CHƯƠNG 8
Dư ba
“Thiên nguyên hai mươi hai, ngày mười bốn tháng mười một, vào lễ “Lời hứa tuyên thệ” Húc đế đã nhận lại ngũ hoàng tử chính tông, Âu Dương Ngọc thừa cơ soán vị, cuối cùng sau hai canh giờ, bệ hạ lấy đức thu phục nhân, ám vệ của tướng quân lâm trận phản chiến, Âu Dương Ngọc thất bại, cuối cùng uống thuốc độc tự sát, Húc đế niệm tình tuy là loạn thần tặc tử, nhưng cũng tính một người có công với đất nước, miễn chu vi cửu tộc, chỉ còn lại cửu vi tam tộc, ba tộc còn bị lưu đày ……” Môt âm thanh thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng thì thầm, nén cười mà nói.
“Nói đủ rồi!” Một người vung tay lên, “Nhị ca, sau buổi yến tiệc đó ngươi không mệt sao?”
“Hừ, ngươi còn nói, ngươi xem khi Âu Dương Ngọc sóan ngôi, ta thành caí dạng gì, đệ đệ ngươi còn đem quyền lực ra áp chế ta?”
“Ta nào biết ” người nào đó giống như ủy khuất ngồi lên ghế, lười biếng nói, “Chuyện này đối với ta chỉ là trò chơi tiêu khiển, ta biết, nếu ngươi không phải vì ngũ đệ thì mười năm trước ngươi đạ bỏ chốn này ra đi, lần ngươi nể tình ngũ đệ tham gia chuyện này, cũng đâu ai ngờ chuyện sẽ thành thế này? Nhân cơ hội này để Hoàng Thượng chính thức nhận lại Vọng Nguyệt, kết quả đâu, đầu tiên là chuyện mười tú tài làm loạn, sau đó Vọng Nguyệt cũng xảy ra chuyện ngoài dự kiến,Hoàng thượng giữa chừng cư nhiên lại bỏ đi, hoàn hảo để ngươi một mình ứng phó, chỉ tính là Âu Dương Ngọc sẽ soán vị, ngờ đâu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngũ đệ đâu phải lấy quyền lực áp chế ngươi, ai nói chứ?”
“Đừng nói sang chuyện khác! Ta thừa nhận là kế hoạch có nhiều chuyện ta không lường trước được, không thể tưởng được tên kia lại suy nghĩ thấu đáo như thế, động tác cũng nhanh như vậy, ngay cả chuyện mười tú tài làm loạn hắn cũng tính ra. Nếu tam đệ nữa chừng không bỏ đi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy!” Nhị ca tức giận nói, khuôn mặt tươi cười cũng không duy trì được .
“Cho nên lúc trước ta đề nghị trực tiếp giết bọn chúng là tốt rồi, thế lực bọn họ thực sự là dư thừa, bọn họ dám nói cái gì? Bất qúa chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn,ngươi nghĩ dễ lắm sao? Chẳng lẽ trong một đêm các tên loạn thần biến mất , mọi người sẽ phản ứng như thế nào ?”
Bĩu môi, “Đáng tiếc ngươi phải đi, không biết ngày nào tái kiến”
“Ngươi cũng đừng lo lắng, sẽ có ngày tái kiến, đối với ta mà nói, thời gian không thiếu, Trần Vương “Nhưng ngươi đi, hãy viết thư về đi, đừng giống mấy tên kia, vừa đi liền không thấy thân ảnh đâu.”
“Đã biết, ta sẽ viết.” Rồi có một thân ảnh bước vào “Ta nói đang nói chuyện với huynh đệ của ta, ngươi không thấy sao, còn bước vào?”
“Tiểu nhân không dám, Ngọc Vương điện hạ, chúng ta nên xuất phát.”
“Được được được ” bất đắc dĩ thở dài, Ngọc Vương đứng dậy lên thuyền, “Đúng rồi Nhị ca, tuy rằng tiểu tử kia là Âu Dương Thắng, nhưng ta cũng sẽ không nhận thức hắn.”
“Tuyệt tình như vậy?”
“Tuyệt tình? Hừ, bất quá chỉ là một trò chơi, huống chi cũng không phải. . . . . .”
Nhìn thấy con thuyền đi xa, người nào đó thở dài, đưa tiễn, mặc kệ vài lần, cũng không thể quen.
“Trần Vương điện hạ, chúng ta nên trở về .”
Trần Vương khuôn mặt trầm tư “Ngươi vừa rồi thấy cái gì ?”
“Tiểu nhân thấy Trần Vương điện hạ ở bờ sông phần thưởng cảnh.”
“Nói không tồi, trở về có phần thưởng.”
“Tiểu nhân chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.”
Cả kinh thành truyền tai nhau chuyện Âu Dương Ngọc soán vị, nhưng chuyện ngũ hoàng tử hoàn toàn bị che lấp, chỉ nghe nói, hoàng đế bệ hạ hạ lệnh đổi tên ngũ hoàng tử, cải danh”Thắng” vi”Vọng Nguyệt “.
Tại một nơi khác.
“Tiểu tổ tông, ngươi hảo hảo ăn cơm đi, ít nhiều gì cũng dùng tí điểm tâm đi.” Lí Trung tận tình khuyên bảo nhưng Âu Dương Thắng hai mắt vẫn vô thần, “Ngươi như vậy, chủ nhân nếu dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng không nhắm mắt.”
Âu Dương Thắng nghe vậy âm thanh có chút sinh khí: “Lí thị vệ, ngươi nói. . . . . .” Không biết có nên nói ra hay không , nhưng cũng phải chứng thật, “. . . . . . Bảo mẫu chính là mẫu thân của ta sao?”
“Đúng vậy, ngài chính là hài tử của Thu Mạch.”
“. . . . . . Phải không? Ta đói bụng. . . . . .”
Hoàn đệ bát chương.
————————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này vốn không cần tồn tại, nhưng nghĩ lại vẫn có một kết cục vẫn tốt hơn, ha hả, phía dưới bắt đầu chính là đệ nhị cuốn.
Dạ Nhi: Tuyết Nhi đúng là chăm làm việc nhất nhà… Thật là hảo yêu nàng a…