhị! !” Đoán một cước, này chỉ sợ là Vọng Nguyệt đời này chưa bao giờ thô lỗ như vậy.

Hấp hấp nước miếng.

Nhịn không được, ngăn chặn lại ý nghĩ sử dụng bạo lực của Tư Mã Hàn Tử, hắn cũng không cho rằng đại ca sẽ hạ thủ lưu tình, thở sâu, kinh hỉ kêu lên: “A, phụ hoàng!

Phụ hoàng =>hoàng đế => ảnh vệ =>Ám Nhất

“Di di, Ám Nhất đến đây? Ở nơi nào, ở nơi nào?” Một người ngây ngốc nãy giờ cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. . . . . . Đại khái.(haizzzzzzz , em ấy thật mê zai quá đi)

“Điếm Tiểu Nhị. . . . . .”

Nhìn từ đông sang tây cuối cùng cũng nhìn thấy chủ tử gọi mình, chột dạ kêu lên: “. . . . . . Điện hạ.”

“Cuộc sống gia đình ngươi đang hạnh phúc, ân hừ, phá hư tuần trăng mật của ngươi thật là ngượng ngùng a.”

Điếm Tiểu Nhị mặt đang hồng hồng chuyển sang trắng bệt, hắn biết điện hạ đang nhắc tới chuyện xấu mặt của hắn lần trước, nhưng không thể phủ nhận, mấy hôm nay tâm tình của hắn quả thật không tồi, cũng bội phục dũng khí của hắn, muốn giúp hắn có được tâm của mỹ nhân, mà Ám Nhất tuy rằng không trực tiếp nhìn hắn, nhưng khi hắn nhìn Ám Nhất, lỗ tai của y đều đỏ lên, hắn biết, hắn ngày đó làm y chê cười hắn, nhưng lời hắn thổ lộ y đều để vào trong tai, nhớ đến trong lòng, hắn tin một ngày không xa sẽ có được mỹ nhân, hắc hắc, nhịn không được lại đứng cười ngây ngô .

“Không bằng, ta tái cho ngươi mơ mộng, thế nào? Xem như ta bồi thường cho ngươi.” Cư nhiên giữa ban ngày ngẩn ngơ, chủ tử như hắn thật là mất mặt a.

“Không, không không không, không cần!” Điếm Tiểu Nhị nháy mắt hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, cả người cứng ngắc, đều dựng cả tóc gáy mà đề phòng.

“Hừ,” cuối cùng ngươi củng tỉnh táo, hay là ngươi muốn như vậy a? “Ta muốn xuất cung, chuẩn bị một chút.”

Gì, Điếm Tiểu Nhị há hốc mồm, hắn nhớ rõ điện hạ lần trước ra cung đã làm gì, lúc này mới bao lâu a, vừa muốn ra cung, hắn đem ánh mắt cần sự giúp đỡ về phía đại hoàng tử, chỉ thấy hắn trong mắt cũng là không đồng ý, nhưng do dự một chút cũng không ngăn cản, ô. . . . . . Hắn như thế nào đã quên, đại hoàng tử làm thế nào ngăn cản”Chủ mẫu” a.

“Đại hoàng tử điện hạ, ngũ hoàng tử điện hạ, hoàng thượng phân phó các ngươi lập tức đến ngự thư phòng.” Lâm công công vô thanh vô tức đền gần bẩm báo.

Điếm Tiểu Nhị nghe điều này thật sự vui mừng, Vọng Nguyệt cũng chỉ có thể áp chế ý nguyện ra khỏi cung giải sầu, cùng Tư Mã Hàn Tử hướng ngự thư phòng mà đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.