Vì Sao Em Không Cười

Chương 10: Chương 10: Hotboy trường trở thành đại ca trường




Edit: Lune

Thầm Băng rút tay ra: “Cậu đừng đụng vào tớ.”

Tiểu thiếu gia giận rồi.

Chẳng qua mấy lời này nói ra rất vi diệu, Tiêu Trí nhìn cậu một lúc bỗng quay đầu, đẩy Văn Vĩ lên: “Đi dỗ cậu ấy đi.”

Văn Vĩ: “...”

Văn Vĩ: “Sao mà dỗ được một người đàn ông trưởng thành chứ? Anh Tiêu, anh có kinh nghiệm không?”

Văn Vĩ: “Nhét thẳng vào bao tải xong xách đi được không?”

Văn Vĩ: “Băng thần, cậu đừng không nể mặt nhau thế, đi ăn cơm cùng anh ấy không vui à?”

Từ lúc lên cấp hai, tính cách của Thầm Băng dần trở nên kỳ lạ. Lúc mới bắt đầu chưa dậy thì thì nho nhỏ mềm mại, dù nhìn người khác với ánh mắt lạnh lùng cũng không có lấy chút sát thương nào. Nhưng bây giờ, sống mũi cao, bờ môi mỏng, khuôn mặt thiếu niên hoàn toàn nẩy nở, khi híp mắt nhìn có thể khiến người ta lập tức cảm giác được khí lạnh.

Tiêu Trí quay đầu đối diện với ánh mắt cậu.

Do quá quen thuộc với tính cách của nhau nên giờ Tiêu Trí đành phải mời lại: “Thế có đi không?”

Thầm Băng nghiêng người vòng qua, dẫn đầu đi ra ngoài.

Đến quán cơm, bầu không khí vẫn khá im lặng.

Một người tỏ vẻ thờ ơ đợi đồ ăn.

Một người ngậm điếu thuốc, cúi đầu không nói gì.

Quan hệ giữa hai người họ rõ ràng không tốt, làm bên thứ ba xấu hổ, Văn Vĩ ngồi mà như bị kim châm vào mông, cậu ta lưỡng lự lên tiếng: “Băng thần, anh Tiêu, hai người biết nhau từ trước rồi à?”

Thầm Băng trả lời đơn giản: “Không biết.”

Tiêu Trí xùy một tiếng: “Biết.”

“...”

Thầm Băng nghiêng đầu nhìn Tiêu Trí, có vẻ như không ngờ hắn lại thừa nhận, cậu đổi lời: “Biết.”

Văn Vĩ nâng chén trà cẩu kỷ lên, cảm thấy mình như người hòa giải kim bài đang hòa giải mâu thuẫn hôn nhân: “Có hiểu lầm gì thì nói cho rõ, làm sao cứ phải giương cung bạt kiếm chém chém giết giết như thế, có biết là tu mười năm mới được cùng thuyền không hả?”

Thầm Băng nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy rất hư cấu.

Quỹ đạo vận hành của thế giới trước đó vẫn đang bình thường, nhưng chỉ trong ngày hôm ấy mọi chuyện lại bắt đầu thay đổi.

...

Hứa Dung khi ấy đã nói: “Lần này nhà lão Tiêu sụp đổ hoàn toàn, thật sự quá thảm, ầm ĩ đến độ bạn bè cũng xa lánh. Trước từng làm hàng xóm với nhau mấy chục năm nên bố con cũng muốn giúp một tay, nhưng sai lầm lần này thật sự quá nghiêm trọng, ai cũng không dám nhảy vào vũng nước đục đó. Con nói xem, lão Tiêu bình thường thông minh như thế, vì sao lại làm ra chuyện này chứ?”

Lúc đó, Thầm Băng chỉ thấy thường xuyên có người bên công ty môi giới ra vào biệt thự tư nhân của nhà họ Tiêu để ước lượng tính giá, chuẩn bị rao bán.

Giọng nói khuyên nhủ vang bên tai: “Tạm thời con đừng chơi cùng hay ở cạnh Tiêu Trí, nhà nó đang có chuyện.”

“Cách bọn họ càng xa càng tốt.”

Nhưng Thầm Băng không biết nên đáp lại ra sao, cậu đứng từ xa nhìn biệt thự của họ. Sau đó một dáng người thiếu niên bước ra khỏi phía sau thân cây.

Tiêu Trí đứng từ xa nhìn cậu, cảm giác như thể bị phản bội, không nói lời nào quay về biệt thự.

Trước đó mấy ngày, Tiêu Trí còn tỏ tình với cậu, nói thích cậu. Trong khoảng thời gian ấy, tình cảm đột nhiên biến hóa cùng quan hệ giữa hàng xóm với nhau thay đổi, đều khiến Thầm Băng trở tay không kịp.

Không hề cho cậu bất cứ cơ hội nào để thở dốc, đợi đến khi cậu quay về nhà thì Tiêu Trí đã dọn đi rồi.

Bây giờ gặp lại nhau lần nữa mà không hề báo trước điều gì.

...

Trong quán cơm, nước trà trong chén dần lạnh đi.

Thầm Băng với Tiêu Trí đều không phải kiểu người nói lời hung ác, lúc cãi nhau không mở miệng đối chất mà chỉ dùng ánh mắt giao tiếp thay cho kịch liệt lên án.

Nhưng không thể đi đến hòa giải.

Chưa được bao lâu đã có hai món xào, một món mặn và một bát canh trứng cà chua được mang lên.

Tiêu Trí cầm đũa, Thầm Băng chậm chạp không động: “Sao trong canh lại có rau thơm?”

Giọng Tiêu Trí hờ hững: “Vậy không tốt à? Thêm đồ nhưng không tăng giá?”

“...”

Thầm thiếu gia cầm đũa một hồi, bị chọc tức cũng đủ no.

Vẫn là Văn Vĩ phúc hậu, cầm một bát nhỏ vớt rau thơm ra, ngạc nhiên nói: “Hai người là bạn từ nhỏ của nhau hả? Lúc anh Tiêu vừa tới trường số 9, nói thật là giọng điệu không khác gì Băng thần luôn ấy.”

— Boy nói chuyện nhạt thếch, cool ngầu tản hơi lạnh hệt như cái điều hòa.

Lúc ấy Văn Vĩ còn muốn tranh cử chức lớp trưởng nên rất tích cực bê bàn chuyển sách, vệ sinh dụng cụ. Định bắt chuyện với mấy bạn nữ rồi dọn dẹp nhưng bỗng phát hiện không có ai trong lớp.

Lúc ra hành lang, cậu ta trông thấy Tiêu Trí mặc áo sơ mi trắng, tai xỏ bốn năm chiếc đinh tán, đeo tai nghe, hai tay chống lên lan can, vẻ mặt hờ hững quan sát trường học.

Dáng người hắn cao ngất, vài sợi tóc đen nhánh xõa sau gáy, trên mặt đeo khẩu trang, lúc nghiêng đầu để lộ ra đường nét khuôn mặt đang dần rũ bỏ vẻ ngây ngô, bắt đầu trở nên sắc bén ngang tàn, không giống khuôn mặt được sinh ra từ dân lao động.

Khi ấy Văn Vĩ còn giơ chổi hô lên: “Anh đẹp trai, dịch nhờ cái chân với.”

Tiêu Trí nghe không rõ, liếc mắt nhìn cậu ta từ trên cao xuống.

“...”

Văn Vĩ lặp lại: “Dịch cái chân chút coi, tôi quét rác.”

Đầu ngón tay Tiêu Trí cầm tai nghe khẽ gỡ xuống, thấp thoáng nghe thấy một giai điệu bản tình ca rất buồn, vừa nhìn đã biết người thiếu niên này có chuyện gì đó.

Lúc mới đến Tiêu trí còn chưa hòa đồng được với tập thể trường số 9. Ngày nào tới lớp, trước khi ngồi xuống hắn đều lấy khăn giấy lau mặt ghế, đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, không nói chuyện với ai, mãi đến sau này chọc phải chút rắc rối.

Rắc rối này, nói thì rất dài dòng, chủ yếu cũng là vì khuôn mặt của hắn kéo tới.

Đẹp trai quá nên vô thức cướp mất trái tim thiếu nữ của vợ đại ca trường cao đẳng nghề gần đó. Hôm ấy vào chiều thứ bảy, đại ca trường cao đẳng nghề kia kéo theo một đám người ngồi trên xe bán tải chặn ở cổng trường, muốn tìm Tiêu Trí để phân xử đúng sai.

Tiêu Trí vừa thấy chiến trận này, mày đã nhíu chặt: “Giờ vẫn còn kiểu gọi bè kéo cánh đến đánh nhau nữa à?”

Văn Vĩ giải thích: “Hết cách rồi, trường dạy nghề này phiền phức lắm. Vì bảo vệ mấy em gái trong các trường lân cận, trường số 9 đã đánh nhau với bọn họ mấy chục năm nay rồi, lần quy mô nhất lên đến hơn trăm người. Cũng may xã hội bây giờ trị an tốt, gọi cảnh sát cái đến ngay - Hầy, hotboy trường, sao cậu còn chưa chạy?”

“Chạy cái cứt.”

Tiêu Tí không biết nhặt đâu được cái xà beng nắp giếng từ phía sau, đối mặt với mấy tên tóc tai vàng chóe, bổ thẳng vào mặt.

Lần đầu tiên Văn Vĩ thấy có người đánh nhau như vậy, gặt đầu hàng vạn quân địch dễ như lấy đồ trong túi, Văn Vĩ đang chuẩn bị chạy lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu - đm cái này bơm máu truyền lửa còn không bằng blogger chắc? Văn Vĩ treo cặp sách ở cánh tay rồi vung lên như quạt máy, sau đó lập tức lao vào đám người, hễ gặp ai là giết người đó.

Chưa đánh xong thì cảnh sát đã đến, hai bên kêu gào “Đm mày cứ đợi đấy!” rồi “Hôm nào đánh cho chúng mày phọt cứt ra mới thôi!” Sau đó bỏ chạy khắp nơi, Tiêu Trí kéo Văn Vĩ chạy vào ngõ nhỏ, đỡ đầu gối thở hồng hộc.

Văn Vĩ giơ ngón tay cái lên: “Trâu chó, trước kia cậu từng học đánh nhau à?”

Tiêu Trí nói: “Trước kia tôi học nhảy.”

Văn Vĩ lúc này vẫn đang hứng trí bừng bừng, nghe vậy thoáng sửng sốt nhưng ngay sau đó lại vỗ tay kịch liệt: “Đến đây, thể hiện tí xem nào?”

Tiêu Trí đạp cậu ta một phát.

“Thể hiện cái cứt, xem Kwai ít thôi.”

“...”

Kể từ đó, hotboy trường trở thành đại ca trường.

Thầm Băng bới bát cơm, bởi vì không ngon lắm nên cậu ăn rất chậm, cảm giác như từ lúc đến trường số 9 cậu đã sụt mất mấy cân vì chưa quen với đồ ăn ở đây.

Bình thường ở nhà có người chăm sóc nhưng ở trường rồi thì phải thích ứng đần.

Tiêu Trí biết rõ khẩu vị của cậu, hắn nhìn hồi lâu, chẳng còn cách nào Tiêu Trí lại gọi nhân viên mang món khác lên.

Hai món rau xào lần này sạch sẽ hơi nhạt, Thầm Băng ăn thoải mái hơn nên nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của Tiêu Trí cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Không tiếp tục cãi nhau nữa.

Đến khi Văn Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay: “Phải về lớp thôi không muộn mất.”

Lúc đứng dậy chuẩn bị, chuông điện thoại Tiêu Trí bất ngờ vang lên.

Nhạc chuông khá lạ, không phải điện thoại thông thường.

Đồng hồ thông minh của Tiêu Nhã được kết nối với ứng dụng, trong giao diện có phím nóng chuyên dùng để liên lạc. Sau khi kết nối, đầu bên kia truyền đến một loạt âm thanh hỗn tạp, có tiếng khóc, tiếng hét, âm thanh lúc xa lúc gần tựa như đang giằng co kịch liệt.

“Anh! Anh ơi! A a a a hu hu hu oa, anh đến cổng trường đi!”

Nghe xong, cảm xúc trong mắt Tiêu Trí lập tức thay đổi, hơi lạnh tản ra khiến người ta rét run.

Thầm Băng trực giác được, lên tiếng: “Tiêu Nhã xảy ra chuyện gì à?”

Tiêu Trí không nói gì, xoay người lên xe điện đi về phía trường học, bình thường hắn đi cũng chỉ mất mười phút từ nhà đến trường. Tuổi học sinh cấp ba chỉ có thể lái xe này, Thầm Băng nhìn khoảng hai giây chợt nói: “Tớ muốn đi cùng cậu.”

Tiêu Trí khựng lại: “Cậu đi làm gì?”

Văn Vĩ mua trà sữa bên cạnh, trước cổng trường đang cực kì ồn ào.

Thầm Băng bình tĩnh đáp lại: “Xem cậu có chăm sóc tốt cho em gái không.”

Không tiếp tục nói chuyện tào lao, xe điện lăn nhanh dọc theo đường cái lao về phía trước, tốc độ cực nhanh. Thầm Băng bắt được chiếc mũ bảo hiểm hoa anh đào hồng nhạt, đoán là của Tiêu Nhã.

Trường cấp hai Tiêu Nhã đang học cách trường số 9 một đoạn, cũng là một trong những trường tư thục không tệ gần đây. Dưới bóng cây đa trước cổng trường có ba bốn học sinh cấp hai, mặt đối mặt như đang đối đầu.

Tiêu Trí xuống xe đi lên phía trước, từ xa đã nghe được tiếng nói choe chóe của bé gái: “Mày ăn trộm đồ tao để trong lớp, ra ra vào vào lớp học, còn làm ồn tao ngủ trưa nữa!”

Tiêu Nhã giận dữ gào lên: “Nói bậy, tao không lấy!”

“Mày không nhận chứ gì? Có tin tao bảo anh tao đánh mày không hả!”

Ân oán của mấy đứa nhỏ nhưng lại có một cậu trai trông giống như học cấp ba đứng bên cạnh, còn tự mãn ngang ngược nhìn Tiêu Nhã từ nhìn cao xuống: “Mày đừng có gây chuyện với em gái tao.”

Tiêu Nhã tức điên lên, hai tay siết chặt lại: “Mày tìm anh mày, tao đợi anh tao tới, anh tao đánh chết mày!”

Tiếp đó đối phương lên tiếng: “Anh của mày là cái đinh gì? Anh tao khủng nhất mấy trường cấp ba đấy, tất cả mọi người đều sợ anh ấy!”

“Anh tao mới đỉnh nhất, là tiểu bá vương kim khâu trường số 9, cáu lên thì cả giáo viên cũng đánh!”

“...”

Thầm Băng không nhịn được mà nhìn sang Tiêu Trí: “Cậu dạy kiểu gì đấy?”

Tiêu Trí nhíu mày, rõ ràng cũng thấy rất phiền, hai cô nhóc mỗi người đứng chống nạnh một bên, khoa tay múa chân, cậu trai bên cạnh tiện tay cầm lấy cổ tay nhỏ gầy của Tiêu Nhã giống như muốn ném ngã xuống đất...

“Tao đ*t cả lò nhà mày.”

Tiêu Trí xông lên đạp cậu ta một cái bẹp gí xuống đất hệt như bún dính vào rễ cây.

Tiêu Nhã trông thấy hắn, trong mắt vừa mừng vừa sợ, rõ ràng muốn giết đến điên luôn: “Anh! Oa a a a a đánh anh ta! Đánh anh ta!”

Tiêu Trí che cô bé lại phía sau bằng một tay, định chấm dứt bạo lực, cô bé thở hổn hển, ngực phập phồng dồn dập, niềm vui trong mắt dần dần biến thành nước mắt.

Cô nhóc nỗ lực để chiến thắng chỉ được vài giây nhưng sự oan ức và khổ sở nhận về còn nhiều hơn.

Tiêu Nhã “Ô oa” một tiếng, bổ nhào vào trong ngực hắn gào khóc.

Nhìn kĩ mới phát hiện cô bé bị đánh, bím tóc như chiếc sừng cừu nhỏ bị xù ra rối tung, trên cánh tay toàn là vết móng tay cấu véo.

Tiêu Trí lục trong túi áo, không tìm thấy gì.

Đột nhiên có một bàn tay mảnh khảnh bên cạnh vươn sang, Thầm Băng đưa mấy tờ khăn giấy cho hắn: “Cho cậu này.”

Tiêu Trí gập tờ khăn giấy lại lau nước mắt nước mũi trên mặt Tiêu Nhã. Phía sau, Thầm Băng bước từng bước đến trước mặt cô nhóc đã đánh nhau với Tiêu Nhã.

“Sao em lại đánh em ấy? Anh hỏi em, có phải em bảo anh em giữ em ấy lại để em lao lên giựt tóc rồi cấu véo tay em ấy không hả?” Thầm Băng lấy điện thoại ra: “Giờ anh sẽ báo cảnh sát.”

Cô nhóc búi tóc chổng ngược lên trời có vẻ rất mạnh mẽ, tương lai kiểu gì cũng sẽ trở thành người nối ngôi cho mấy chị đại. Nó nhìn chằm chằm vào Thầm Băng: “Anh dám đánh trẻ con à?”

“Anh không bắt nạt trẻ con.” Thầm Băng liếc nhanh qua thẻ học sinh của cô nhóc, ngón tay bấm bấm trên màn hình điện thoại chụp lại một bức ảnh: “Giờ anh sẽ gửi ảnh của em cho chủ nhiệm lớp và chú cảnh sát, cả trong học sinh cấp hai trường em. Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ biết em là tên tội phạm nhỏ chuyên bắt nạt bạn cùng lớp.”

Môi cô nhóc mấp máy không phản bác.

Vẻ ngoài của Thầm Băng không có tính công kích như Tiêu Trí nhưng con ngươi nhạt màu của cậu lại mang tới cảm giác xa cách lạnh lùng. Lúc này vẻ mặt cậu không hề tỏ ra dọa dẫm bạn nhỏ, chỉ nhẹ giọng thì thầm nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

Thầm Băng nói: “Về sau, tất cả mọi người sẽ gọi em là phạm nhân nhỏ.”

...

Không bao lâu sau, chủ nhiệm lớp đến dẫn cô nhóc về lớp.

Tiêu Trí cúi đầu kiểm tra vết thương của Tiêu Nhã, phát hiện quần đồng phục còn có vết rách do dao cứa, lộ hẳn một mảng da trắng nõn. Hắn nghiến răng bế Tiêu Nhã lên: “Đi thôi, về nhà thay quần.”

Thầm Băng nhìn xe điện: “Xe cậu để luôn đây à?”

Tiêu Trí quay đầu: “Nếu không thì sao? Không cậu có thể ở lại trông xe.”

“...”

Thầm Băng vốn muốn đi nhưng giờ lại đứng yên tại chỗ.

Tiêu Trí đi mấy bước không thấy cậu đuổi theo mà nghe lời đứng ở đó trông xe, hắn quả thực chẳng còn cách nào khác: “... Cậu lại đây.”

Lúc này Thầm Băng mới hiểu ý hắn, bước nhanh đến bên cạnh hắn cách khoảng một hai bước.

Tiêu Nhã hình như rất khó chịu, giờ vẫn còn thút tha thút thít khóc, thỉnh thoảng lại dụi đầu vào vai Tiêu Trí lau nước mắt.

Tiêu Trí nhắc nhở: “Đừng có bôi nước mũi vào áo anh.”

Tiêu Nhã cúi đầu nhìn nhìn, thành thật trả lời: “Không có, chỉ có nước miếng thôi.”

“... Sao mặt em dày thế?”

Tiêu Trí dừng mấy giây, không biết nên dạy bảo cô bé thế nào.

Bị anh trêu chọc hai câu Tiêu Nhã cũng ngừng khóc, ấm ức chôn vào cổ hắn, lập tức đối diện với ánh mắt của Thầm Băng, cảm xúc yếu đuối giảm bớt biến thành lạnh lùng và u oán.

Thầm Băng không biết ở chung với trẻ con thế nào, cũng không biết thể hiện tình hữu nghị ra sao, hồi lâu sau cậu đưa tay gạt mấy lọn tóc rũ trước trán cô bé.

Tiêu Nhã nghiêng đầu tránh thoát rồi nhe răng, có vẻ cực kì không thích cậu.

“Anh đừng có chạm vào em.”

Thầm Băng: “Tóc em bị rối.”

Tiêu Nhã: “Rối kệ rối, rối phong cách, rối phóng khoáng.”

“...”

Sau khi đi bộ dọc theo con đường chừng bốn năm phút, vòng qua mấy con ngõ rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ, khoảng cách giữa hai bức tường của lối đi trở nên hẹp hơn một chút, trên bờ tường còn xếp đống chậu hoa tươi tốt.

Ngay lúc Thầm Băng vào đây, cậu bỗng nhớ lại bầu không khí mà cậu đã cảm nhận được khi vừa đến trường số 9.

Rất tồi tàn.

Rất cũ kĩ.

Nhưng lại rất đỗi đời thường.

Thành phố này vốn là thành phố cấp một kiên cố nhưng kiến trúc ở đây không cao, đường đi không rộng, người đến người đi chào hỏi, từng cửa nẻo đều quen thuộc lẫn nhau.

Thầm Băng bước vào trong, phát hiện bầu không khí rất im ắng.

Khi đến đầu lối đi tối thui, Tiêu Trí bật đèn bằng giọng nói, hắn quay lưng lại ngược sáng nhìn cậu, đường nét khuôn mặt bỗng trở nên hơi mơ hồ.

“Giờ tôi ở đây.”

Thầm Băng đáp một tiếng: “Ừm.”

Đáp xong Thầm Băng mới nhớ ra: “Mẹ cậu ở nhà hay ra ngoài đi làm?”

Tiêu Trí có vẻ không muốn nhắc đến chủ đề này chút nào, giọng điệu cà lơ phất phơ, không rõ nói thật hay giả: “Bà ấy chết rồi.”

Thầm Băng nhíu mày: “Chết rồi?”

“Chết rồi, sống làm gì.” Hắn đi lên tầng.

Có mấy bóng đèn bật bằng giọng nói nhưng không lên. Trong bóng tối chỉ có ánh mắt của Tiêu Nhã sáng lấp lánh, cô bé hắng giọng: “Bà ấy không chết.”

Thầm Bằng quay sang Tiêu Nhã: “Hả?”

Tiêu Nhã nói: “Nhưng mẹ không cần bọn em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.