CHƯƠNG 3
Thẳng thắn
Đợi cho Vọng nguyệt tỉnh táo lại, trời đã tối, hắn nằm úp trên trường cảm thấy thật thở không nổi, hắn nhịn không được động một cái, chỉ cảm thấy trên lưng thật sự rất đau.
“Chết tiệt”, hắn nhịn không được la nhỏ một tiếng, như thế nào lại xuống tay tàn nhẫn với ta như vậy, về sau mọi chuyện phải cẩn thận. “Tê” hoàn hảo, chỉ là vết thương ngoài da, hắn nhìn quanh phòng, như thế nào lại không có ai?
“Quý Hỉ? Quý Hỉ? Có ở nhà hay không?”
“Chi nha” một tiếng, môn đẩy ra, một hài tử chừng tám tuổi vừa quỳ vừa tiến vào, hai mắt sưng lên giống tiểu bạch thỏ , “Thiếu gia, ngươi tỉnh?”
“Quý Hỉ” Vọng Nguyệt áy náy nhíu mày, “Ngươi đứng lên trước rồi nói.”
“Không được, thiếu gia.” Quý Hỉ quỳ không dám đứng lên, “Phu nhân nói, tiển nhân phải quỳ đến khi nào thiếu gia biết sai rồi mới được đứng lên.”
Vọng Nguyệt nhíu mày “Ta đã biết sai rồi a, ngươi mau đứng lên đi.”
Quý Hỉ vẫn là lắc đầu, nhăn trán nói, trong mắt tựa hồ có điểm nghi ngờ, “Thiếu gia gạt người, mỗi lần đều nói như vậy, làm hại Quý Hỉ mỗi lần đều phải quỳ nhiều canh giờ như vậy, làm ta đói muốn chết.”
Ta cũng hảo đói ,hảo khát “Quý Hỉ a, vậy ngươi lần này quỳ bao lâu?”
Quý Hỉ đáng thương đưa ra một ngón tay.
“Một khắc?”
“Là một canh giờ.”
“A, thiếu gia cùng ngươi nói chuyện phiếm cũng tốt lắm.”
“Thiếu gia. . . . . . Ô. . . . . .”
Nhìn thấy ngoài trời mưa càng to, Vọng Nguyệt cảm thấy ngày càng khát.
“Thiếu gia, ngài có thể đừng đi ra ngoài được không?”
Vọng nguyệt lắc đầu, tiết kiệm nước bọt.
“Ô. . . . . . Thiếu gia mang Quý Hỉ đi nữa được không?”
Vọng Nguyệt tái lắc đầu, nhìn tên tiểu tử Quý Hỉ rắc rối kia.
“Ô. . . . . . Thiếu gia đi đâu chơi nói cho Quý Hỉ nghe đi?”
Vọng Nguyệt còn muốn tái lắc đầu, Quý Hỉ mặc kệ , “Ô oa. . . . . . Thiếu gia ghét bỏ Quý Hỉ, không cần Quý Hỉ , Ô. . . . . . Ô. . . . . .”
“Ta không có. . . . . .” Vọng Nguyệt nói nhưng Quỷ Hỉ không hề nghe vì tiếng khóc quá lớn, cuối cùng chỉ có thể hướng Quý Hỉ vẫy tay, sau đó sờ đầu hắn, lau nước mắt cho khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, giải thích nói: “Quý Hỉ ngoan, đừng khóc, thiếu gia không phải không muốn nói cho Quý Hỉ, chính là nói ra Quý Hỉ cũng nghe không hiểu a.”
“Hiểu, hiểu mà, thiếu gia ngươi nói đi.” Quý Hỉ vừa nghe có hi vọng, vội mở to đôi mắt hướng Vọng Nguyệt chờ đợi.
Vọng Nguyệt càng thêm bất đắc dĩ, rồi lại sợ hắn lại khóc, đành phải đảo tròng mắt, “Thiếu gia khát . . . . . .”
“Để Quý Hỉ lấy nước cho thiếu gia.” Quý Hỉ “Tạch” một phát đứng dậy, sau đó lại nhanh chóng chạy trở về, động tác nhanh đến nỗi Vọng Nguyệt cũng không phản ứng kịp, quỳ lâu như vậy làm sao đứng lên liền được.
Quý Hỉ xoa hai chân của mình, sau đó có chút tập tễnh đi đến trước bàn, may mắn đây là phòng của tiểu hài tử, hết thảy mọi thứ đều nhỏ, Quý hỉ nhanh chóng lấy nước, cẩn thận uy Vọng Nguyệt, lại”Bùm” một tiếng quỳ xuống.
Vọng Nguyệt bất đắc dĩ, thật sự không hiểu nổi tiểu tử này, “Quý Hỉ, thiếu gia phải đi. . . .”
“Thiếu gia gạt người!”
“. . . . . . Ta cái gì đều còn chưa nói.”
“Thiếu gia ta đâu đáp ứng ngươi.” Tiểu oa nhi không phải là kẻ dễ bị lừa.
“Ai, được rồi.” Vọng Nguyệt biết, sẽ có người nghe lén, nhưng là ngẫm lại nói cũng không sao, dù sao bọn họ nhiều ít cũng đoán được, chỉ cần chính mình còn có giá trị lợi dụng, bọn họ cũng không làm gì quá với hắn, nếu không nói chỉ sợ Quỷ Hỉ. . . . . .
“Ta là đi gặp một người.”
“Ai a? Một tiểu hài tử?”
“Không phải. . . . . .” Tuy rằng trước kia là, “Phải đi gặp một vị tiền bối.”
“A, ta đã biết, là sự phụ của thiếu gia? Thảo nào thiếu gia hiểu biết rất rộng!” Tiểu oa nhi hưng phấn mà gật gật đầu, rất ra dáng.
Vọng Nguyệt có chút dở khóc dở cười, hắn cho tới bây giờ đều vô tình thành tiểu hài tử, với hắn mà nói, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị giết, nói không chừng hắn còn có cơ hội trở về.
Đúng vậy, trở về, tất thẩy người thân, bạn hữu đều ở thế giới kia, hắn muốn trở về, nghĩ vậy mà hằng đêm hắn không thể ngủ. Cho nên, hắn cự tuyệt nhận thế giới này, cự tuyệt nhận thân phận, thậm chí vì nguyên nhân này, hắn cam tâm tình nguyện dâng địa vị “Ngũ hoàng tử” cho người khác, chính là vì hắn không quá ngu muội, không cần bị vạch trần, hắn cùng “Ngũ hoàng tử” rất khó nói ai lợi dụng ai, dù sao những năm gần đây, bọn họ cũng không có hạn chế tự do của hắn, cho dù hắn thường xuyên không tuân theo.
“Đúng vậy, hắn là sư phụ của ta, cũng là tiền bối ta tối kính trọng.” Cửu Thiên dạy ta rất nhiều, vô luận là thiên văn hay là địa lý, ngay cả thổi sáo hay cờ tướng hắn đều được dạy, xưng y vi lão sư một chút cũng không quá, tuy rằng Cửu Thiên không muốn hắn gọi y là “Thúc thúc” . Cho nên, tuy rằng miệng không nói, Vọng Nguyệt trong lòng vẫn là đem y coi là trưởng bối.
“A, tiền bối đại thúc kia gọi là gì, mấy tuổi, bộ dáng ra sao?”
“Vấn đề của ngươi thật đúng là nhiều, ta cũng không biết hắn gọi tên là gì a, đừng quên, người ta là tiền bối cao nhân làm sao nói ra danh tính của chính mình.”
“Đúng nga!” Nhìn tiểu oa nhi một bộ “Ta hiểu biết” kiêm”Nên như thế” rất biểu tình, Vọng Nguyệt chỉ có thể cười, nhưng đó là sự thật, bởi vì Cửu Thiên rõ ràng không phải tên thật, cho nên Vọng Nguyệt cũng không được tính là nói dối, tự nhiên sẽ không sợ Quý Hỉ phát hiện, hắn tiếp tục nói, “Tiền bối thoạt nhìn mới hai mươi tuổi đầu, cực kỳ tuấn mỹ, tóc dài đen như than, mày kiếm nhập tấn, mắt rất có thần.”
“Không có khả năng!” Quý hỉ một bộ “Ngươi đừng đã cho là ta không biết” rồi đến bộ dáng bộ dáng, “Nếu như theo lời thiếu gia nói, tiền bối đại thúc nhất định tuấn mỹ phi thường, công lực của y nhất định không không lường được, như thế nào chỉ có thể mới hai mươi tuổi đầu!”
“Nga? Vậy ngươi nói nên mấy tuổi?”
“Ít nhất năm, ba, ân, ít nhất cũng đã ngoài một trăm tuổi, không thể sai, có bộ dáng tuấn mỹ như vậy trình độ cũng phải một trăm năm a.”
“Phốc!” Vọng Nguyệt thật sự nhịn không được nở nụ cười, Quỷ Hỉ đem Cửu thiên biến thành một lão gia hơn trăm tuổi, Vọng Nguyệt nghĩ mà muốn cười, mà hắn cũng không hiểu vì sao Cửu thiên không cho hắn gọi y là thúc , mà từ trước tới nay Vọng Nguyệt luôn lịch sự với người bề trên, dù sao Cửu thiên cũng là một bậc tiền bối.
Nhìn tiểu oa nhi hiếu kì còn muốn đặt câu hỏi, Vọng Nguyệt lộ ra biểu hiện mệt mỏi, “Tốt lắm, Quý Hỉ, thiếu gia đã muốn một ngày không ăn cơm, chuyện của người khác ngày mai hãy nói sau được không?”
“A, thiếu gia, là Quý Hỉ sơ sẩy, Quý Hỉ lập tức đi lấy cơm cho thiếu gia.”
“Ân, cẩn thận cái chân trước đi.”
“Dạ, thiếu gia!” Nhìn thấy nét vui mừng của Quí Hỉ, vọng nguyệt đột nhiên cảm thấy được chính mình có hay không một chút vui?