Sau khi mắng xong các thị vệ, Quân Thù để cho tất cả mọi người lui xuống, cả căn phòng chỉ còn một mình hắn ta, hắn bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nguyệt Li trong quan tài, trên mặt có chút mệt mỏi.
Hắn ta đi xuyên qua trận pháp, đến trước mặt Tô Nguyệt Li, nâng tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Tô Nguyệt Li.
"Nguyệt Li," Quân Thù dịu dàng nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của Tô Nguyệt Li: "Nếu ả ta còn không chịu cứu nàng, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ả."
Nói xong, hắn ta nhẹ nhàng kề sát lên trán nàng ta, nhắm mặt lại.
Mà Tô Nguyệt Li ở trong thần thức cảm nhận được động tác của Quân Thù, không khỏi nhíu mày, Ninh Bất Tu phát hiện tâm trạng của nàng ta không tốt, nhẹ giọng hỏi: "Nguyệt Li, nàng làm sao vậy?"
"Bằng hữu lại gọi ta." Vẻ mặt Tô Nguyệt Li lo lắng: "Bất Tu, còn bao lâu nữa thì chúng ta mới xong?"
"Bí thuật song tu của Ninh thị bình thường phải bế quan mấy năm, thể chất của Nguyệt Li nàng đặc biệt, bây giờ chỉ mới hơn một tháng đã dung hòa hơn một nửa với thần thức của ta." Ninh Bất Tu giơ tay nắm lấy tay của Tô Nguyệt Li, an ủi: "Gần một tháng nữa là được."
"Còn một tháng...." Tô Nguyệt Li nhíu mày: "Nhưng toàn bộ chuyện này bọn họ đều không biết, đều đang hỏi tội sư tỷ, nếu sư tỷ bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, ta...."
Tô Nguyệt Li còn chưa nói xong, làm như bất an, Ninh Bất Tu nghĩ nghĩ, trầm ngâm một lúc: "Nhưng tới hôm nay bí thuật đã được một nửa, nếu chấm dứt như bình thường, tu vi của nàng sẽ đi thẳng đến Nguyên Anh. Nhưng lúc này mạnh mẽ phá ra ngoài, ta sợ tu vi của nàng sẽ bị tổn hại, Nguyệt Li, nàng đã hạ quyết tâm chưa?"
Tô Nguyệt Li nghe vậy, vẻ mặt âm trầm, sau một lúc lâu, nàng ta gượng cười: "Sao ta có thể vì mình mềm lòng mà tổn thương chàng? Thôi" Nàng ta lắc đầu: "Cuối cùng cũng do nàng ta đẩy ta xuống dốc núi, cũng không tính là ta mắc nợ nàng ta. Nhưng mà ta thấy nàng ta mới vừa nói với người khác, sẽ có biện pháp làm ta tỉnh lại, ta sợ..."
"Không có cách nào đâu." Ninh Bất Tu nhẹ nhàng cười: "Chẳng qua chỉ là một tu sĩ Kim Đan không thể tạo ra được sóng gió gì."
Nghe thấy lời của Ninh Bất Tu, Tô Nguyệt Li mới yên tâm.
Nàng ta quay đầu nhìn Quân Thù ngoài thức hải, an ủi bản thân.
Nàng ta cũng vì cứu người.
Quân Thù.... Quân Thù bọn họ, chắc sẽ tha thứ cho nàng ta mà?
Tô Nguyệt Li ở trong thức hải thấp thỏm không yên, Tần Uyển Uyển dẫn theo Giản Hành Chi quay về tiểu viện.
Sau khi quay về tiểu viện, Tần Uyển Uyển muốn để Giản Hành Chi nghỉ ngơi, thì thấy Giản Hành Chi phất tay áo, lấy chỉ bút ở bên cạnh bỏ vào lồng ngực, có chút hưng phấn nói: "Ta đi sắp xếp, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Nói xong, Giản Hành Chi còn cố ý dặn dò: "Người khác mà hỏi, ngàn vạn lần ngươi đừng khai ta ta ra."
"Ngươi yên tâm."
Tần uyển Uyển gật gật đầu, nhưng nàng nhìn y phục dài dính đầy bùn đất, có hơi lo lắng: "Ngươi thật sự không nghỉ ngơi sao?"
"Thời gian gấp gáp nhiệm vụ quan trọng, còn nữa." Giản Hành Chi nghĩ nghĩ: "Nếu có chuyện ngươi cứ thổi sáo kêu ta, chúng ta chuẩn bị một ám hiệu đặc biệt, ngươi sẽ thổi một khúc đặc biệt nào?"
Tần Uyển Uyển nghĩ nghĩ, lập tức biểu diễn bài "Cây táo nhỏ" cho hắn.
Giản Hành Chi lập tức đưa tay lên bịt kín lỗ tai, có hơi ghét bỏ: "Đừng thổi nữa, được rồi, đi đây."
Nói xong, Giản Hành Chi lập tức đi ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt của Tần Uyển Uyển.
Chờ Giản Hành Chi đi rồi, Tần Uyển Uyển buông cây sáo xuống.
Ngủ trước, hay là làm việc trước?
Tần Uyển Uyển ngồi suy nghĩ, sau khi tính thời gian, nàng ngã lên trên giường, vẫn nên đi ngủ đi.
Sau khi Tần Uyển Uyển nghỉ ngơi, Giản Hành Chi nhảy vào đường hầm, che lấp miệng hầm, cuối cùng lộ ra một chút mệt mỏi, ngồi lên trên mặt đất đầy bùn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dù sao cơ thể của Giản Chi Diễn cũng là người phàm, trước khi lên núi hắn đã cưỡng ép lên tới Luyện Khí, nhưng trước Trúc Cơ đều là người phàm, lại cố gắng chống đỡ thì lại suy sụp, hắn vẫn nên tìm thời gian để luyện sức mạnh của cơ thể này lên.
Giản Hành Chi nhắm mắt lại, trong lòng đang lập kế hoạch cho con đường tương lai, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lấy trận pháp ra từ trong tay áo mà Tần Uyển Uyển cho hắn, chăm chú nhìn, hắn không nhịn được có chút ghét bỏ.
Trận pháp Tần Uyển Uyển cho hắn là đồ vật do nguyên thân để lại, nàng còn âm thầm bỏ thêm một ít thuật pháp học được ở Tịch Sơn, muốn sử dụng một ít bẫy, hẳn là vấn đề cũng không lớn.
Trận pháp này đặt ở trong mắt người ở thế giới nhỏ này đã thuộc loại không tồi, nhưng ở trong mắt Giản Hành Chi lại có chút chưa đủ tư cách.
"Còn làm trận pháp hai tầng." Giản Hành Chi lầm bầm, hắn dùng ngón tay ngưng khí, vẽ lên lòng bàn tay, sau khi chấm vài giọt máu, cầm bút lông lên dính chút máu, bắt đầu cầm lên sửa chữa trận pháp, vừa sửa vừa nhận xét: "Phần ngoài hơi nát, tầng thứ hai còn có chút thú vị."
Nói xong, hắn nghĩ nghĩ, có chút nghi ngờ: "Sao nàng lại có thuật pháp ở thượng giới? Theo lý mà nói thì trong thế giới nhỏ bé này, nàng biết mấy thuật pháp thiên kiếp thì đã giỏi lắm rồi?"
"Chủ nhân, ngài đã quên." 666 nhắc nhở Giản Hành Chi: "Nàng chính là nữ phụ trùng sinh, giống với ngài, là đại lão giả làm gà (cùi bắp). Ngài chỉ cần nghe lời ta, đừng quan tâm cái gì hết cũng đừng gây tai họa cho nàng là được, chắc chắn nàng có thể giải quyết được."
Nghe nó nói như thế, Giản Hành Chi bĩu môi, lười nói thêm với 666, cúi đầu tiếp tục sửa trận pháp.
Giản Hành Chi ngồi sửa trận pháp đến hơn nửa đêm, sau khi Tần Uyển Uyển ngủ đủ, lười biếng tỉnh dậy, rửa mặt như bình thường, thị nam lập tức mang điểm tâm phòng bếp đã chuẩn bị tốt đến cửa.
Tần Uyển Uyển đi đến đại sảnh, nhìn thấy Tống Tích Niên ngồi ở vị trí trên cao, thấy nàng đi ra, hắn lập tức đứng dậy: "Sư muội!"
"Sư huynh?"
Tần Uyển Uyển cười cười: "Mới sớm như thế mà đã đến đây?"
"Đêm qua huynh nghe nói," Tống Tích Niên ngập ngừng: "Muội có xích mích với Quân Thiếu chủ."
Tần Uyển Uyển gật đầu: "Không sai"
"Đêm qua muội...."
"Tối hôm qua muội đi đến Linh Lung Các," Tần Uyển Uyển bưng chè hạt sen lên: "Muốn làm rõ chút xem Tô sư muội xảy ra chuyện gì."
"Muốn làm rõ ràng?"
Tất cả sự chú ý của Tống Tích Niên đều bị Tô Nguyệt Li hấp dẫn: "Nàng ấy bị làm sao vậy?"
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~