Ngoài cửa sổ sắc trời mờ mịt, thời tiết ở nước Pháp không thể so với nước Anh, hôm nay cũng là một mảnh mưa bụi lất phất, mưa ươn ướt nhuộm đẫm cả thành phố mông lung âm lãnh, gió mát thổi vào, bên cửa sổ xanh trắng, màn tơ vung lên cao cao.
An Kiệt tỉnh dậy vì lạnh, bò xuống giường đóng cửa sổ, máy hôm trước đã bắt đầu sốt nhẹ, cổ tay phải chẳng biết tại sao cũng vô cùng đau đớn, uống thật nhiều thuốc cũng không khỏi. Đưa tay cầm lấy đá cuội bị mưa xối đến có chút lạnh như băng trên cửa sổ, khi đóng cửa sổ thấy trên dây điện có một loạt chim nhỏ đậu.
"Trời mưa tại sao không trở về nhà?" An Kiệt đột nhiên bị ý nghĩ trẻ con của mình đánh bại, nhưng không lý do đã thất thần.
Ngày hôm qua một người bạn đến thăm cô, lái xe mang cô đi bệnh viện, cô hỗn loạn không biết nói cái gì, người bên cạnh đột nhiên rơi lệ, xe dừng ở ven đường, ngày đó người bạn của cô nói, "An Kiệt, cho dù có chết, tôi cũng ở bên bạn, bạn không phải một mình, vĩnh viễn sẽ không phải một mình."
An Kiệt lẳng lặng cúi đầu, cô không bi thương, thật, cô không khóc không nháo, cô bình thản cẩn thận trong cuộc sống, đói bụng thì ăn, đau đớn sẽ đi gặp bác sĩ... Cô biết điều như vậy, cũng không gây chuyện, cô luôn nhớ giúp mẹ xoa bóp phần gáy đau nhức hoặc là chạy lên trên lầu giúp bà lấy ra áo khoác để quên trên cửa; cô luôn cố gắng biểu hiện, hy vọng có thể nhận được một chút xíu tán thành của cha... Tại sao nghe lời bọn trẻ con kia như vậy có thể dễ dàng nói không cần là không cần...
Ngày đó, bác sĩ yêu cầu cô nằm viện ba ngày, An Kiệt bò xuống kiểm tra ví, cúi đầu, cự tuyệt, cô không có nhiều tiền như vậy.
Ban đêm thời điểm người bạn đưa cô tới trường học, sau khi Christine bị lệnh cưỡng chế xin nghỉ học một mực ở một siêu thi ngoại ô làm việc, lại là ca tối, cho nên chỉ dừng lại một chút nói cho An Kiệt liền lái ô-tô đi.
An Kiệt đưa mắt nhìn cô rời đi, khi đó, nhìn thấy ở chỗ rất xa có một đạo bóng dáng, tâm An Kiệt vừa nhảy, ở trong mưa bụi mông lung cô không dám xác định có phải nhìn lầm rồi hay không, đường viền mơ hồ xa lạ, lại có chút ít quen thuộc, sau đó cô thấy hình dáng kia đi vào bãi đậu xe bên cạnh.
Hẳn là nhìn lầm rồi...
An Kiệt trở lại ký túc xá, uống chút thuốc giảm đau liền lên giường ngủ, sau đó đau đớn có kém đi một chút.
Lúc An Kiệt tỉnh, đập vào mắt chính là một mảnh trần nhà trắng xoá, cùng với đèn huỳnh quang có chút chói mắt, nhất thời không biết mình ở chỗ nào.
"An Kiệt?" Hứa Thần từ trên ghế ngồi bên cạnh nhảy dựng lên, "Cuối cùng cô cũng tỉnh lại! Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất."
Nhìn người trước mặt, ý thức từ từ trở lại, hướng bốn phía ngắm nhìn liền biết là ở bệnh viện, "Tôi sao vậy?"
"Cô bị ngất." Hứa Thần ngừng hai giây, "Còn có, cô không biết mình mang thai sao?"
An Kiệt liền giật mình, "Mang thai?"
Nói tới đây, chân mày Hứa Thần vắt lên, có chút khó khăn mở miệng, "Là thai ngoài tử cung."
"... Là sao?"
Hứa Thần nhìn người phụ nữ sắc mặt trắng bệch trên giường, có chút không đành lòng,
"Không có chuyện gì, An Kiệt, thật, loại bệnh này coi như là rất thường gặp, thật không có chuyện gì."
An Kiệt không tự chủ móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhẹ giọng mở miệng, "Hứa Thần, tôi muốn xuất viện."
"Không được, cô bây giờ cần ở lại quan sát, nếu như xuất huyết thì rất nguy hiểm..." Nói tới đây lại nghĩ tới một chuyện, "An Kiệt, chồng cô hẳn là lập tức tới đây .
An Kiệt ngẩn người. Hứa Thần giải thích, "Mới vừa rồi điện thoại di động của cô vang lên, tôi nhận điện."
Lúc Tịch Si Thần đi vào phòng bệnh, An Kiệt đang cầm ly thủy tinh uống nước, thấy người không khỏi cúi đầu xuống.
Mà Hứa Thần ngồi ở trên ghế sa lon có thể nói là vô cùng kinh ngạc, người này không phải là mới vừa rồi cùng minh tinh ăn cơm trong phòng ăn sao? Cô nhìn người đàn ông vẻ mặt sâu liễm bình tĩnh đi tới bên giường, sau đó hai tay chống mép giường, cúi xuống nhẹ nhàng hôn trán người trên giường.
An Kiệt cảm giác được ngón tay đụng vào cánh tay cô băng băng lành lạnh, còn có chút run rẩy...
Nhẹ nhàng hạ lông mày, "Si Thần, em thật giống như mơ thấy anh."
Đối phương không nói gì, chỉ tiến một ngón tay vào chăn đơn, An Kiệt bị lạnh nhảy dựng.
"Lạnh không?" Anh hỏi, thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng.
"... Uh." Cô vẫn không dám nhìn ánh mắt của anh.
Hứa Thần thức thời thối lui khỏi phòng bệnh, thành thật mà nói cô có chút hồ đồ. Người đàn ông này rõ ràng vừa theo sát người khác cùng ăn cơm, về mặt khác tựa hồ lại rất khẩn trương vì vợ của mình; mà An Kiệt, vừa đối với chồng của mình như người xa lạ, tỷ như lúc ở phòng ăn, mặt khác vừa không cảm thấy là lại rùng mình... Thật là nhìn không hiểu. Càng không hiểu chính là chồng của An Kiệt đến tột cùng là người đàn ông tốt hay là hoa tâm lớn nhỏ tả hữu phùng nguyên (câu này tớ ko hiểu, nhưng tớ nghĩ chắc là ý bảo Tịch ca bắt cá hai tay )?
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người.
Tịch Si Thần đưa tay bao trùm ở ánh mắt An Kiệt, run rẩy hôn môi của cô, "Mơ thấy anh làm gì? Huh?" Hắn nói một câu, khẽ hôn xuống.
"Mơ thấy anh đang ở Pháp..."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, anh đi ra."
"Thật sao?"
An Kiệt nhắm mắt lại, tối nghĩa mở miệng, "Si Thần, em có nhất định phải mổ lấy đứa bé không có khả năng sống này ra không?"
Cô cảm giác được có nước nhỏ trên gương mặt...
An Kiệt ngây ngốc, đưa tay muốn chạm tới người trước mặt, Tịch Si Thần bắt được tay cô, giọng nói khàn khàn mỉm cười, "Làm cái gì?"
"Anh..."
"An Kiệt." Anh dịu dàng gọi cô một tiếng, "Anh chỉ lả.."
Một câu nói kia hắn cũng không nói hết, chẳng qua là nghiêng đầu vùi vào cổ của cô, rất nhiều năm sau này An Kiệt cũng nhớ rõ Tịch Si Thần rơi lệ lúc ấy.