Vi Quân Cuồng

Chương 13: Chương 13




Nghe xong những lời này sau, Triệu Băng cả người chấn động, đáy mắt lưu chuyển xuất động nhân sáng, phong lưu ẩn tình, ý cười rõ ràng. Trên mặt hắn biểu tình lại ôn nhu như nước, ở bên môi Như Mặc hôn một cái, bàn tay chậm rãi vuốt ve đôi mắt, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Như Mặc mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, mơ hồ cảm thấy được Vương gia hôm nay cử chỉ có chút kỳ quái, rồi lại tột cùng không biết được kỳ quái ở chỗ nào. Hắn trên người có thương tích, thật sự mệt mỏi, không lâu liền đã ngủ.

Triệu Băng tắc vẫn ngồi ở đầu giường, lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Như Mặc, một lúc sau, lại vươn tay xoa xoa lấy hai má y, rồi bản thân không tự chủ được mà bất giác mỉm cười. Hắn vốn là tướng mạo anh tuấn, hiện giờ cười rộ lên như vậy, mang vẻ tuấn mỹ vô song, ánh mắt sâu thẳm như nước lại vô cùng chuyên chú đặt ở trên người Như Mặc, một chút không rời.

Đang lúc xuất thần, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa.

Triệu Băng giật mình, lúc này thần trí mới quay trở về, nghĩ đến chính mình vừa rồi lại nhìn Như Mặc đến ngây người, trên mặt bất giác đỏ lên. Thật vất vả mới trấn định lại tinh thần, vội vàng đứng dậy, bước về phía cửa.

Vô Ảnh một thân hắc y đang đứng ở cửa, màu bạc mặt nạ che mất nửa khuôn mặt, nhìn không ra biểu tình.

Triệu Băng sợ đánh thức Như Mặc, cho nên nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, dẫn Vô Ảnh đi được một lúc mới mở miệng hỏi: “Hoắc Niệm Hoài đâu?”

“Chạy.”

“Sao?” Triệu băng nhướn mi, cố ý trêu chọc nói, “Sở Hướng Vô Địch thủ lĩnh Ảnh môn cũng có khi…?”

“Thắng bại chưa phân, chính là không cẩn thận để hắn chạy thoát mà thôi.” Vô Ảnh bạc thần vi mân, lạnh lùng nói ra, con ngươi đen lý giống như kết một tầng hàn băng, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

Triệu Băng thấy thế, vội vàng chuyển đề tài, hỏi: “Tiểu Thất thế nào ?”

“Giờ đang được chăm sóc ở phòng bên cạnh.” Dừng một chút, lại thêm một câu, “Thất hoàng tử giống như trúng độc .”

“Cái gì độc? Có nghiêm trọng không?”

“Có điểm khó giải quyết.”

“Kia làm sao bây giờ?”

“Ta trước hết nghĩ ý tưởng tử, thật sự không được trong lời nói, đành phải đi tìm Hoắc Niệm Hoài để lấy giải dược .”

Triệu Băng nghe thấy liền cảm thấy được việc này rất khó giải quyết, Vô Ảnh cũng làm một bộ khinh miêu đạm tả – khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ, coi chuyện lấy giải dược liền giống như lấy đồ trong túi vô cùng đơn giản. Hắn xưa nay vốn biết hành sự của Vô Ảnh, lại càng rõ ràng Vô Ảnh kiêu ngạo tự phụ đến mức nào, vì thế gật gật đầu, nói: “Chuyện này liền làm phiền ngươi .”

Nói xong lúc sau, lại nhẹ nhàng thán khởi khí đến, lầm bầm lầu bầu nam: “Hoắc Niệm Hoài lúc trước đem tiểu Thất lừa đến Lương Châu này, vì cái gì bây giờ mới hạ sát? Hắn cho đến tột cùng đang có chủ ý gì?”

Vô Ảnh cười lạnh một tiếng, nói: “Họ Hoắc tâm ngoan thủ lạt, hỉ nộ vô thường, đối với người không còn giá trị lợi dụng, cho tới bây giờ đều không chút nào lưu tình.”

“Nhưng hắn hôm nay lại vì cái gì muốn bắt ta đi?”

“Đương nhiên là bởi vì Vương gia so với thất hoàng tử có giá trị lợi dụng hơn.”

Triệu Băng ngẩn ngơ, nhíu mày nói: “Tiểu Thất ngốc nghếch như vậy cũng không rơi vào bẫy của hắn, ta… như thế nào có thể?”

“Tên họ Hoắc kia vừa mới phát hiện ra nhược điểm của Vương gia .”

Triệu Băng giật mình kinh hãi, không biết làm sao, gương mặt Như Mặc lại đột nhiên hiện lên trong đầu, nhưng lập tức đã bị hắn xóa đi, bật thốt lên nói: “Ta có thể có nhược điểm gì?”

Vô Ảnh khẽ hừ nhẹ, cố ý vô tình liếc mắt một cái nhìn Triệu Băng phòng, lạnh lùng nói: “Đến tột cùng có hay không có, Vương gia chính mình trong lòng rõ nhất, Vô Ảnh cái gì cũng không biết.”

Nói xong, Vô Ảnh ngay cả cáo từ cũng không nói một câu, cứ như vậy xoay người rời đi. Vừa đi vừa cúi đầu cười rộ lên, thanh âm bén nhọn chói tai, rõ ràng đang cười, nhưng lại có ý trào phúng.

Triệu Băng đứng yên tại chỗ, chậm rãi chuyển động ngọc ban chỉ trên tay, trong lòng một trận hoảng hốt.

Nếu là ngày trước, hắn chắc chắn dám nói chính mình không có nhược điểm, tuyệt đối không có khả năng bị lợi dụng. Nhưng là qua tối nay, tâm hắn đã bị một thân ảnh chiếm cứ .

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chỉ là nhớ tới người kia, ngực liền có nhu tình bắt đầu khởi động, hận không thể quay lại phòng nhìn người kia thêm một lúc nữa. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng mới miễn cưỡng nhịn xuống, trong lòng thầm nghĩ, về sau nên tăng người bảo hộ cho Như Mặc.

Lập tức lại cảm thấy thật buồn cười, Như Mặc chính là thị vệ bên cạnh hắn, như thế nào lại đầu đuôi lẫn lộn hết cả vậy?

Triệu Băng nghĩ như vậy, trên mặt quả nhiên lộ ra tươi cười, lại tiến lên trước vài bước, nâng thủ đẩy cánh cửa.

Triệu Vĩnh Yên đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn chưa khỏe, nằm ở trên giường không thể động đậy, chỉ có thể mở mắt mà nhìn người đang tiến vào, đáng thương hề hề gọi: “Hoàng thúc…”

“Xú tiểu tử, ” Triệu Băng đi đến bên giường, dùng ngón tay đánh vào trán Vĩnh Yên, mắng, “Lúc này xem như nếm mùi đau khổ ?”

“Đau quá.” Triệu Vĩnh Yên kêu vài tiếng, liên tục kêu lên, “Hoàng thúc đừng gõ đầu của ta nữa, cứ gõ tới gõ lui hoài.”

Triệu Băng liền cười ra tiếng đến, hỏi: “Ngươi hiện tại đã nhìn thấy rõ con người của Hoắc Niệm Hoài ?”

Triệu Vĩnh Yên gật gật đầu, ánh mắt ảm đạm: “Ta một lòng đem tiểu Niệm trở thành bằng hữu, không nghĩ tới hắn như thế lại muốn lấy tính mạng ta. Đúng rồi, ta lúc ấy rõ ràng bị kháp ở cổ, sau lại là như thế nào thoát hiểm ?”

“Ngươi trúng nhiếp hồn đại pháp, thiếu chút nữa một đao đâm lên người ta.”

“Di?” Triệu Vĩnh Yên mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc không thôi, “Kia hoàng thúc ngươi có hay không bị thương?”

“Đương nhiên không có.” Triệu Băng bỏ qua chuyện của Như Mặc không nhắc tới, chỉ nói “May mắn Vô Ảnh đã đến đúng lúc.”

“Ngay cả tiểu Ảnh cũng đến đây? Hoàng thúc là người gọi hắn tới?”

“Ta làm sao có khả năng làm được chuyện lớn như vậy ? Nếu không phải phụ hoàng tự mình hạ chỉ, người nào có thể điều động người của Ảnh môn, huống chi lại còn là thủ lĩnh?” Triệu Băng vừa nói vừa nghĩ, Vô Ảnh hành sự tuy rằng lợi hại nhưng tính tình lại thật sự không tốt, hắn mà mất hứng thì tự mình lại chuốc lấy cực khổ.

Nghe vậy, Triệu Vĩnh Yên khuôn mặt cứng đờ, nhắm mắt lại thở dài: “Phụ hoàng quả nhiên là rất yêu quý ta.”

“Nếu biết mọi chuyện như vậy, ta liền sớm đem ngươi hồi cung, đỡ phải liên lụy đến nhiều người.”

“Ta mà trở về, Tam ca nhất định sẽ lại hội nghĩ biện pháp hại ta, ta rất là không muốn chết a.”

“Cho nên Hoắc Niệm Hoài nói sẽ giúp ngươi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ngươi cũng là dứt khoát không theo?”

Triệu Vĩnh Yên mở lớn miệng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Hoàng thúc ngươi như thế nào biết?”

“Ngươi ngày thường luôn cười hì hì, sự tình gì đều hảo thương lượng, duy độc rất sợ chết, kiên quyết mặc kệ chuyện mạo hiểm.” Triệu Băng nói xong, lại gõ đầu của hắn.

Triệu Vĩnh Yên lúc này ngược lại nở nụ cười, làm rõ ràng giòn ứng với: “Dù sao ta chính là sợ chết.”

“Quên đi, tùy ngươi cao hứng.” Triệu Băng biết tính tình hắn, hiểu được khuyên nữa đi xuống cũng là vô dụng, liền lắc lắc tay áo, xoay người muốn đi, “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi về trước xem tình hình Như Mặc.”

Lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy hối hận .

Tiếp theo đúng như dự đoán, quả nhiên trong mắt Triệu Vĩnh Yên dần hiện ra hào quang, vô cùng cảm thấy hứng thú hỏi: “Như Mặc là ai? Là hắc y nhân ngày đó đi theo bên người hoàng thúc sao? Hắn tựa hồ võ công không tồi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.