Vì Sao Em Không Cười

Chương 8: Chương 8: Áo đồng phục của cậu ấy, ai cũng không được chạm vào




Edit: Lune

Tắt điện thoại, ánh mắt của Tiêu Trí biến đổi không ngừng.

Công hội cũng không phải nói một là một, hai là hai, nếu hắn không muốn làm thì ai cũng không ép được. Hắn cũng không ghét người chơi hôm qua mà chỉ đơn thuần cảm thấy thế giới này ảo diệu quá thôi.

Trước khi đi nhà vệ sinh, Quản Khôn lại hỏi hắn: “Anh không đi thật à?”

“...”

Tiêu Trí cụp mắt, lặng lẽ nhìn cậu ta hồi lâu: “Cứ muốn kéo tao đi cùng, muốn đọ to nhỏ với tao à?”

“Đệch, anh bắt nạt người khác phải không?” Quản Khôn: “Đm em xin phép cáo từ.”

Tiêu Trí gõ đốt ngón tay xuống nền gạch men sứ, đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Cái này có phải acc clone của Lục Vi Dân không?”

“?”

“Thường ngày thầy ấy thúc giục tao học đến điên luôn, cũng không phải không thể làm ra việc này.” Huống chi cái acc hôm qua là acc mới lại còn chạy thẳng đến mình, rõ ràng là có âm mưu từ trước.

Quản Khôn lại không nghĩ vậy: “Người có học thức khảm tận trong xương như Lục Vi Dân ấy à, bình thường lúc rảnh rỗi đều đi câu cá đánh bài chơi mạt chược, thầy ấy ghét nhất chơi game, không phải lúc trước còn đập vỡ hai cái điện thoại của anh đấy à?”

“...”

Tiêu Trí yên lặng hai giây.

Cũng đúng.

Tiêu Trí quay đầu trở lại phòng học, tình cờ chạm phải Thầm Băng đang ôm một chồng vở đi ra.

Thầm Băng vừa tới trường số 9 đã được giáo viên thương yêu, nghe nói các giáo viên còn tranh luận một trận với nhau trong văn phòng, cuối cùng thầy vật lý dựa vào ưu thế ít ỏi của bản thân để kéo cậu qua làm đại biểu môn. Thầm Băng ôm chồng vở, có vẻ như muốn nói cái gì đó nhưng đột nhiên mặt mày lại tỏ ra bực bội, nghiêng người đi qua.

“?”

Ý gì đây.

Các nét trên khuôn mặt Thầm Băng được kiểm soát rất tốt, dù vẻ bực bội có giống ông cụ xem điện thoại trên tàu điện ngầm thì cũng là một ông cụ đẹp lão đang xem điện thoại - tuy biểu cảm không rõ ràng mấy nhưng cảm giác lại cực mạnh.

Giống như có thể cảm nhận được sự ghét bỏ vô cùng sống động.

Tiêu Trí: “???”

Tiêu Trí không biết Thầm Băng bây giờ cứ nhìn thấy mình là lại nhớ đến “Love Băng”, tinh thần bị giày vò.

Tiết thể dục buổi chiều.

Đến sân vận động, lớp phó thể dục Dương Phi Hồng tổ chức xếp hàng, nhìn Thầm Băng đang đứng dưới bóng cây.

“Ngài đứng bù vào cuối đi, dù sao nhìn cũng cao lắm. Băng thần, hỏi một chút, đến cùng thì ngài cao bao nhiêu vậy?”

Thầm Băng: “184.”

“Cái đệt! Sắp bắt kịp anh Tiêu rồi luôn, cậu đứng bổ sung vào hàng anh ấy cho đồng đều.” Dương Phi Hồng lùi lại phía sau: “Đi qua đi.”

Tiêu Trí cao 188, vì chiều cao vượt trội nên toàn đứng hàng cuối cùng, lúc này hắn đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, trên người chỉ mặc mỗi áo phông, lộ cả xương quai xanh đẹp đẽ.

Hắn thấy Thầm Băng đi tới, môi dưới mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt vào.

Tuy hắn không nói nhưng Thầm Băng cũng hiểu là mấy câu gì.

Chỗ nào cũng thấy cậu.

Thầm Băng vẫn còn bị bóng ma tâm lý mỗi khi nhớ đến cái tên acc hôm qua nên tính tình không được tốt lắm, cậu liếc hắn đứng bên cạnh một cái rồi nhìn ra chỗ khác.

Cuộc chiến cũng không ngay thẳng như trong tưởng tượng.

Tiêu Trí bước sang trái một bước, đứng xa ra, còn thiếu mỗi viết năm chữ “Cậu đừng tới gần tôi” trên mặt.

“...”

Sao “Love Băng” của cậu tối qua không như vậy đi.

Thầm Băng liếm môi, trong lòng khó chịu vô cùng, chuyển chú ý sang chỗ khác.

Thầy thể dục tên là Hoàng Hằng, tuần trước vì chạy nhầm lớp nên khiến lớp 4 bỏ lỡ tiết thể dục, bây giờ cũng chẳng có thành ý nào nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, thầy quên mình dạy lớp 4, không cẩn thận chạy sang lớp 6. Chờ khi nào quay về mà thầy Lục các em muốn tiết này thì thầy sẽ cho thầy ấy.”

Dương Phi Hồng lên tiếng: “Không sao ạ. Lần sau thầy cứ đến trước khi thầy Lục Vi Dân quay về lớp là được.”

“Thầy sẽ cố gắng.” Thầy Hoàng không nhịn được cười: “Tuy năm đó thầy học chạy cự li ngắn nhưng với phương diện cướp tiết thì đúng là chẳng lại được với thầy Lục các em.”

Phía dưới cười ầm lên.

Thầy Hoàng vẫy tay: “Không nói nhảm nữa, giờ làm nóng người trước, có mấy động tác cơ bản nên thầy cũng không muốn dạy lại, các em tự tập đi.”

Ánh nắng chói chang, ai nấy đều không có tinh thần, các bạn học bên dưới cũng uể oải giải tán. Thầy nhìn mà trán nổi đầy gân xanh: “Mì dính cục trong mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng còn tơi hơn các em, giữ vững tinh thần cho thầy!” Ông vỗ tay: “Xoay cổ tay đầu gối, hai người một nhóm, cầm tay sau lưng cùng chạy.”

Cầm tay sau lưng cùng chạy, nghĩa cũng như tên, phải nắm tay nhau.

Ánh mắt Tiêu Trí lập tức trở nên lạnh lẽo, cực kỳ có ý kiến với cái đề nghị này. Vẻ mặt của hắn bị Hoàng Hằng bắt được: “Sao? Cầm tay sau lưng cũng không? Còn muốn thầy dạy à?”

Cũng không phải...

Đám con trai con gái xung quanh đã bắt đầu nhập bọn dắt tay lôi kéo nhau từ lâu, còn mỗi Tiêu Trí với Thầm Băng đứng cách nhau một đoạn xa. Bầu không khí xấu hổ, Tiêu Trí cụp mắt nhìn Thầm Băng.

Thời tiết nóng nực, Thầm Băng vẫn còn mặc áo khoác nhưng không kéo khóa ngay ngắn, đoạn cổ để hở ra hơi ửng hồng, bên trên còn lấm tấm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Trên người thiếu niên giống như tự mang khí lạnh nên cậu hoàn toàn không thấy nóng, thậm chí còn cảm giác như khí lạnh đang từ từ bốc lên.

Hoàng Hằng đi dạo một vòng rồi dừng sau lưng hai người họ.

Hai người đứng rất xa nhau hệt như hai cục nam châm cùng cực đẩy nhau vậy. Hoàng Hằng tức cười: “Mẹ nó, đừng nghĩ đẹp trai là tôi không chửi em.”

“...”

“...”

Các bạn xung quanh dừng động tác lại, đồng loạt nhìn qua.

“Tôi mới nói cầm tay cùng chạy, hai em làm gì đấy hả? Người này đứng còn ngay ngắn hơn người kia, đang đo độ đẹp trai trong cuộc thi sắc đẹp đấy à?”

Bên cạnh bắt đầu có tiếng cười lẫn xì xào bàn tán.

“Không hiểu sao đại ca trường với học thần đứng gần nhau lại có cảm giác cp thế nhỉ.”

“Hễ dính vào học thần, ngày nào anh Tiêu cũng bị mắng.”

“...”

Thầm Băng cảm thấy cứ cứng rắn tiếp không tốt, cũng không có tâm tư quan tâm đến tâm trạng mù quáng trong tình yêu của Tiêu Trí nữa, cậu quay đầu thương lượng: “Nếu cậu không muốn nắm tay tớ thì có thể cầm tay áo khoác đồng phục.”

Sau đó duỗi tay qua.

Tay áo đồng phục sạch sẽ không hề có vết mực hay tí bụi bẩn nào. Mu bàn tay nhỏ gầy hơi rụt vào trong, chỉ để lộ đầu ngón tay trắng nõn cùng móng tay hồng hào.

Tiêu Trí chậm chạp không cầm lấy, Hoàng Hằng hất cằm lên: “Em ghét người đẹp trai có thể cạnh tranh với mình đến vậy à?”

“...”

Giáo viên toàn trường đều biết lớp 11-4 có một nhân vật phong vân, gương mặt điển trai, hay phạm quy nên thường xuyên bị xách tới văn phòng khiển trách, lúc đọc kiểm điểm dưới cờ còn nghe thấy bao fanboy fangirl hú hét.

Hoa hồng có gai của trường số 9, mặt đẹp nhưng trái tim lại ngang tàn.

Dưới cái nhìn chăm chú của cả lớp, nếu tiếp tục giằng co kiểu gì cũng thành drama.

Tiêu Trí quay đầu về bên kia, đồng thời miễn cưỡng đưa tay ra.

Ban đầu chỉ muốn cầm tay áo nhưng thỉnh thoảng lại chạm vào đầu ngón tay ai, cảm giác hệt như có tia điện tràn ra, Tiêu Trí vô thức cầm chặt ống tay áo, vẫn đi tiếp về hướng bên kia.

Kéo vài cái tượng trưng, ai làm việc nấy, chỉ có đầu ngón tay thỉnh thoảng đụng phải.

Ánh nắng nóng rực, bên tai là tiếng ve kêu râm ran. Lúc các học sinh đang luyện tập trên sân với khí thế ngất trời, thời gian giống như bị kéo dài vô tận.

Suy nghĩ của Thầm Băng bắt đầu trôi xa.

Lúc học mẫu giáo, gần như ngày nào Tiêu Trí cũng nắm tay cậu đi học.

Từ nhỏ, tính cách Thầm Băng đã khá trầm, trông nhỏ gầy hơn các bạn khác. Ngay cả khi lên cấp hai, mọi người dậy thì hết nhưng cậu vẫn nhìn như học sinh tiểu học, hàng năm vẫn luôn duy trì chiều cao kém hơn Tiêu Trí một cái đầu.

Mỗi ngày đi ra ngoài, Hứa Dung đều giao bàn tay nhỏ bé của Thầm Băng vào trong tay Tiêu Trí: “Đưa em đi học nhé.”

Tiêu Trí nắm tay Thầm Băng, một cao một thấp, đeo cặp sách nhỏ đến lớp.

Quan hệ cực kì thân thiết.

Nắm tay mãi cho đến khi học lớp hai lớp ba, sau khi bắt đầu bị mọi người chế giễu, Tiêu Trí mới đỏ mặt buông tay cậu ra.

Nhưng đến ngày hôm sau trước cửa biệt thự, việc đầu tiên khi Thầm Băng nhìn thấy hắn là thắt chặt dây đeo cặp sách chạy đến, ngoan ngoãn chìa bàn tay nhỏ của mình ra.

“Anh ơi nắm tay.”

Tiêu Trí giả vờ không nghe thấy đi về phía xe buýt, Thầm Băng đi chậm đuổi theo hắn, đại khái cũng biết do chuyện hôm qua. Sau khi ngồi xuống ghế, đầu ngón tay nhỏ nhắn của cậu chậm rãi cọ đến lòng bàn tay hắn, yếu ớt nắm tay hắn thật chặt.

Rồi quay đầu nhìn hắn nhe răng cười: “Xuỵt, không bị ai nhìn thấy đâu.”

“...”

Nghĩ đến điều này, Thầm Băng nghiến răng, vành tai bỗng nóng bừng.

Ngây ngô ngọt ngào là giai đoạn mà ai khi trưởng thành cũng sẽ phải trải qua.

“Hoạt động kết thúc.” Thầy thể dục vỗ tay rồi cầm còi ở cổ huýt một cái, nói: “Giờ chạy bộ, con trai ba vòng, con gái hai vòng, nhanh chóng di chuyển cho thầy!”

“Wu hu!” Rõ ràng nội quy lớp 4 không nghiêm ngặt mấy, một đám học sinh hệt như con khỉ mới được thả ra lập tức phóng lên Hoa Quả Sơn, chạy phi nước đại xuôi theo đường băng cao su, tốc độ mỗi người một khác.

Thầm Băng chạy với tốc độ trung bình, lúc đầu chạy song song với Tiêu Trí nhưng về sau thấy hắn tăng tốc nên cậu bắt đầu chạy chậm lại.

Đỡ xấu hổ.

Văn Vĩ vượt lên từ phía sau: “Băng thần, tôi vượt lên đây, ngài cứ chậm rãi tản bộ nha!”

Nói cứ như đang chăm sóc ông già.

“...”

Thầm Băng quay đầu thấy một đám con trai đang chơi trò cậu chạy tôi đuổi dưới ánh mắt trời chói chang.

Đến vòng thứ ba bắt đầu hơi nóng, Thầm Băng đưa tay kéo khóa áo khoác đồng phục, đi một đoạn với tốc độ đi bộ.

Thầy Hoàng quan sát cậu, không nhịn được cười: “Em vững vàng nhất lớp 4, đứa nào cũng chạy như bò còn em thì ngay cả thở hổn hển cũng không có.”

Tiếp theo, ông quát lên: “Chạy nhanh lên!”

Con trai ai chạy nhanh cũng đã về đến nơi, đứng thành hàng trước xà ngang. Văn Vĩ gọi cậu: “Băng thần, đưa áo khoác đây, tôi cầm giúp cho.”

Thầm Băng cuộn tròn áo khoác của mình lại, chưa kịp ném bỗng thấy Tiêu Trí đang đứng trên bậc thềm dưới gốc cây nhìn về phía sân vận động, trong ánh mắt như đang có tâm tình đè nặng mà nheo mắt nhìn khắp sân.

Không biết đầu óc bị co giật thế nào, Thầm Băng lại ném áo khoác đồng phục lên người hắn.

“...”

Cả sân vận động đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Bạn học đứng cạnh trực tiếp phun ra: “Trâu bò.”

“Chỉ cần nhìn hiểu nét mặt của anh Tiêu là biết giờ anh ấy đứng một mình bên kia, rõ ràng tâm trạng không tốt đang muốn yên tĩnh suy nghĩ. Thế mà cứ vậy...”

Ngón tay Tiêu Trí thon dài mạnh mẽ, nhấc áo đồng phục lên nhìn về phía kẻ đầu sỏ.

Trước kia Thầm Băng có quá nhiều kinh nghiệm ném áo đồng phục của mình, vừa rồi kí ức lại hơi lộn xộn, giờ nghĩ đến mỗi chuyện chạy nên cũng không có lời nào để nói.

Chỉ một câu đơn giản: “Cầm cho chắc.”

“...”

Lại còn cầm - cho - chắc.

Cậu vừa chạy đi, phía sau lập tức vỡ tổ.

“Tao đệt?”

“Đồng phục đổ ập xuống người anh Tiêu, mày có nhìn thấy không?”

“Lại thêm câu “Cầm cho chắc” như sai nha hoàn thông phòng ấy, đứa cuối cùng nói câu đấy đã bước vào nấm mồ tuổi trẻ rồi phải không?”

Áo khoác đồng phục trong tay mới tinh, vì là sợi tổng hợp nên bóng loáng hơn bình thường. Kiểu áo khoác xanh pha trắng bình thường mặc lên dáng người như móc áo của Thầm Băng lại có vẻ hơi chiết chỗ eo một chút, trông mảnh mai lại gọn gàng.

Đồng phục được giặt qua nhiều lần, Tiêu Trí có thể ngửi thấy mùi bột giặt hương Lavender thoang thoảng.

Văn Vĩ thấy Tiêu Trí cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì bèn san sẻ thay hắn: “Anh Tiêu, đưa em đi, em cầm áo giúp Băng thần.”

Tay Tiêu Trí không cử động.

Văn Vĩ đột nhiên có một suy nghĩ kì diệu: “Hầy, anh nói xem nếu em sờ áo đồng phục của học thần thì đợt thi tháng tới có thể thêm được 50 điểm không?”

“...”

Tiêu Trí dần mất bình tĩnh, ngay lúc tay cậu ta gần chạm vào, hắn đã ôm chặt vào trong ngực, nghiêng người đi, lời nói cũng không khách khí.

“Mày làm gì đấy?”

“Em cầm áo đồng phục giúp Băng thần.” Văn Vĩ khó hiểu: “Chẳng phải anh không muốn cầm à?”

Ánh mắt Tiêu Trí biến đổi không ngừng nhìn sân vận động, Thầm Băng chạy được nửa vòng, cũng không tính là chậm, bên cạnh còn có không ít bạn học đang chạy với tốc độ bình thường.

Hơi ấm thấm vào lồng ngực cách một lớp áo đồng phục như thể vẫn còn mang theo nhiệt độ trên người Thầm Băng, Tiêu Trí vô thức siết chặt bàn tay, liếc Văn Vĩ: “Sao phải cho mày thi được thêm 50 điểm?”

Văn Vĩ: “...”

Đây không phải là phong kiến mê tín à? Chẳng lẽ thật sự thi thêm được 50 điểm nếu sờ một cái chắc?

“Áo đồng phục của cậu ấy...” Tiêu Trí chỉ nói đơn giản: “Ai cũng không được chạm vào.”

...

Tác giả có điều muốn nói:

Tiêu Trí: Sao tao phải cho mày thi được thêm 50 điểm?

Love Băng: Không được - chạm vào - áo đồng phục - của vợ tao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.