Vì Sao Em Không Cười

Chương 4: Chương 4: Xây dựng nhân cách thơm mùi trà xanh




Edit: Lune

Tiêu Trí quét mắt nhìn nội dung bản kiểm điểm.

Thầm Băng nộp điện thoại rồi nên không thể lên mạng tìm được, vì thế học thần chính quy chưa từng tiếp xúc với bản kiểm điểm đành phải vận hành bộ não của mình để viết bản kiểm điểm thay Tiêu Trí tổng kết tiền căn hậu quả của việc đánh nhau, lời văn hài hòa đẹp đẽ rồi lại biểu đạt nỗi hối hận tự trách và khuyên nhủ bản thân.

Viết giống hệt như có chuyện đó thật.

Ánh mắt Tiêu Trí càng sâu thêm, giọng nói mang theo cảm giác lạnh lẽo: "Cậu có ý gì?"

Gần cửa sổ, áo phông đồng phục của Tiêu Trí được ánh nắng ôm lấy từ phía sau tạo nên những mảng tối sâu nông in xuống mặt bàn, sống lưng hắn hơi cong xuống, hơi thở lành lạnh phả vào người bên cạnh, cả người nhìn qua vô cùng u ám và ngột ngạt.

Thầm Băng dừng khoảng hai giây lại nghe thấy giọng nói kia hơi khàn.

"Cậu đến đây... có phải đã quyết định làm người yêu của tôi đúng không?"

Hơi thở phất qua vành tai, cảm giác nóng bỏng xuyên thẳng vào màng nhĩ.

Không chắc có bị người khác nghe thấy hay không, Thầm Băng liếc xung quanh một vòng, ghế ngồi lập tức bị cẳng chân dài của hắn đạp mạnh một cái...

Tiêu Trí nhắc nhở: "Nói chuyện."

"..."

Cảm giác áp bách lại đến, Thầm Băng im lặng một hồi, chỉ có thể chân thành lên tiếng: "Tớ chưa từng có ý nghĩ đó với cậu."

Ngay lập tức nghe thấy tiếng cười của Tiêu Trí, câu trả lời nằm trong dự đoán. Từ khi mặc bỉm đã ở cùng nhau cho đến lúc trưởng thành, tính cách Thầm Băng rất độc đáo, mười mấy năm qua, người bạn tri kỷ có thể nói chuyện với cậu đoán chừng cũng chỉ có mình Tiêu Trí. Nhưng đạo học thần tu lại chính là vô tình đạo, cái gì cũng không quan trọng bằng việc học, ngày Tiêu Trí dọn nhà người kia còn đang ở trong trại huấn luyện chuẩn bị giải đấu khoa học kỹ thuật dành cho học sinh trung học.

Tuy đã biết từ lâu nhưng Tiêu Trí vẫn thấy lạ vì sao mình vẫn còn ôm mong chờ.

Ném túi thuốc và bản kiểm điểm trở về, Tiêu Trí kéo ghế ngồi xuống lấy điện thoại ra, ấn bừa vào một minigame.

Thầm Băng nhìn một lúc, hỏi: "Cậu không cần à?"

"Không cần, cảm ơn."

Xương ngón tay thon dài của hắn gõ trên màn hình điện thoại phát ra tiếng động, giống như không hề quan tâm, lần lượt bấm nhận gói quà và điểm kinh nghiệm trong game hôm nay. Biểu tượng quốc phục sáng rực trên màn hình, vừa tới đầu tháng, sau khi kế thừa giảm xuống tỉnh một.

"Đệt."

Tiêu Trí tắt điện thoại, thậm chí không thèm chơi game.

Cứ ngồi như vậy, bầu không khí khá lúng túng.

Thầm Băng có đủ kinh nghiệm được người khác theo đuổi, trong đó còn có không ít người điên cuồng, yêu mà không được đáp lại còn chửi Thầm Băng, nói gì mà cục đá để trong nhà vệ sinh dù có che mấy cũng không hết mùi còn con mẹ cậu cái gì cũng không phải.

Nhưng riêng bản thân Thầm Băng thấy mình đã có chút thay đổi, ít nhất còn nói thêm câu "Xin lỗi".

Yên tĩnh hai ba giây, Thầm Băng nói: "Tớ xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của cậu."

Tiêu Trí nửa dựa vào bàn sau, dáng vẻ ngồi cà lơ phất phơ, chân dài giẫm lên thanh ngang dưới bàn, hờ hững nhai nuốt ý nghĩa của mấy lời Thầm Băng nói. Vài sợi tóc đen xõa trước trán, mí mắt bị che một nửa, trên khuôn mặt được phủ thêm một mảng bóng tối vừa lạnh lẽo lại ngột ngạt.

Cuối cùng, Thầm Băng còn nói thêm: "Nhưng tớ vẫn luôn coi cậu là người bạn thân nhất của mình."

"..."

Cái đm.

Tiêu Trí tức quá bật cười.

Có phải tiếp theo sẽ phát thẻ người tốt cho hắn đúng không?

Thầm Băng siết chặt chiếc bút, ngón tay mảnh khảnh nhìn qua trắng nõn không dính một hạt bụi dưới ánh nắng. Tầm mắt của hắn lướt qua cằm cậu, màu mắt rất nhạt, cả người đều toát ra cảm giác cao quý, là người mắc bệnh sạch sẽ. Rất khó tưởng tượng được người này sẽ vì ai mà mất hồn điên cuồng, cậu giống như vĩnh viễn cũng không hiểu được tình cảm tuổi trẻ như thế nào.

Túi thuốc vẫn để trên bàn, Thầm Băng lấy miếng dán cá nhân định cầm lấy tay Tiêu Trí: "Vết thương còn đau không?"

Vừa chạm vào đã bị Tiêu Trí hất mạnh ra.

Bàn xê dịch phát ra tiếng động thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh, Tiêu Trí lại lần ngồi xuống lần nữa, sau đó tựa như cảnh cáo Thầm Băng nhưng trong lời nói không có tính công kích gì mà chỉ có cảm giác mơ hồ muốn bảo vệ bản thân mình.

Từng chữ nói ra, thanh âm rung động như khi tỏ tình.

"Cậu - đừng - đến gần tôi."

...

Cả buồi chiều Thầm Băng đều mất tập trung, tiếng chuông vang lên, mọi người đi gần hết Văn Vĩ mới chen đến.

"Người anh em, ăn ngoài trường hay đến căn tin?"

Thầm Bằng dừng nét vẽ linh tinh trên trang vở lại, lúc đứng dậy không để ý nên bị va vào góc bàn, đau đến mức mặt mũi tái mét.

Văn Vĩ: "... Cậu đang nghĩ gì à?"

Thầm Băng lắc đầu, nói: "Căn tin." Bưng một đĩa rau nguội, mãi đến lúc cắn một miếng ớt chuông, vẻ mặt cậu mới hơi thay đổi.

Văn Vĩ nhìn mà chán: "Băng thần, nếu cậu thấy bài khó quá không giải quyết được thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cổ vũ cho cậu."

Từ xế chiều sau khi nghe thấy lời từ chối của Tiêu Trí, Thầm Băng vẫn luôn nghĩ mãi đến giờ, qua hồi lâu mới nói: "Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu."

"Cho cậu mượn app Bé Khỉ Tìm Đề dùng một lần nhé?"

"... Không phải."

Thầm Băng cầm đũa, ngập ngừng lên tiếng: "Nếu cậu rất thích người nào đó, muốn ở bên người ấy, nhưng vì sao lúc người kia muốn làm bạn với cậu thì cậu lại đẩy ra."

Văn Vĩ sắp xếp lại suy nghĩ của cậu một chút: "Tôi rất thích người nào đó, là tình yêu phải không?"

"Ừm."

"Nhưng người này lại muốn bạn với tôi, có phải giống bạn bình thường kiểu kia không?"

"Ừm."

"Đệt! Đm cậu ta không phải là tên khốn trà xanh à?" Mắt Văn Vĩ lập tức đỏ bừng: "Năm đó tôi còn nhỏ không biết gì đã bị mấy lời này lừa qua, cầm cố ròng rã ba năm cũng chỉ để làm lốp xe dự phòng!"

"..."

Thầm Băng gắp thịt.

"Đẩy ra mới là lựa chọn sáng suốt! Dù đối phương không trà cũng không khốn, đơn thuần muốn làm bạn, nhưng người mà cậu ngày nhớ đêm mong lại chỉ có thể tôn trọng nhau như khách thì sống kiểu cứt gì? Phải quyết đoán, nếu không sẽ càng ngày lún càng sâu, cậu hiểu không?"

Văn Vĩ nói rất xúc động cũng rất căm phẫn, chân còn đạp lên ghế tròn trong căn tin, hệt như người từng trải.

Thầm Băng: "Cậu ngồi xuống trước đi đã."

Văn Vĩ liếm môi, ngực vẫn phập phồng: "Băng thần, tôi nói cho cậu biết, lúc đó tôi còn chưa thoát ra khỏi vũng lầy tình cảm ấy được, tôi hãm quá sâu đến độ đau thấu tim gan luôn ấy! Nếu không phải anh Tiêu nói cho tôi biết một chân lý..."

"..."

Thầm Băng giương mắt nhìn.

"Lòng không có gái, kiếm pháp tự nhiên thần." Văn Vĩ giống như đang nhớ lại quá khứ, lộ ra nụ cười như thấu hiểu cõi hồng trần: "Chỉ có trái tim như tro tàn, mới có thể đánh đâu thắng đó."

Tổng kết tiếp theo: "Anh Tiêu của tôi, lạnh lùng vô tình, mãi mãi là thần!"

"..."

Thầm Băng nhất thời không biết nên uốn nắn cậu ta thế nào.

Đời trước, cảnh sát điều tra tuyến đường đi lại của Tiêu Trí trước khi chết, phát hiện hắn bồi hồi trước cổng trường học nào đó một tiếng. Đứng ở xa nhìn Thầm Băng đang chen chúc ra khỏi trường, trên tay hình như còn cầm hộp quà mừng thi đại học định tặng, nhưng sau đó thế nào lại ném vào thùng rác, quay người rời đi.

Nghĩ đến chuyện này, cơm canh trong bát cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Văn Vĩ nói: "Vì thế anh Tiêu mới là nam thần của tôi, anh ấy không bao giờ gần sắc đẹp nên mới có thể mạnh như vậy."

Thầm Băng: "Cậu ta gạt cậu đấy."

Hắn rõ ràng là một tên ngốc mù quáng trong tình yêu.

Văn Vĩ: "Gạt tôi cái gì?"

Thầm Băng: "Không có gì."

"..." Văn Vĩ nhìn hai giây: "Băng thần, sao cậu lại đáng ghét thế chứ?"

Tính tình Văn Vĩ rất tốt, Thầm Băng không tiếp tục nói chuyện tào lao nữa, ăn xong lại quay về phòng học.

Vào trong mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng, đến khi nhìn sách trên bàn mới biết Chu Hiểu đổi chỗ với Tiêu Trí.

Lục Vi Dân duỗi tay chỉ huy: "Hầy, Thầm Băng à, em vẫn nên ngồi cùng Chu Hiểu đi, còn có chủ đề chung thảo luận, giải tán sớm cũng tốt, đừng để Tiêu Trí ảnh hưởng đến việc học của em."

Cứ thế đổi chỗ?

Lửa giận trào ra khỏi lồng ngực, Thầm Băng mở miệng, cố đè nén nhưng giọng điệu vẫn thể không khách khí như trước.

"Chẳng phải em đang ngồi yên lành rồi còn gì? Ai bảo đổi ạ?"

"Tiêu Trí báo cáo với thầy, nói học sinh giỏi ngồi bên cạnh em ấy rất phiền, ảnh hưởng đến việc ngủ. Thầy cũng nghĩ hai em ngồi cùng nhau đúng là không thích hợp cho lắm."

"..."

Đánh đòn cảnh cáo, Thầm Băng lập tức không nói gì nữa.

Tiêu Trí đổi vào ngồi góc bên trong, ánh sáng hơi tối, dáng người cao gầy mạnh mẽ rắn rỏi dựa vào bệ cửa sổ, ngón tay giữa hình như còn đang kẹp điếu thuốc, liếc mắt nhìn cậu bên này.

Thầm Băng không nhịn được mà chửi "Đệt" một tiếng.

Lục Vi Dân ngạc nhiên nhìn qua: "Ôi trời, Thầm Băng sao em lại nói tục? Sao như vậy được, thầy đã bảo em đừng học theo đám hư hỏng kia..."

Thầm Băng kéo ghế ngồi xuống, lật sách ra.

Thầm Băng là cây con tốt mà trường số 9 thắp hương bái Phật nhiều năm mới có nên mới đặc biệt bảo vệ. Nhưng bảo vệ đến mức này thì Thầm Băng vừa thấy tức lại bối rối, lại càng không hòa đồng được với các bạn.

Ngoại trừ Văn Vĩ, người có thể nói chuyện cũng chỉ còn Chu Hiểu và mấy bạn nữ kia.

Cuối tuần được nghỉ một ngày. Buổi chiều được nghỉ, cậu vừa mới giảng đề cho Chu Hiểu xong thì nhận được điện thoại của Hứa Dung.

"Điện thoại được trả lại rồi à?"

Thầm Băng ra khỏi phòng học, từ hành lang có thể trông thấy mấy cậu con trai cao gầy đang chơi bóng ngoài sân vận động.

"Trả lại rồi ạ."

"Có về nhà không, giờ mẹ bảo tài xế đến đón con nhé." Hứa Dung vừa nói với người bên cạnh vừa hỏi: "Ở trường học có quen không? Chất lượng dạy học thế nào? Thầy có quan tâm đến con không?"

Trên sân vận động, người ở giữa chạy đến gần bảng rổ không mặc đồng phục, chân vừa dài lại thẳng, động tác giả cợt nhả muốn chết, đã thế còn thỉnh thoảng cố tình trêu chọc mấy tên gà mờ.

Giọng nói truyền từ phía xa đến: "Đệt, anh Tiêu kinh quá đi mất."

"Mẹ nó rốt cuộc cậu ném hay không ném, ném mấy điểm, nghĩ thông chưa hả!"

"..."

Thầm Băng không nhìn nữa.

"Tuần này con không về, đợi đến Quốc Khánh lại nói đi ạ."

"Được, tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần, con ra ngoài tự mua hoa quả ướp lạnh với sữa bò mà bồi bổ dinh dưỡng, cơm ở căn tin thế nào? Nếu không được thì sau này con làm đơn nghỉ phép ra ngoài mà ăn."

Thầm Băng lên tiếng, đi đến lề đường thì cúp điện thoại, đón một chiếc xe.

"Đến bệnh viện gần nhất."

Đúng là rất gần, khoảng bốn năm phút đã đến. Sau khi xuống xe, Thầm Băng nhìn chằm chằm vào biển treo hành nghề ở tầng trệt "Bệnh viện phụ khoa Hồng Kiều Cửu Trung" mà thất thần mất hai giây.

".... Đệt."

Quay đầu muốn tìm tài xế nhưng người đã chuồn mất từ lâu.

Đm nó chứ.

Trên sân trước bệnh viện có dựng mấy cái lều, tranh ảnh tuyên truyền, băng dôn kéo căng ra có viết "Chăm sóc sức khỏe phái nữ, người bạn đời thân thiết nhất của bạn - toàn thể y bác sĩ của bệnh viện phụ khoa Cửu Trung muốn nói - Cô ấy khỏe, tôi cũng khỏe".

Thầm Băng đang chuẩn bị rời đi lại bị một bác sĩ nhiệt tình gọi lại, giọng hỏi vô cùng hòa ái: "Mẹ cháu đang nằm viện ư?"

"Không, cháu xem khoa khác."

"Khoa khác chỗ chúng tôi cũng có! Dù gọi là bệnh viện phụ khoa nhưng giờ nghiệp vụ phát triển lắm. Quay đầu lại đi, cháu thấy đường kia không, đi thẳng vào trong là được."

Tựa như sợ Thầm Băng chạy mất, người kia cầm một tờ truyền đơn nhét vào trong tay cậu, nói: "Đi thôi đi thôi!"

"..."

Bệnh viện có quy mô khoảng một tòa nhà, rất rách nát, trong sảnh không có mấy người vào đăng ký, vắng như chùa bà đanh, khoa não với mắt mũi họng còn treo chung một tấm biển.

"Có chụp không?" Bác sĩ hỏi.

"Có." Thầm Băng dừng vài giây: "Xem có bị ung thư hay không."

Bác sĩ kinh ngạc, sau đó phân tích hình ảnh trên máy tính: "Rất khỏe mạnh, không thấy có dấu vết của tế bào ung thư."

Trước khi sống lại, thời điểm sau kì thi đại học mới thấy người không khỏe, lúc kiểm tra thì phát hiện khối u ác tính. Theo thời gian tính ra lớp 11 mình vẫn còn khỏe mạnh...

Nhưng tương lai...

Thầm Băng ra khỏi bệnh viện.

Chạng vạng, ánh chiều tà buông xuống nền gạch, ánh nắng thưa thớt càng gợi lên bóng dáng gầy gò trên chiếc ghế dài.

Trong túi nhựa có chứa phim chụp X-quang, không cầm chắc nên một đống tạp chí sách báo linh tinh rơi ra ngoài, hẳn là bác sĩ phụ khoa nhét vào tay cậu ban nãy.

Còn có một số tạp chí tình cảm trai gái, trang bìa có hình ảnh người đẹp nóng bỏng mặc bikini bìa với tiêu đề giật gân.

"Cuộc đời bạc bẽo! Người bạn thân lại phản bội tôi! Làm kẻ thứ ba chen chân giữa tôi với chồng."

"Nữ chủ tịch nhẫn tâm, cô bỏ đi thế này khiến tôi sao chịu nổi?"

"Chàng sinh viên ngây thơ, muốn hiểu rõ tiền tài nhưng thế nào lại trở thành chuyện tình yêu không hồi kết!"

"..."

Thầm Băng đứng dậy tìm thùng rác muốn ném nó vào, chợt liếc thấy tiêu đề trên trang bìa tiếp theo.

"Cách điều khiển chồng: Muốn thay đổi vận mệnh của một người đàn ông, muốn khiến anh ta yêu bạn!"

"..." Tay Thầm Băng khựng lại.

Thầm Băng liếm môi một cái, xác nhận xung quanh không có ai để ý đến mình mới rút tờ tạp chí kia ra.

Tạp chí tình cảm trai gái, album trà xanh.

Mục lục: "Vì sao đàn ông ai cũng thích trà xanh? Vì sao với trà xanh, đàn ông lại nói gì nghe nấy? Vì sao đàn ông ai cũng không hề có sức kháng cự lại trà xanh!"

"Rốt cuộc trà xanh thần bí thế nào? Người kia từ chối nhưng lại có thể quyến rũ không nói đạo lý, thậm chí còn có thể leo lên làm vợ cả?"

"Một người phụ nữ hiểu rõ nghệ thuật trà xanh mới có thể chân chính khống chế được trái tim của đàn ông!"

"..."

Thầm Băng mấy lần định vứt quyển tạp chí đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nặng nề mở nó ra.

"Xây dựng nhân cách thơm mùi trà xanh.

Kỹ năng đầu tiên: Hạ mình xuống.

Đừng lúc nào cũng tỏ ra khó gần.

Đàn ông ai cũng thích những cô gái nhỏ nhắn ngây thơ đáng thương vô tội."

"..."

Cái khỉ gì thế.

Thầm Băng khép tạp chí lại, lần nữa bước đến trước thùng rác, làm động tác chuẩn bị vứt vào trong.

Qua bốn năm giây.

"Đệch."

Lại thu quyển tạp chí về, Thầm Băng nhìn ngó xung quanh lần nữa.

... May quá, chưa bị ai nhìn thấy.

Dù sao khoảng cách cũng không xa nên Thầm Băng quyết định đi bộ về, đang đi thì nhận được tin nhắn mới.

Vĩ tử:【Băng thần, ăn tối chưa? Ăn đồ nướng không?】

Thầm Băng:【Cũng được.】

Vĩ tử:【Vậy tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu tự đến nhé, chúng tôi cũng đang đến rồi.】

Thầm Băng:【Được.】

Nhìn địa điểm nếu bắt xe chắc mất khoảng năm sáu phút là đến, là khu CBD phiên bản cấp thấp mà Thầm Băng đi qua mấy hôm trước.

Chập tối hay cuối tuần, trên phố thương mại mơ hồ có xu hướng náo nhiệt hơn hẳn. Vị trí là một quán nướng nằm sâu trong con hẻm, Thầm Băng đi xuyên qua hẻm tìm mấy phút cũng không biết mình đi đến chỗ nào rồi.

Lại đến ngõ cụt, Thầm Băng quay người về đầu ngõ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người có quả tóc như miếng cọ xoong tung tóe.

Tóc màu bạch kim ánh tím, từng sợi tóc xoăn cong queo, cậu ta mặc một chiếc áo dệt kim không cổ họa tiết da báo Đông Nam Á mát mẻ, đang nói chuyện điện thoại tình cờ bắt gặp ánh mắt của Thầm Băng.

"..."

Thầm Băng tắt điện thoại.

Đúng dịp thật.

Miếng cọ xoong nhìn cậu chằm chằm, mấy giây sau mới phản ứng lại: "Đ*t! Mày còn dám tới!?"

Ngày đó là buổi tối, giờ đang ban ngày nên Thầm Băng cũng không để ý, vừa ngẩng đầu đã thấy quán net rách nát treo biển "XX" "口口" bên cạnh.

"Đm, hôm nay mày rơi vào tay tao, 1000 tệ lúc trước coi như tiền thuốc men tao ứng cho mày trước." Nói xong phất tay, hai tên hút thuốc phía sau đi ra, một tên có quả tóc mào gà chếch sang trái, tên còn lại thì chếch sang phải, một vẻ đẹp đối xứng rất đặc biệt.

Thầm Băng đánh nhau ít nhưng đầu óc rất linh hoạt, khóe mắt liếc thấy có một cây gậy gỗ dựng ở góc tường, cậu nhặt lấy, đối phương vừa lao lên đã bị cậu vung gậy đập mạnh vào người.

Vóc người cậu cao ráo, khoảng hơn 1 mét 8, trước khi sống lại trừ mắc ung thu ra thì mọi tố chất đều bình thường. Chỉ cần đảm bảo vũ khí không bị cướp đi thì thừa sức đánh được ba người này.

Sau khi đạp miếng cọ xoong dính vào tường, Thầm Băng chạy nhanh ra đầu hẻm thì đụng ngay một nhóm bóng đen đi từ đối diện đến.

"Tí gọi thêm ít thận, tối nay ai cũng phải uống đấy?"

Văn Vĩ đi phía trước, nói xong còn thở phì phò vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Thầm Băng.

"... Ầy, có chuyện gì thế?"

Sau lưng cậu ta, Tiêu Trí đứng chen chúc giữa đám người, đang cắn điếu thuốc nói chuyện với Quản Khôn.

Nghe thấy tiếng động mới liếc mắt qua.

"..."

Thầm Băng chưa kịp giải thích, tiếng hét vang dội từ con hẻm phía sau đã truyền đến.

"Đ*t mẹ mày còn dám chạy à. Hôm nay bố không giết chết con rùa nhà mày..."

Miếng cọ xoong hùng hổ xông ra, vừa trông thấy Tiêu Trí lập tức phấn khích: "Tiêu tử, nhanh nhanh nhanh bắt cái thằng phía trước đó lại! Lần trước nó báo cảnh sát bắt vị thành niên hại tao bị phạt 1000 tệ. Tao còn chưa đánh nó..."

Đánh cậu? Gã bị đánh còn được, nhưng giờ đang có một đống người nên không thể để mất mặt được, gã cố gượng gạo vớt vát mặt mũi: "Cái thằng nhóc thối tha này tao còn chưa đánh đủ, quay lại đây! Hôm nay không lột da mày, xem mày về sau còn dám trộm báo cảnh sát nữa không! Đ*t!"

Tiêu Trí bấm điện thoại, nhìn về phía Thầm Băng.

Thầm Băng vận động một hồi, cả người đều toát mồ hôi, tóc mái ướt át dán bên tai, làn da ửng hồng, sắc môi tái nhợt.

Quần áo vì dựa vào tường nên cũng lấm lem, nhìn sao cũng thấy giống người vừa bị bắt nạt.

Vừa chạm ánh mắt kia, Thầm Bằng không khỏi bắt đầu phân tích: Đầu tiên, Tiêu Trí không thể nào giúp người ngoài đối phó mình, nhưng giờ là tình huống đặc biệt, có thể hắn sẽ bỏ mặc mình...

"Đối mặt với thế tiến công trà xanh phải làm sao bây giờ? Ngồi chờ chết còn không bằng chủ động ra trận! Đi con đường trà xanh..."

Trong đầu bỗng xuất hiện những lời này.

Mấy giây sau, Thầm Băng lao về phía trước, bộ dáng như không còn chút sức lực đâm vào lồng ngực của Tiêu Trí.

Tiêu Trí: "..."

Trong đầu Thầm Băng giống như có một người hướng dẫn đang lảm nhảm - đừng cậy mạnh, đừng tỏ ra mạnh mẽ hơn người đàn ông kia, phải hạ mình xuống, tỏ ra yếu đuối!

Thầm Băng duỗi tay bắt lấy bả vai Tiêu Trí, thủ thỉ: "Tớ sợ lắm."

Miếng cọ xoong đang vịn eo sau lưng cậu: "..."

Hai tên mào gà trái phải còn đang chồng chất vết thương trên người: "..."

Nhìn từ bề ngoài thì Thầm Băng rất giống một học sinh cấp ba không biết đánh nhau, mắc bệnh sạch sẽ, bình thường lúc nào cũng tỏ ra vô cùng lý trí tỉnh táo, tự phụ lạnh lùng nhưng lúc này đuôi mắt lại đỏ ửng, khi nói giọng còn run run, nói bị bắt nạt cũng rất có sức thuyết phục.

Thầm Băng: "Bọn họ đánh tớ."

Ban đầu trên mặt Tiêu Trí không có biểu cảm gì nhưng lúc này lại giống như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy.

Đám người này thật ra đều quen nhau, nghe quán net bị phá ngoại trừ truyền miệng từ quán này sang quán khác thì cũng không có phản ứng gì bên ngoài cả.

Tóm lại việc đánh học sinh cấp ba đã sai vl sai rồi, hơn nữa vấn đề này cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Văn Vĩ mở miệng trước: "Ô gì, mới thế đã đánh người á?"

Miếng cọ xoong: "Gì, này mà còn không đánh? Huống chi ai đánh ai vẫn còn chưa biết đâu."

"Chẳng phải mấy người vừa đánh cậu ấy à? Anh Hổ tử này, làm gì đến mức đấy. Hơn nữa sao lúc đấy anh biết người báo cảnh sát là cậu ấy? Lỡ khi đó đúng lúc cục Công Thương cải trang vi hành thì sao?"

"Đm tao thấy nó lắc điện thoại!"

"Lắc điện thoại mà đã nghĩ là báo cảnh sát?" Văn Vĩ lấy điện thoại ra, quơ quơ: "Chẳng lẽ không được chơi Shake trên WeChat à? Em lắc với một em gái gần đây anh cũng để ý à?"

"..."

Anh với tôi mỗi người nhao nhao líu ríu đầy miệng, dù sao Thầm Băng cũng đuối lý nên Văn Vĩ chỉ cần quấy rối một chút là được.

"Nói sao thì anh cũng nói xin lỗi với nam thần của chúng tôi đi chứ? Ánh sáng của trường số 9, còn nếu đầu óc bị hỏng rồi, mấy người cứ đợi lửa giận cùng nỗi đau khổ của Lục Vi Dân bao vây đi."

Lúc trước miếng cọ xoong là học sinh của Lục Vi Dân, huống chi nhìn nét mặt của Tiêu Trí bây giờ cũng không đúng lắm, hoàn toàn không có ý muốn đứng về phía mình, gã hậm hực: "Xin lỗi á? Nằm mơ! Coi như tao xui xẻo, quên chuyện này đi!"

Sau đó lề mề rời đi.

Động tác ôm Thầm Băng của Tiêu Trí dần dần đổi thành đỡ, cuối cùng buông hẳn ra.

Đầu ngón tay hơi nóng khẽ lướt qua cổ tay.

Thầm Băng muốn nói chuyện nhưng Tiêu Trí đã quay đầu đi về bên kia rồi.

Văn Vĩ quan tâm hỏi cậu: "Bị đánh thật à?"

"Không." Thầm Băng nhặt cái túi dưới đất lên, Văn Vĩ ngạc nhiên: "Còn đi bệnh viện nữa? Người cậu không khỏe chỗ nào đấy?"

"Không có gì."

Quanh co mãi cuối cùng cũng tìm được quán nướng nằm ở ngã tư đường, bảng hiệu treo đầu dê bán thịt chó dán "Đầu cá ếch Mỹ". Văn Vĩ vừa ngồi xuống đã bắt đầu gọi đồ ăn.

Gọi xong đưa cho Thầm Băng: "Cậu xem có muốn ăn gì thì gọi."

Thầm Băng chỉ bừa vài món chợt thấy Tiêu Trí quay về từ chỗ nào đó không xa lắm.

Trong tay còn xách theo túi gì đó, ném lên bàn.

Không có ai nhận, Văn Vĩ bèn cầm lấy mở ra xem, sau đó đưa cho Thầm Băng: "Mua cho cậu đấy."

Thuốc.

Văn Vĩ vui vẻ: "Ai u, đm bọn em đánh nhau đau cả lưng cũng chỉ cần xoa ít rượu thuốc hay cao hoa hồng là xong, anh Tiêu sao phải cất công đi mua thuốc làm gì?"

Cậu ta cười cười, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt phức tạp của Tiêu Trí.

Văn Vĩ: "..."

Tác giả có điều muốn nói:

Thầm Băng: Chắc không có ai thấy mình đọc quyển tạp chí này đâu nhỉ?

Tôi:...

Các bạn độc giả:...

Bọn tôi ai cũng không thấy gì hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.