Thiếu niên vừa đi, quay
đầu lại hắn đã ngây người ba năm tại biên quan. Trên tay hắn tung tóe bao nhiêu
máu hắn không rõ. Trước kia khi ở cùng Lam San, nàng cũng thường xuyên giao
nhiệm vụ cho hắn, cũng là giết người, nhưng không giống thế này.
Mười chín tuổi, hắn trở
thành Trung Lan tướng quân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, thuộc hạ trực tiếp của Độc Cô
tướng quân. Biên quan cực lạnh, hàng năm tuyết rơi không ngừng. Đem binh lính
yên lặng mai táng, lạnh thấu xương, binh lính cùng thượng tướng ngồi ở trong
lều nâng cốc nói chuyện phiếm. Ánh lửa toát gương mặt của họ, ngoài doanh trại
kết băng. Hắn ban đêm ra bờ sông, nơi nơ rét lạnh, ánh trăng sáng tỏ, so với
Trường An còn đẹp hơn.
Khi ở biên quan hắn đã học
được thổi tiêu. Lúc trước hắn thậm chí không phân biệt được sáo và tiêu. Sa mạc
cát vàng hay là cánh đồng tuyết biên quan, đều làm cho người ta cảm thấy cô đơn
tịch mịch, nhưng khung cảnh trong tầm mắt thì thật tráng lệ. Ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời, ánh trăng thật thê lương.
Hắn từng thổi thử “Kinh
mộng”, nhưng cho dù thế nào cũng thành âm thanh bi thương, réo rắt thảm thiết.
Thì ra cho dù hoa khoe
đua sắc bao lần thì cuối cùng cũng là cảnh tượng đổ nát.
Muốn bay về chân trời,
mây tím núp bên hiên nhà; mưa bụi phong trần, chiếc thuyền trong sóng gió.
... Đó là nàng sao?
“Đây hẳn là chương 10 của
“Hoàn hồn kí?””
Tiếng nam nhân trong sáng
vang lên phía sau, Tử Hề kinh ngạc, quay đầu thở dài: “Tướng quân đại nhân.”
“Sao lại thổi ca khúc
này?” Nam nhân híp mắt cười: “Đây chính là ca khúc của nữ tử hồng trần.” Dừng
một chút lại nói: “Sao không ở với binh lính, bên trong lều có rượu có thịt lại
ấm áp.”
Tử Hề thản nhiên cười.
“Cũng chỉ có ngươi không
vui đứng nơi này.” Tướng quân cảm thán ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
“Có người để nhớ sao?”
Tử Hề nghĩ nghĩ,
gật đầu. Đối phương cười ha ha, “Là một cô gái?”
Hắn giật mình, rũ mắt
xuống. Nhớ thì như thế nào, nàng muốn hắn nhớ, như vậy nàng mới có thể sống.
Người khác tái sinh hơn mười lần, còn nàng thì sao? Nàng dựa vào sự tưởng niệm
của người khác mà sống. Hắn thì tính là cái gì, chỉ là một gã khách qua đường
sao? Một hạt bụi quanh nàng? Ba năm trước đây hắn chạy đi, nàng chỉ nói một
câu, thậm chí không hỏi hắn sẽ rời đi bao lâu.t
Đối với nàng mà nói, kỳ
thật hắn không là gì cả.
“Là một cô gái.” Nghĩ đến
đây, thiếu niên dáng người cao to lạnh lùng trả lời: “Là sư phụ của ta.”
Tướng quân nghe vậy cả
kinh, vừa cười nói: “Ngươi nên nhắc đến nàng sớm hơn, võ nghệ của ngươi khiến
ta rất tò mò, chính xác do nữ tử truyền dạy sao?”
“Chính xác.” Hắn đùa
nghịch tiêu, “Ty chức bất tài, tướng quân mới vừa rồi quá khen.”
“Ai, không nói nữa.”
Tướng quân khoanh tay nhìn xung quanh, trong không rét lạnh lại cảm thán: “Có
vẻ như ngươi có tâm sự, có nghĩ trở về Trường An hay không?”
Tử Hề không tự chủ nhìn
về phía nam nhân: “Tướng quân…”
“Sinh nhật Hoàng Thượng,
người gọi ta trở về. Ngươi ở đây cũng cô đơn nên trở về thôi, vừa vặn ta sẽ
giới thiệu ngươi với Hoàng thượng.”
Hắn vốn định chối từ.
Trong đầu lại không tự
chủ hiện ra dung nhan của nàng. Bách hợp kiều diễm dưới ánh trăng, nàng luôn
cười, cười đến quyến rũ, cười đến mê ly, cười đến câu lòng người.
Còn có nụ hôn như giấc
mộng kí, đôi lông mi cánh bướm phớt qua mũi.
Không ngờ nhung nhớ lại là
một chuyện thống khổ như vậy, nhưng nàng lại sống nhờ nó.
“Tử Hề tạ tướng quân.”
Vì thế hắn đã trở lại,
trở lại Trường An xa hoa này. Việc gì cũng chưa làm, giũ sạch phong trần tham
gia thọ yến của Hoàng thượng.
Thánh thượng rất thích
hắn, thưởng thức võ công thâm hậu của hắn. Thánh thượng nhìn ra được, hắn bề
ngoài tuấn tú, văn võ song toàn, tương lai sẽ rất sáng lạn. Sau khi được ban
thưởng thì có rất nhiều người tiến tới nịnh hót, công chúa Tây cung xinh đẹp,
quận chúa Hoa phủ cùng tụ lại với nhau nói chuyện, đem ánh mắt nóng rực nhìn về
hắn.
Có lẽ, nhiều ngày sau,
hắn sẽ thành tiêu điểm bàn luận của nam nữ trong cung.
Hắn có chút không được tự
nhiên.
Cái này gọi là vĩ đại đây
sao.
“Những quan văn luôn xem
thường chúng ta vũ phu, lần này xem như hả dạ.” Tửu lượng tướng quân vô cùng
tốt, ngàn chén không say. Khi tan yến đã có chút choáng váng.
“Tướng quân quá khen.”
“Ôi chao, đừng nói như
vậy.” Nam nhân vỗ vỗ vai Tử
Hề, kêu đại thần có quan hệ tốt ở trong: “Trễ thế này, mang ngươi đến một nơi
rất tốt.”
11
Nơi đó lại là Kính Hoa
các.
Tử Hề đứng trước cửa thật
lâu, phố phường bốn phía huyên náo, bừng tỉnh lại như đã cách xa một thế kỷ.
“Sao lại không đi vào, sợ
rồi sao?” Tướng quân cười hỏi.
“Tử Hề chẳng qua kinh ngạc,
tướng quân cũng biết nơi này.” Hắn nói rất nhẹ, không biết đang đùa cợt mình
hay là tướng quân.
Tướng quân tất nhiên
không nghe được ý tứ của hắn: “Ta nói các người không được khinh bỉ chúng tôi
là vũ phu.” Một vài vị bên canh hô to oan uổng.
Hắn kinh ngạc nhìn bảng
hiệu kia, thất thần, không nghe thấy tiếng của bọn họ cười mắng.
Tú bà dẫn họ vào một lầu
gác nhỏ.
“Khó có được tướng quân
đại nhân đến đây một lần, tại hạ đã đặt một gian phòng và chuẩn bị một khúc
diễn.” Một người bên cạnh tươi cười nói, “Không giấu ngài, lần này rất đặc
biệt.”
“Vâng, đúng vậy!” Tú bà ở
bên cạnh cười: “Hiếm khi các chủ biểu diễn, nghe đại nhân tới liền tự nguyện
đàn một khúc.”
“Các chủ?” Tử Hề đang
dùng trà lúc này bỗng lên tiếng, tú bà cười: “Vị công tử này, Các chủ Kính Hoa
các chính là đệ nhất hoa khôi Trường An, Bách Hợp cô nương dung mạo khuynh
thành trong truyền thuyết a.”
Lại xằng bậy.
Thiếu niên cúi hạ đôi
mắt.
Trò này nàng chơi thẳng
đến làm Các chủ rồi sao.
Nàng cách bức rèm che đàn
lên ca khúc.
Hắn không biết nàng đã
hay tin hắn trở về chưa.
Ba năm không có tin tức,
không biết nàng có khỏe mạnh hay không. Cũng không biết nàng một mình làm sao
đi vào giấc ngủ.
Đây là việc hắn nên quan
tâm sao? Ba năm, đối với nàng mà nói, chỉ là một cái chớp mắt, nói không chừng
nàng đã thu tiểu đồ đệ mới, thay thế hắn.
Hắn đối với nàng mà nói,
không là gì cả.
Cách bức rèm che, thấy
không rõ dung nhan của nàng, chỉ biết nàng mặc một thân xiêm y xanh nhạt, ngón
tay ngọc trắng như tuyết tung bay trên cây đàn.
“Tự cố tự cười cười,
tiếp tục ẩm trà, cửa vào vi chát, vĩnh không kịp nàng phao hảo.
Qua hội, giương mắt vi
kinh, nàng như thế nào?
Mười năm sinh tử hai mờ
mịt, không cân nhắc, tự khó quên. Ngàn dặm cô phần, không chỗ nói thê lương.
Cho dù gặp lại ứng không
nhìn được, trần đầy mặt, tấn như sương.
Hôm qua u mộng hốt còn
hương, tiểu Hiên cửa sổ, chính trang điểm.
Nhìn nhau không nói gì,
duy có lệ ngàn đi.
Liệu hàng năm đứt ruột
chỗ, Minh Nguyệt đêm, đoản tùng cương.”
Phanh.
Nam nhân bên cạnh bỗng
dưng đứng lên, sắc mặt xanh mét.
“... Tướng quân đại
nhân...” Bốn phía vang lên tiếng kêu, mọi người đều lui một bước. Tú bà cả kinh
hô nhỏ một tiếng, cười an ủi nói: “Vị đại nhân này, Bách Hợp cô nương đang đàn,
nếu có gì…”
“Câm miệng.” Ánh mắt hắn
như hàn băng bắn lại, tú bà mặt trắng bệch, không nói được nữa.
“Dừng lại cho ta.”
Tiếng đàn vẫn vang lên
như trước.
Nam nhân giận, xốc bàn,
trà bánh cùng rượu đều văng tung tóe. Vũ nữ sợ hãi co thành một đoàn. Hắn trực
tiếp bước lên phía trước, nghiêng người định nắm lấy đôi tay kia.
Tranh. Tiếng đàn im bặt.
Tướng quân giương mắt
nhìn thiếu niên tóc đen hơi giật mình, trong thanh âm có tức giận.
“Tử Hề, ngươi đây là có ý
gì?”
Ngón tay thiếu niên nắm
chặt cổ tay tướng quân, cười nhẹ nói: “Tướng quân sao lại thế, hà tất chấp nhất
một nữ tử phong trần.”
Nam nhân không nói nữa,
chỉ nhìn hắn. Ngón tay thiếu niên cách lớp vải nắm chặt tay hắn, thần sắc vẫn
như thường. Hắn biết chiêu này, là tuyệt học kình quyền của Võ Đang. Cai gọi
kình quyền chính là khi khoảng cách mục tiêu rất gần hoặc khi động tác đối
phương sắp hoàn tất, đột nhiên sẽ gia tốc cơ bắp phát ra chiêu thức ngắn ngủi,
nhanh chóng nhưng rất có lực.
“Nữ tử phong trần? Nữ tử
phong trần nào có can đảm đánh lên ca khúc này?” Tướng quân cười một tiếng,
“Đơn giản là muốn châm chọc ta không phải sao?”
Tử Hề cúi mắt, “Tại hạ
cho rằng, Bách Hợp cô nương cũng không có ác ý, chẳng qua lại khiến đại nhân vô
tình thương tiếc vong thê (người
vợ đã mất) thôi.”
Màn lúc này vén lên, nữ
tử mặc xiêm y xanh nhạt ôm đàn đi đến, thi lễ rồi cười nhu tình.
“Đại nhân, dân nữ Bách
Hợp.”
Một tiếng gọi nhẹ, làm
cho nam nhân bất tri bất giác nhíu mi. Tử Hề nhìn nàng, gần trong gang tấc. Lần
đầu tiên hắn thấy nàng mặc một bộ xiêm ý không phải màu trắng hay đen, giống
như hoa trong gương, trăng trong nước. (ý
là những thứ rất dễ tan biến)
Một chút cũng không thay
đổi. Vẫn xinh đẹp như vậy, xiêm y tinh xảo hoa văn mị sắc.
Theo bản năng, hắn lui
mấy bước, không nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của tướng quân.
“Thê tử của đại nhân qua
đời cũng đã hơn mười năm.”
Thanh âm Bách Hợp câu dẫn
lòng người vang lên.
“Khúc nhạc này của Bách
Hợp là vì đại nhân an ủi. Tình sâu của Tô đại học sĩ, chỉ có đại nhân mới có
thể cảm thụ.”
Hắn không nhớ mọi chuyện
kết thúc thế nào. Chẳng qua là Bách Hợp lại đàn cho tướng quân một khúc, mọi
người uống rượu ăn tiệc cùng các cô nương chơi trò ái muội, cười đùa. Trừ bỏ
tướng quân cùng hắn, mỗi người đều tự mình bế mộtmỹ nhân
đến các phòng bên cạnh qua đêm. Phố phường bên ngoài các vẫn náo nhiệt như vậy,
tiếng cười đùa trong các huyên náo cả không gian, ánh đèn chiếu sáng một góc.
Tử Hề nhìn nam nhân trước mặt, chỉ mặc trang phục quý tộc bình thường, như lại
có một cỗ khí thế trời sinh, một người kiêu ngạo, lạnh như băng, giục ngựa điều
khiển ngàn binh, xuống ngựa lại ngắm ánh trăng sáng trên cánh đồng tuyết.
“Ta biết vừa nãy đã để
cho ngươi thấy điều không nên thấy.” Tướng quân nói chuyện không có áp bức
người khác, quay đầu cười với hắn: “Bách Hợp kia cũng thật sâu sắc. Nàng là
trào phúng ta, vừa trở về đã quên vong thê mà đến đây mua vui, không nên.”
Tử Hề thấp giọng nói:
“Bách Hợp cô nương nào dám mạo hiểm như vậy.”
Nam nhân vỗ vai hắn: “Có
một số việc ta tự hiểu được, khi bị người khác nhìn thấu sẽ nhịn không được mà
phát hỏa, tính này của ta…A Khương nói bao nhiêu lần rồi, nhưng ta vẫn không
đổi được.”
Thiếu niên giật mình nâng
mắt, giữa cảnh phố phường náo nhiệt nhe thế, thân ảnh của nam nhân kia lại thật
tiêu điều.
Cho đến khi thân ảnh kia
biến mất hoàn toàn trong bóng đêm, hắn mới xoay người. Trong phút chốc, chạm
phải đôi mắt đầu ý cười kia.
Hắn đã quên mở miệng thế
nào.