Chuẩn bị, có thể chuẩn bị cái gì?
Nhiệm vụ yêu cầu “Ép nữ chính và sắc ma giao chiến, lấy được bảo vật Thiên diện trong tay sắc ma“. Bây giờ Thiên Lưu chết rồi, ai giao chiến với Tần Uyển Uyển đây?
Giản Hành Chi rối như tơ vò. Hắn quay đầu nhìn tấm gương, phát hiện sau khi Tần Uyển Uyển thấy phân thân Thiên Lưu chết thì xuống xe.
Nàng không ngó lơ mà rời đi như trước đây, ngược lại chạy thẳng về hướng nhóm nữ tử bị Thiên Lưu bắt, chen vào giữa đám đông.
Mặc dù Giản Hành Chi không biết rốt cuộc Tần Uyển Uyển muốn làm gì nhưng hắn biết vấn đề lớn nhất không phải là Tần Uyển Uyển không đến giao chiến với Thiên Lưu, mà là không có Thiên Lưu.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, giao chiến, giao chiến, đụng một cái cũng là giao chiến phải không?
Vừa nghĩ tới, Giản Hành Chi lập tức dựng Thiên Lưu dậy, lấy áo giáp mặc cho hắn, đặt lên giường, ngồi xếp chân, rồi lấy máu của mình viết một lá bùa nghe lời sau lưng Thiên Lưu. Đợi lát nữa Giản Hành Chi làm gì, Thiên Lưu sẽ làm theo.
Kế tiếp, hắn chạy sang một góc ngồi xuống, nhìn “Thiên Lưu” xếp chân ngồi đó, cong lưng, cúi đầu.
Giản Hành Chi vô cùng hài lòng với hiệu quả này, hắn ở trong phòng chờ đợi.
Chưa đến một lúc đã nghe thấy người bên ngoài kính cẩn nói: “Đại nhân Thiên Lưu, mỹ nữ đến rồi.”
“Vào đi.”
Giản Hành Chi sử dụng bùa nghe lời khiến Thiên Lưu mở miệng.
Cửa lớn mở ra, nữ tử khóc sướt mướt tiến vào. Quản sự chỉ về phía Giản Hành Chi, mắng to: “Khóc khóc cái gì, ngồi hết vào chỗ đó! Đợi đại nhân cho gọi!”
Giản Hành Chi nghe vậy bèn xoay đầu nhìn những nữ tử kia, thấy Tần Uyển Uyển trà trộn bên trong. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Uyển Uyển sững sờ, sau đó đẩy những người khác ra bước lên, ngồi xuống bên cạnh Giản Hành Chi, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Còn ăn mặc như thế này nữa?”
Giản Hành Chi ngồi dưới đất, hai tay đặt lên hai đầu gối, dáng vẻ thờ ơ vô cùng không ăn nhập với bộ quần áo này.
Nghe vậy, hắn cười khẩy, xoay đầu đi, không để ý đến nàng.
Tần Uyển Uyển nhìn xung quanh, vội khuyên hắn: “Nơi này rất nguy hiểm.”
“Ngươi bán ta rồi...” Giản Hành Chi hờ hững nhìn nàng: “Còn quan tâm sống chết của ta?”
“Phường Vạn Sự không đưa ngươi đến Tương Tư quốc sao?” Tần Uyển Uyển vừa nghe đã hiểu: “Bọn chúng là cò đen à?! Mười viên linh thạch của ta đấy!”
Giản Hành Chi trừng mắt, không đáp.
Tần Uyển Uyển quan sát bốn phía, trong lòng hơi hoảng.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Bạch Tuế Ưu, nàng đã lờ mờ cảm thấy không ổn. Ngay đêm gặp Bạch Tuế Ưu, nàng lập tức cảm thấy có người theo dõi, chỉ là không hiểu sao đối phương rút lui rất nhanh. Tiếp đó, Mục Nghĩa và Mục Thanh biến mất, nàng bắt đầu hoài nghi Bạch Tuế Ưu.
Đợi lúc ở trong rừng, Bạch Tuế Ưu lấy thuốc mê làm giả cỏ Hỏa Linh lừa nàng, nàng đã hiểu đây hẳn là tội phạm truy nã Thiên Lưu mà nàng thấy ở cổng thành.
Thiên Lưu giỏi dịch dung, lại thích mỹ nhân. Dựa vào hai gương mặt Giản Chi Diễn và nàng, không trêu vào tên này mới lạ.
Nhưng dù thế nào nữa, Thiên Lưu cũng là kỳ Kim Đam, lại là người mang pháp bảo, nàng dự định sắp xếp cho Giản Chi Diễn xong thì dấn thân vào nguy hiểm, tìm đến hang ổ của Thiên Lưu, rồi gọi người Thiên Kiếm Tông tới bắt trọn ổ Thiên Lưu, giải cứu người từng bị hắn hại.
Dù sao nàng cũng từ Tiên giới xuống, chỉ cần cẩn thận thì dù đối diện với một kỳ Kim Đam vẫn nắm chắc vài phần, nhưng ai ngờ Giản Chi Diễn lại ở chỗ này?
May mà Giản Chi Diễn không xảy ra chuyện, nếu không nguyện vọng của Tần Vãn phải làm sao?
Tần Uyển Uyển ngồi xổm xuống đất, đầu óc rối loạn.
Giản Hành Chi thấy quản sự cáo biệt Thiên Lưu ra ngoài, quay mặt nhìn Tần Uyển Uyển đang ôm đầu sợ hãi, đẩy nàng một cái.
“Này.”
“Ngươi đừng nói chuyện, để ta suy nghĩ.”
“Ngươi nhìn Thiên Lưu kìa.” Giản Hành Chi giơ tay chỉ về phía Thiên Lưu: “Có phải hắn có vấn đề không?”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn Thiên Lưu xếp bằng ngồi trên giường cúi đầu, giống như đang tĩnh tọa ngủ.
“Chi bằng bây giờ ngươi đánh lén hắn.” Giản Hành Chi nghiêm túc đề nghị: “Vậy là chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Tần Uyển Uyển sửng sốt trong chốc lát, vội lắc đầu: “Với thực lực của Thiên Lưu, cho dù ngủ cũng không dễ dàng bị ta đánh lén, để ta nghĩ lại.”
Hắn đã chết rồi!
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển nghĩ tới nghĩ lui, thật muốn lấy một pháp bảo khuếch đại âm thanh rống to.
Ngươi lên đi! Đẩy hắn một cái! Còn lại giao hết cho ta!!!
Nhưng hắn không thể nói, hắn chỉ có thể nhìn Tần Uyển Uyển suy nghĩ cả nửa ngày mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn.
“Giản Chi Diễn, lát nữa có khả năng ta không thể lo cho ngươi, ngươi phải học cách bảo vệ mình.”
“Ngươi yên tâm.”
Giản Chi Diễn gật đầu: “Ta làm được.”
“Mấy ngày gần đây ngươi thường xuyên tĩnh tọa. Ta thấy linh thai của ngươi sáng trong, khí tức ổn định, không bị kiến Hoặc Tâm khống chế, có thể thấy thần thức mạnh mẽ. Chỗ ta có một bí thuật có thể hóa năng lực thức hải thành linh khí, nhanh chóng thăng cấp. Bây giờ ta giúp ngươi bứt phá, lát nữa ngươi phải tự bảo vệ mình.”
“Không...”
Hai chữ “không cần” còn chưa nói ra miệng, Giản Hành Chi đã bị Tần Uyển Uyển kéo tới trước mặt, trán tựa trán.
Cũng ngay khoảnh khắc đó, hai người đều nhìn thấy sông núi vũ trụ bay vụt qua trước mắt, linh lực ùn ùn chảy vào.
Sức mạnh thần thức khổng lồ hiện trước mắt Tần Uyển Uyển. Mặc dù không rõ trong thức hải của hắn có gì, nhưng chỉ bằng hình ảnh này, Tần Uyển Uyển lập tức hiểu ra.
Đây là cường độ thần thức của một người bình thường sao?!
Thần thức này còn mạnh hơn cả nàng. Nàng vốn là tiên nhân Thiên giới, thân thể không tốt bèn chuyên tu thần thức, sử dụng các loại tâm pháp cao cấp Tiên giới tu hành hơn hai trăm năm, vậy mà gặp được một người còn mạnh hơn nàng ở tiểu thế giới này, đúng là gặp quỷ mà!
Thần thức này có thể là thần thức của Giản Chi Diễn sao?
Cho dù Giản Chi Diễn là thiếu niên tu tiên kỳ tài ngút trời, gặp đủ mọi cơ duyên thì cũng không có nổi thần thức này!
Duy chỉ có một khả năng là lão yêu quái nào đó đang ở trong thân thể Giản Chi Diễn –
Trán của nàng bị linh lực mạnh mẽ hút dính lên trán Giản Hành Chi, cảm giác thần thức dời núi lấp biển của Giản Hành Chi theo quán tính tuôn vào trận pháp bí thuật của nàng. Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Giản Hành Chi đối diện, vội vã hét to: “Rốt cuộc ngươi là ai?!”
[Tiểu kịch trường]
Thiên Lưu: Ta muốn sống chung với các người.
Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển: Được đó.
Giản Hành Chi (đâm một nhát): Bảo nàng ta tới cứu ta.
Tần Uyển Uyển (đâm một nhát): Ngươi muốn gạt ta đi cứu hắn?
Giản Hành Chi (đâm một nhát): Bảo nàng ta tin lời ngươi nói.
Tần Uyển Uyển (đâm một nhát): Ta không tin một câu nào mà ngươi nói cả.
Giản Hành Chi (đâm một nhát): Mau nghĩ cách khiến nàng ta tới đây.
Tần Uyển Uyển (đâm một nhát): Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
...
Thiên Lưu: Ta nói sống chung không phải sống chung kiểu này... Các người có thể đánh boss như thế sao?! Cái truyện này còn khó hơn được nữa không?
Khu bình luận của độc giả: Không ngờ Thiên Lưu lại bị nam nữ chính liên hợp đâm từng nhát đến chết (⊙_⊙;)
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~