Sau khi An Kiệt xuất viện ở nhà nghỉ ngơi 2 tuần lễ, Tịch Si Thần xin từ chức, cho nên cô lại nhàn nhã ở không, kỳ quái chính là Tịch Si Thần cũng dị thường nhàn nhã đi chơi, người này mười giờ sáng đi làm, có lúc thậm chí cùng cô ăn cơm trưa mới chậm rãi ra cửa, mà trước năm giờ chiều tuyệt đối đã về nhà, An Kiệt buồn bực, thời gian tự do lúc trước bị anh chiếm đi nhiều, nào có người làm việc nào ở không như vậy lại lãnh nhiều tiền lương thế? Không khỏi nhớ tới mình chăm chỉ một tháng cũng chỉ hai nghìn đồng, so sánh tiếp thật là đả kích người.
Tịch Si Thần vừa vào phòng ngủ liền thấy người ngồi ở trên giường ngẩn ngơ, "Đang suy nghĩ gì?"
"Em đang suy nghĩ bác sĩ lý chắc sẽ kiếm được nhiều tiền?"
"Sao vậy, ở nhà chán đến không nhịn được?"
"Chỉ là muốn nghĩ thôi." Cô cũng biết muốn làm việc nữa đã không thực tế, xảy ra một lần như thế Tịch Si Thần tuyệt sẽ không cho thêm cơ hội.
"Có muốn anh thêm một ít thời gian nữa ở với em không?"
"Không, không cần!" Ý thức được cự tuyệt quá không khách khí, cho nên uyển chuyển nói, "Em không muốn làm trễ nãi công việc của anh."
"Thật biết săn sóc, muốn anh báo đáp em như thế nào, huh?" Vừa nói vừa đặt quyển sách trên tay lên đầu giường, quỳ gối ngồi lên giường.
"Không cần khách khí như thế." Cười khổ tránh ra anh, thối lui đến cuối giường, Tịch Si Thần một cái tay bắt được cổ chân của cô, "Hắc..."
"Em muốn đi đâu?" Anh buồn cười nhìn cô.
"Ngủ."
"Giường ở chỗ này."
"Em đi phòng khách ngủ, không quấy rầy anh... Ách, đọc sách."
"A." Đối phương thế nhưng thật rất đại lượng buông tay.
Một giờ sau một mình Tịch Si Thần ở trong phòng ngủ khép lại sách y học trong tay, xoa bóp ấn đường một chút, nghĩ đến người trong phòng bên cạnh, không khỏi cười, chờ sau khi cô ngủ vẫn là ôm cô qua, nếu không anh không ngủ được.
Xế chiều thứ bảy, An Kiệt không hiểu được, rõ ràng hai cũng không phải là người thích đi dạo phố, sao lại từ nơi xa xôi chạy xe nửa giờ vào thành phố để đi dạo phố? Chủ yếu nhất là cuối tuần người lại nhiều như vậy. Nhưng sống ở đâu thì yên ở đấy, dắt tay Tịch Si Thần từ từ đi lại, quảng trường ở trung tâm khu mua sắm này luôn luôn là phồn hoa náo nhiệt nhất, một đường đi qua không ít nhà hàng, tiệm áo cưới, tiệm trang sức lãng mạn hữu tình, cùng với một tiệm McDonald, thấy McDonald tinh thần cô không khỏi bị thương, trước kia Tịch Si Thần đã không dễ dàng cho phép cô đụng đồ uống lạnh, xảy ra chuyện kia càng thêm quản lý đến một giọt nước cũng không lọt.
"Si Thần -- "
"Huh?"
"Không có chuyện gì, em chỉ gọi thế thôi."
"Uh."
"Si Thần, anh có cảm giác có chút nóng hay không?"
"Không cảm thấy."
"Ai, em cũng không thấy."
Tịch Si Thần đối với người yêu rõ như lòng bàn tay không nhịn được khụ một tiếng, "Muốn ăn kem sao?"
"Có!" Một giây sau, ánh mắt hoài nghi nghiêng mắt nhìn qua đi, "Anh trêu chọc em sao?"
"Không, anh yêu em."
An Kiệt im lặng, nhưng khẽ mỉm cười cũng kìm lòng không được ôm lấy anh, Tịch Si Thần sửng sốt, tâm chạy nhộn nhạo.
Mùa hè hơn bốn năm trước kia, An Kiệt trở về nước một lần, mặc dù chỉ lưu lại ba ngày ngắn ngủn, nhưng vì muốn gặp một người, những chuyện phải làm cũng đều làm. Ngày đó Phác Tranh chở cô ở hoa viên bên ngoài Giản gia ngừng một giờ, ban đêm nhìn thấy xe hơi của cha lái vào nhà để xe, nhìn thấy ông xuống xe vào cửa nhà. An Kiệt quay cửa xe lên, những người bên cạnh không nhịn được hỏi, "Không vào sao?"
"Không, không được." An Kiệt lắc đầu, cô chỉ đến xem một chút mà thôi.
Lúc xe đi ra, gặp một chiếc BMW màu trắng đi ngược lại, Phác Tranh đánh tay lái đi ngang qua nó, sau khi đi ra cư xá Phác Tranh cười hỏi cô, "Có thấy người trong xe hay không?"
"Cái gì?"
"Tịch Si Thần, anh nghĩ em hẳn là cũng không nhớ rõ."
An Kiệt nhíu mày, "Không nhớ rõ."
"Đều nói em bạc tình bạc nghĩa, bây giờ thử nghĩ xem nếu không phải anh thường thường chạy đến trước mặt em nhoáng lên một cái, chỉ sợ chừng hai năm nữa ngay cả anh em cũng quên."
"Anh không giống anh ta."
Phác Tranh cười, "Sao lại không giống? Thân phận của anh và anh ta cũng có chút tương tự, cũng là anh trai không cùng huyết thống của em."
An Kiệt mấp máy miệng, không có nhiều hứng thú nữa đối với lần phát biểu ý kiến này, mà Phác Tranh cũng là tùy tiện lên chủ đề, trên thực tế đối với Tịch Si Thần này anh cũng tương đối mới lạ, chỉ biết là bản thân anh có một chút gia thế bối cảnh, hiện giờ xem như là nhân vật khó lường.
Theo Phác Tranh trở lại chỗ ở, ngày đó ăn cơm tối xong đi ngủ, mơ mơ màng màng nghe được điện thoại di động rung rung, ngồi dậy alo một tiếng thì không có ai hồi âm, sau đó đã quên tắt điện thoại mà đặt ở bên tai ngủ tiếp, buổi sáng thức dậy phát hiện điện thoại vẫn còn thông, đối phương cũng không có cúp máy... Sau khi tắt, quay đầu lại nhìn mã số, xác định là không nhận ra.
An Kiệt cứ theo lẽ thường đi dạo trường học một lần, cứ theo lẽ thường giữa trưa ngồi ở nơi thường ngồi với Diệp Lận, ngây ngốc một chút, anh nói cô vô tình vô nghĩa, nhưng, đến tột cùng có bao nhiêu tư niệm chỉ có mình biết.
Nhìn tường gạch trường học màu hồng rám nắng, cô suy nghĩ lần nữa, tự hỏi mình lần nữa, ở chỗ này rốt cuộc là đang đợi cái gì? Nhưng trên thực tế cái gì cũng không thể vãn hồi.
"Chỗ này, về sau đừng đến nữa."
Máy bay hai giờ chiều, bữa trưa Phác Tranh mang cô đi một nhà hàng Trung Quốc.
"Ăn nhiều chút, về sau em sẽ không được ăn nhiều đồ truyền thống của Trung Quốc nữa." Vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát cho cô, cổ họng An Kiệt có chút chua xót, thực nuốt không trôi.
"Cho dù thức ăn bên kia không hợp khẩu vị, cũng phải ăn nhiều một chút, đừng gầy quá, quá gầy sẽ không đẹp."
Mỗi lần ly biệt như vậy làm sao chịu đựng được? Nhưng cuối cùng cũng đã tới, cô cười nói, "Cũng có người thích gầy một chút."
"Anh không thích."
"Được rồi, lần sau em ăn béo lại đến gặp anh."
"Trên đời này đại khái chỉ em mới như thế." Phác Tranh ha ha cười một tiếng, sau đó hướng một hướng khác tìm kiếm, An Kiệt lơ đãng nói, "Sao vậy, có người quen biết?"
Anh không có quay đầu lại, chỉ nói, "Tịch Si Thần."
Chiếc đũa trên tay An Kiệt ngừng lại, theo ánh mắt Phác Tranh trông đi qua, một bàn ngồi bốn người đàn ông mang giày tây cùng với hai người phụ nữ, mà thân người đứng quay lưng về phía bên này, cô nhìn có chút quen thuộc, mà phần quen thuộc này làm cho cô có chút không thể thoải mái.
"Vẫn khỏe chứ?" Phác Tranh thấy sắc mặt cô đột nhiên không tốt.
An Kiệt lắc đầu một chút, không có tỏ vẻ gì, nhưng tâm tình thật xấu, cho dù không phải là mặt đối mặt, cái loại cảm giác bài xích này lại mơ hồ nổi lên, quay đầu lại nói, "Chúng ta đổi chỗ khác đi." Mới vừa đứng dậy, bởi vì quá đột ngột, một người đàn ông cao lớn đi đến đụng phải cô, An Kiệt dưới chân mất hăng bằng té xuống, cánh tay đụng phải mép bàn, một trận đau nhói.
"An Kiệt? !" Phác Tranh lập tức tới đỡ lấy cô, ở chỗ tay áo vén lên cao bị đỏ một mảng lớn.
Mà người nọ lại chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, ngay cả xin lỗi cũng không có ý định nói, Phác Tranh hiển nhiên phát cáu, tiến lên một bước kéo anh, "Ít nhất phải nói xin lỗi chứ tiên sinh, còn có, anh có mở to mắt của anh hay không!"
"Phác Tranh, em không sao, đi thôi."
"Cô ấy nói không có chuyện gì, anh có thể buông tay chứ?" Người kia tựa hồ là rất vội, nhưng cũng đối với Giản An Kiệt gật đầu nói câu xin lỗi!
Đụng chính là tay trái, thật đúng là xui xẻo, An Kiệt cắn cắn môi, bởi vì đau đến thật sự gay gắt.
"Lý Ngạn, chuyện gì xảy ra? Đụng vào người ta cũng không biết phải nói xin lỗi sao?" Một người đàn ông trung niên đi tới, khẩu khí hơi nghiêm nghị, người đàn ông mới vừa rồi lập tức xoay người, "Quản lý? ! Thật xin lỗi, tôi tới trễ!"
"Đã trễ là chuyện nhỏ, cậu nên học lại thái độ văn minh lễ phép một lần."
Có không ít người đã nhìn về phía bên này, mà An Kiệt phát hiện người đàn ông trung niên này chính là ngồi cùng bàn với Tịch Si Thần lúc nãy! Theo bản năng vắt lông mày, đang muốn kéo Phác Tranh, kết quả phía sau có người nhẹ đỡ cánh tay của cô, một chiếc khăn tay đặt tại khuỷu tay trái đang thấm ra máu của cô.
"Em cần đi bệnh viện."
An Kiệt trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, mà bốn phía cũng không khỏi an tĩnh xuống. Chờ lấy lại tinh thần, chậm rãi đẩy ra tay của người nọ, "Đừng chạm vào tôi." Khăn tay màu trắng dính máu rơi trên mặt đất, "Không nên chạm vào tôi." Cô nhẹ nhàng nói một lần nữa.
"Si Thần?"
"...Huh?"
"Anh đang suy nghĩ gì, mất hồn như thế, em gọi vài tiếng anh cũng không đáp lại." An Kiệt ngẩng đầu nhìn anh.
Tịch Si Thần chẳng qua là vừa buộc chặc cánh tay một chút, không có lên tiếng.
An Kiệt đẩy đẩy anh, "Ở đây rất nhiều người."
"An Kiệt --" anh gọi cô một tiếng, nhưng thật lâu không nói gì, bây giờ Giản An Kiệt ở trong lòng ngực của anh, ở chỗ anh có thể đụng chạm đến, thuộc về anh, "An Kiệt, nói một tiếng em yêu anh."
Người bị kiềm chế vào trong ngực không thể động đậy chỉ có thể tốt tính đáp, "Em yêu anh."
"... Cám ơn."