Vi Quan Hào Môn

Chương 2: Chương 2




Edit+ Beta: Anky

Đôi mắt từ chỗ sáng chuyển tới chỗ tối, trong nhất thời không thích ứng được, Nhiễm Việt lại bị đánh lén đúng lúc này, bỗng chốc bị ấn lên bức tường ở huyền quan, nhưng cô lập tức phục hồi tinh thần lại, cảnh giác giơ cánh tay lên, khuỷu tay dùng sức thúc về phía sau, mà đối phương hiển nhiên đoán được động tác của cô, chỉ một chút đã chế trụ tay cô lại.

Bởi vì tay bị nắm giữ, Nhiễm Việt càng giãy giụa hơn nữa, đối phương không thể không đè xuống thân thể chế trụ cô.

Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt bao phủ, Nhiễm Việt thoáng sững sờ, sau đó sức lực phản kháng cũng dần tan đi.

Bốn phía vẫn tối mờ như cũ, nhưng mắt Nhiễm Việt đã thích ứng, mơ hồ có thể thấy rõ hình dáng cảnh vật, hai người úp sấp lên nhau ở trên tường, trong không khí chỉ còn tiếng hít thở trầm thấp.

Nhiễm Việt cảm giác được sau lưng không ngừng truyền đến nhiệt độ cơ thể, có chút không kiên nhẫn giãy giụa một cái, nói: “Như vậy là ý gì?”

Thân thể giãy giụa lay động vô tình cọ xát vào đối phương, khiến hô hấp của đối phương cũng thay đổi tiết tấu, sau đó giọng nói trầm thấp từ từ vang lên ở bên tai cô, “Cũng không tệ lắm, có bị dọa sợ không?”

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, đó là một trong số ít nơi nhạy cảm của Nhiễm Việt, cô nhịn không được né tránh, lãnh đạm nói: “Tránh ra.”

Người đàn ông cúi đầu xuống dùng môi vuốt ve vài điểm trên cổ cô, lúc này mới chậm rãi kéo dãn khoảng cách giữa thân thể hai người.

Lúc anh vừa rời ra, Nhiễm Việt lập tức duỗi tay mở đèn.

Ánh đèn sáng ngời trong nháy mắt xua đi bóng tối của căn phòng, lại xóa đi hơi thở ái muội như có như không vừa rồi không còn một mảnh, người đàn ông tĩnh lặng đứng đối diện cô, cứ như người vừa rồi ở trên lưng cô đùa giỡn cô là một người khác.

Nhiễm Việt cũng không để ý đến anh, thay dép đi thẳng vào trong nhà, Tần đại thiếu mỗi lần tới đều có mục đích rõ ràng, cô cũng lười phải biết rõ còn cố hỏi.

Vừa vào nhà liền đi thẳng đến phòng tắm tắm rửa, vừa rồi nôn ra một trận, cô cũng cảm thấy trên người vẫn còn mùi khó ngửi.

Tần Trí Viễn ở sau lưng cô đi vào phòng khách, do dự mấy giây, liền cởi áo khoác ra thuận tay ném lên ghế sofa, xoay người tiến vào phòng bếp.

Vừa rồi ở trên đường, anh có nhờ trợ lý mua nguyên liệu nấu ăn, tủ lạnh vốn trống rỗng, lúc này đã được nhét đầy, anh chọn lựa từ trong đó ra mấy thứ, mặc tạp dề vào bắt đầu bắt tay vào nấu cơm.

Vo gạo nấu cơm, rửa rau xắt thức ăn cắt thịt, tất cả động tác tự nhiên lưu loát, vừa nhìn cũng biết là công việc thuần thục, đương nhiên, một màn biểu hiện tài nấu nướng này của Tần đại thiếu, chỉ xuất hiện trong phòng bếp nhà Nhiễm Việt.

Nhiễm Việt thoải mái mà ngâm bồn tắm rửa, mặc áo choàng tắm đi ra, lại nhìn thấy Tần Trí Viễn đang bưng thức ăn lên bàn.

Cá chua ngọt, tôm nướng, cải xanh xào tỏi, cộng thêm một tô canh trứng rong biển.

Tần Trí Viễn nhìn cô một cái, rồi đi vào phòng bếp, không bao lâu lại bưng hai chén cơm ra, đặt cơm lên bàn, nói: “Ăn cơm đi.”

Nhiễm Việt giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, đúng chín giờ tối, cũng không biết bữa này là tính bữa tối hay bữa ăn khuya, nhưng bụng cô thực sự là trống không, không ăn chút gì vào, nửa đêm lại đau dạ dày.

Hai người ngồi đối mặt nhau, trầm mặc ăn cơm.

Tài nấu nướng của Tần Trí Viễn rất tốt, làm thức ăn đều đủ sắc hương vị, điểm này Nhiễm Việt kém xa anh, đối với cô mà nói, làm đồ ăn, có thể lấp no bụng là được rồi.

Sau khi ăn xong, Nhiễm Việt chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, còn Tần Trí Viễn thì vào nhà tắm rửa.

Nhiễm Việt vừa thất thần vừa rửa chén, vài cái chén rửa gần nửa giờ, khi cô lau khô tay đi ra phòng bếp, nhìn thoáng qua phòng ngủ, bên trong là cảnh tối lửa tắt đèn một mảnh tối tăm.

Cô có chút buồn bực nhíu mày đứng tại chỗ một hồi, mới kéo bước chân không tình nguyện đi về phía gian phòng.

Thân thể mới vừa bước vào trong bóng tối, lập tức bị ôm vào lòng, người đàn ông cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô, đầu lưỡi lại dùng sức chen vào trong miệng cô, vốn chỉ là hôn sâu triền miên, đến khi anh vào bên trong, lại trở thành hung tàn vô cùng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nhiễm Việt bị động thừa nhận tất cả điều này.

Lúc áo choàng tắm được cởi ra lại ngã vào trên giường, suy nghĩ của Nhiễm Việt có hơi rời rạc, tựa như linh hồn rời khỏi thân thể, trôi lơ lửng giữa không trung, ngoảnh mặt làm ngơ cảnh hai người dây dưa.

Loại quan hệ kỳ quái này, đã duy trì hai năm.

Nhiễm Việt còn nhớ rõ tình huống khi đó, ở trong buổi tiệc lần nọ Tần Trí Viễn bị hạ thuốc, khi đó đối phương đã an bài xong một cô gái cho anh, chuẩn bị chế tạo ra một sự thật đã định, không ngờ tự chủ của Tần Trí Viễn lại kinh người, anh chạy thoát ra, lúc đó cô cũng đúng lúc ở đấy, bất chấp nguy hiểm bị phát hiện mà mang anh rời khỏi hiện trường, sau đó nữa, hai người ở trong xe trải qua lần đầu tiên ở một vùng hoang sơ dã ngoại, đó thật sự là lần đầu tiên của hai người bọn họ.

Tần đại thiếu cắn một ngụm trên bắp đùi cô, khó khăn lắm mới kéo suy nghĩ của cô trở về một chút, Nhiễm Việt cúi đầu hít một hơi, dựa vào trên gối, dựa vào ánh sáng yếu ớt, mơ hồ có thể thấy rõ anh ở trên người cô đốt lửa khắp nơi, trong lòng cô cũng mang theo chút bực bội.

Khi đó cô cho rằng đây chẳng qua là việc ngoài ý muốn, không ngờ tới sau khi Tần đại thiếu nếm được mùi vị khai trai ngon ngọt, lại bám lấy cô, còn hèn hạ lấy hợp tác làm cái cớ, lặp đi lặp lại nhiều lần bò lên giường cô.

Hai năm không gián đoạn việc da thịt thân thiết, sớm đã giúp Tần đại thiếu tôi luyện ra một thân kinh nghiệm trên giường, hiện thời lại càng không hề có gánh nặng tâm lý mà ghé vào nơi nào đó gặm cắn cô, nhưng ở trong lòng Nhiễm Việt, ấn tượng khắc sâu nhất, vẫn là lần đầu tiên ở ngoài ngoại ô hoang dã, khi đó thuốc trên người Tần đại thiếu phát tác, vội vã muốn tìm nơi phát tiết, sau khi Nhiễm Việt cắn răng cởi sạch chính mình xong, anh thế mà chỉ cọ loạn trên người cô, căn bản tìm không ra nơi tiến vào chính xác.

Hai người tay mơ lo lắng khẩn trương sờ soạng phá thân đối phương, khung cảnh kia bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười.

Khi Tần Trí Viễn dùng sức tiến thẳng vào, Nhiễm Việt chìm trong ngây ngốc lay động, cũng không rảnh hồi tưởng lại lúc trước.

Sau đó, Nhiễm Việt nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, mà Tần Trí Viễn dựa vào đầu giường, trong tay vuốt vuốt một điếu thuốc, nhưng không châm lửa.

Trong phòng vẫn không mở đèn, một mảnh tối đen như mực, đây là điều kỳ quái của Tần Trí Viễn, kể từ sau lần đầu tiên ở đêm khuya nơi hoang vu dã ngoại đó, về sau hai người có thân thiết, tất cả đều tiến hành trong bóng tối, Nhiễm Việt đoán không ra vì sao, cũng lười phải đi chứng thực, thế này cũng tốt, đỡ phải có ánh sáng quá sáng nhìn thấy mặt đối phương sẽ lúng túng.

Chỉ là, loại quan hệ kỳ quái này, rốt cuộc còn phải duy trì đến bao lâu?

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Nhiễm Việt cũng ngây ngốc nói ra, “Đại thiếu, về sau anh đừng đến nữa.”

Tần Trí Viễn vuốt vuốt điếu thuốc trên tay một hồi, điếu thuốc vô tình lăn xuống drap giường, anh nheo mắt lại nhìn lưng cô, hỏi: “Vì sao?”

Nhiễm Việt mím môi, nghiêng mặt nhìn một bức tranh trên tường, mặc dù không thấy rõ toàn cảnh, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn chăm chú, “Tôi không muốn.”

Ở công ty, bên phía Đỗ Liên Trân, đã tiêu hao hết phần lớn tinh lực của cô, cô thật sự không muốn lúc đang lo lắng đề phòng quá nhiều, còn phải phân tâm sức ra để ám độ trần thương với anh.

Trong bóng đêm Tần Trí Viễn nhặt chính xác điếu thuốc rơi trên giường lên, ném nó lên mặt đất, sau đó cúi người, trực tiếp nằm úp sấp trên lưng Nhiễm Việt, nơi tà ác nào đó vừa mới ngưng chiến, lại xông vào lần nữa.

Anh vừa cử động vừa cười lạnh nói: “Sao nào, cánh cứng cáp rồi, muốn hất tôi ra?”

Nhiễm Việt cắn răng chịu đựng, nửa ngày mới nói: “Tôi cho rằng ngoại trừ tầng quan hệ này, chúng ta có quan hệ hợp tác quan trọng hơn.”

Tần Trí Viễn nói: “Xem ra em còn chưa nhận rõ vị trí của chính mình.” Anh cắn một ngụm lên tai cô, cúi đầu nói: “Nếu tôi đã có thể nâng đỡ em lên, tất nhiên cũng có thể để cho người khác lên, em nói xem tôi vì cái gì nhất định cứ phải là em chứ?”

Nhiễm Việt không lên tiếng nữa, mà yên lặng thừa nhận sự xâm nhập của anh.

Qua đi, Tần Trí Viễn vào phòng tắm tắm rửa, sau đó một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, đèn trong phòng đã mở, Nhiễm Việt tránh ở trong chăn, nhìn anh mặc quần áo đâu vào đấy, còn quay đầu dặn dò một câu, “Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, nhớ ăn cơm đúng giờ.”

Vẻ mặt bình tĩnh kia, cứ như người vừa mới ở trên giường nói lời tàn nhẫn không phải là anh.

Nhiễm Việt dứt khoát nhắm mắt lại, lười phải nhìn anh nữa.

Mỗi lần đều như thế này, cô thật vất vả khơi mào cuộc chiến, lúc nào anh cũng có thể dễ dàng hóa giải như trở bàn tay, giống như trong mắt anh, cô chỉ là món đồ chơi không quan trọng mà thôi.

Mặc dù cùng Tần Trí Viễn giao phong qua một lần, nhưng đêm nay cô lại ngủ ngon hơn bao giờ hết, ngày hôm sau thức dậy, cả người cũng sảng khoái tinh thần, ngay cả chứng đau đầu quấy nhiễu cô nhiều ngày nay, cũng không trị mà khỏi.

Nhiễm Việt có chút bất đắc dĩ, mặc dù trong lòng cô kháng cự việc quan hệ cùng Tần Trí Viễn, nhưng thân thể lại vô cùng thành thực vui vẻ tiếp nhận, vận động trên giường thích hợp, cũng là một phương pháp giảm bớt áp lực, điểm này bản thân cô cũng không cách nào phủ nhận.

Nhiễm Việt cảm thấy vô cùng ghét bỏ, chính mình thế này có chút giống kiểu con gái khẩu thị tâm phi trong miệng người ta hay nói “Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực.”

Bởi vì tinh thần tốt, cô thuận tiện đi tập thể dục buổi sáng bị cô bỏ quên mấy ngày nay, xuống vườn hoa dưới lầu chạy bộ một vòng, cho đến 7 giờ mới về nhà tắm rửa ăn sáng.

Cô mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong được chất đầy ắp thức ăn, cô cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì mỗi lần Tần Trí Viễn tới, cũng sẽ mang theo nguyên liệu nấu ăn lấp đầy tủ lạnh nhà cô, mặc kệ có đến vào lúc giờ cơm hay không, anh cũng sẽ theo thói quen nấu một bữa cơm, cũng mặc kệ cô ăn hay chưa, đều muốn cô ngồi xuống cùng ăn với anh, loại kiên trì không thể hiểu này, cũng làm cho cô đau đầu.

Nhiễm Việt không biết nấu ăn giống Tần Trí Viễn, chỉ lấy bánh mì và sữa từ trong tủ lạnh ra coi như là bữa sáng.

Sau khi ăn no bụng, trở về phòng mặc một bộ đồ công sở với phong cách quen thuộc không đổi, xách túi lên, cô lại trở thành một trợ lý đặc biệt khôn khéo trong mắt nhân viên công ty.

Hôm nay vừa vào công ty giải trí, Nhiễm Việt đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, còn chưa đi đến phòng làm việc của mình, Tiểu Lưu đã vội vã tiến lên đón, sốt ruột nói: “Trợ lý Nhiễm, Trì Tình tự sát không thành, đã được đưa đến bệnh viện.”

Sắc mặt Nhiễm Việt trong nháy mắt lạnh xuống, “Tự sát không thành? Chuyện khi nào? Sao tôi lại không nhận được tin tức?”

Tiểu Lưu nói: “Lúc sáng sớm nay, nghe nói khi đó Tần tổng cũng ở đấy, trước tiên đã đưa cô ấy đến bệnh viện, lúc này còn chưa trở lại, anh ấy gọi điện thoại cho cô không được, nên gọi cho tôi, chuyện này hiện tại còn ít người biết, nhưng phỏng chừng cũng không giấu được bao lâu.”

Nhiễm Việt vội vàng lấy di động ra xem một chút, phát hiện thật sự đã tắt máy, bản thân cô tuyệt đối sẽ không tắt máy, hẳn là tối hôm qua Tần Trí Viễn sợ bị quấy rầy, nên tắt cho cô.

Vừa nghe thấy lúc ấy Tần Trí Dật cũng ở đó, đầu Nhiễm Việt liền to ra, nghĩ thầm Tần Trí Dật ngu xuẩn này lại gây phiền toái gì cho cô nữa?!

Tác giả có lời muốn nói: Không cần đem đại thiếu nghĩ thành hư như vậy đâu, nam9 của chúng ta chỉ là một nam nhân thẹn thùng.

Lời editor: Tớ đã xe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.