Vì Sao Không Phải Là Anh?

Chương 1: Chương 1: Này Hàng Châu! Chào cậu...




Tôi âu sầu nhìn vào nền đen xa xôi mù mịt, vừa suy nghĩ vừa đếm sao trời.

Được du lịch là một điều gì đó khá xa vời mà tôi, một cô tiểu thuyết gia được mọi người xem như là không được lãng mạn giống như những câu chuyện để đời mà tôi viết, lại rất mong cùng du lịch khắp nơi với những người quan trọng nhất trong lòng mình.

Nói thế không phải là khoe mẽ, vì tôi không có bạn thân cũng không có người yêu luôn. Mỗi lần nhắc đến là lòng buồn rười rượi, đôi lúc mong sao mình trở thành một nữ chính xinh đẹp gặp một chàng trai tài giỏi và được sủng đến tận trời. Nhưng không, hình như tôi đã nhường cái vận may đó vào cho những nữ chính trong các tiểu thuyết của tôi rồi.

Không sao, hi sinh vì nghệ thuật chính là một việc làm cao cả.

Nhưng mà khoan, gia đình cũng là những người quan trọng trong lòng mình mà, vậy vì sao tôi không thể đi du lịch cùng họ?

Nguyên nhân là đây...

“Mẹ, tới hè rồi, trời nóng oi bức thế này mà cứ ru rú trong nhà là sao vậy?” Tôi nằm lăn ra bàn, tay chân vung vẫy khắp nơi than trời than đất.

Mẹ tôi vừa cắn miếng táo, thản nhiên trả lời: “Nhà có máy lạnh mà.”

Tôi: “...”

Sau đó lại quay sang khóc lóc ỉ ôi với người đàn ông đang đọc báo cạnh mẹ: “Ba, ba có chịu nổi việc trả tiền máy lạnh hàng tháng không?”

Ba tôi dùng tờ báo che mặt lại: “Ý con là sao? Là muốn thay ba trả tiền máy lạnh?”

Tôi cao giọng: “Không phải! Ý con là sao nhà mình không đi đâu chơi đổi gió ấy!”

Mẹ tôi thở dài vẻ khổ sở: “Con với chả cái, nuôi lớn từng này còn chưa hiểu chuyện. Tiền con đi du lịch thì có ít hơn tiền máy lạnh à?”

Tôi bĩu môi, khóc thầm trong lòng, không muốn nằm đấy ăn vạ nữa.

Suốt quãng đời người ta đi nơi này nơi kia còn chưa kể, có người bạn khoe với tôi hai tháng đi du lịch một lần làm tôi rõ ganh tị. Còn tôi đi được từ nhà ra tới rạp chiếu phim đã là xúc động lắm rồi, còn việc có mua vé, ngồi đấy xem phim không lại là chuyện khác.

Bất ngờ mẹ lên tiếng hỏi: “Muốn đi chơi mà mát mẻ đúng không?”

Không suy nghĩ ngay lập tức gật đầu lia lịa.

Kết quả là tôi đứng trước COCO Park (một trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất của thành phố Thâm Quyến) mà lòng không khỏi quặn đau.

Cực kì thất vọng mà quay sang hỏi mẹ: “... Cái gì đây mẹ?”

Mẹ tôi không dài dòng trả lời lại: “Trung tâm này lắp máy lạnh đầy ra mà còn có thể dạo chơi được nữa!”

Sống hai mươi ba năm trên cõi đời chưa từng ngu ngốc đến mức bị người ta gạt tiền, mà hôm nay bị chính mẹ ruột mình chơi một vố đau khốn khiếp! Làm tôi ở nhà sửa soạn quần áo, kéo cả cái va li ra đường mà giờ phải kéo về, ê cả mặt. Tôi mặt mỏng bắt taxi đi về trước vì ba mẹ nói muốn đi dạo trong đó, còn tôi thì không có hứng, một chút cũng không đâu!

Nhưng quả thực lúc đó tôi chưa nghĩ đến việc mẹ cho tôi đi trung tâm mua sắm là đi du lịch luôn đấy!

Từ sau cái lần năn nỉ thảm hại đó thì tôi không đòi đi đâu nữa, vì có rủ ba mẹ tôi đi đâu họ cũng không đi, đến mức cả nhà này muốn mọc rễ trong nhà luôn rồi.

Tôi cũng chả hiểu vì sao ba mẹ thích ở nhà như thế, đôi lúc tôi nghĩ là họ cũng khá lớn tuổi, quen bầu không khí ở nhà nên không thích đi đâu, nhưng có lúc tôi lại nghĩ họ tiếc tiền, không dám tiêu xài phung phí. Nhưng không có đâu nha, ba mẹ tôi cũng chỉ mới năm mươi lăm, năm mươi sáu thôi, trông còn khoẻ hơn cả tôi nữa, và nói họ tiếc tiền? Hình như cũng không đúng luôn. Vì ba mẹ mỗi lần đi mua sắm là lại mang về rất nhiều đồ khác nhau: quần áo, đồ ăn thức uống, đồ gia dụng,... có khi mang những thứ không cần thiết về rồi vứt ở xó nhà cũng chẳng biết làm gì, mà đôi lúc nó cũng rất hữu dụng cho sau này. Nhưng tất cả đều chứng tỏ, ba mẹ tôi không tiếc tiền, ngược lại còn dư giả là đằng khác.

Có một điều là như vầy, ba mẹ không cho tôi đi du lịch nhưng không hề quản lý tiền bạc của tôi chặt chẽ như nhiều gia đình khác, mặc dù mẹ rất hay dạy tôi sống tiết kiệm nhưng tôi thấy mẹ hình như không có vậy. Nói chung là tôi cũng rất thoải mái ở khoản tiền bạc, nhưng mà cái gì tôi mong cầu cũng đáp ứng, sao chỉ có ba thứ này là tôi không hề có vậy?

Đó là, du lịch, tình bạn và tình yêu.

Thôi bỏ cái ước mơ và gia đình tuy đơn giản nhưng “khắc nghiệt” của tôi qua một bên đi.

Sau một hồi suy diễn mông lung trong khi đang ngồi trên lang cang ngoài ban công, tôi thở dài nhìn sao trời, tự nghĩ lại vài ba câu ngày trước Đồng Nhiên nói với tôi.

“Cô là sướng nhất rồi, gia đình khá giả vậy mà!”

“Sách của cô bán chạy ghê ha! Quả thực cách xây dựng cốt truyện khiến tôi tâm phục khẩu phục nha!”

“Sau này trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng rồi, nhớ quay lại se duyên cho bọn tôi nha!”

“...”

Ấy! Khoan!! Se duyên cho bọn tôi là ai vậy ta? Là Đồng Nhiên với ai mà sao tôi không biết vậy? Chết rồi, lâu lắm rồi không liên lạc với cô ấy, không biết lúc cô ấy cho số điện thoại có ghi lại không nữa.

Tôi vội vàng leo xuống lang cang, chạy nhanh vào phòng mở hộp đựng bao nhiêu quyển tập tốc ký và hàng trăm xấp giấy ghi chép tài liệu viết. Gặp Đồng Nhiên chưa đầy một năm, mà dạo gần đó tôi vẫn còn đang dùng giấy ghi chép tài liệu, chắc sẽ tìm không lâu đâu.

Mò mò một lúc, kết quả nhớ ra... tôi có kết bạn với cô ấy trên QQ mà...

Đồ óc lợn!

Tôi tự rủa xả bản thân vừa tự đi lấy điện thoại.

Để xem, Đồng Nhiên trên QQ tên là Đơn Đơn, phải rồi. Tôi nhấn chat với cô ấy, hỏi thăm: “Nhuận bút dạo này ổn không?”

Xong sau đó đặt điện thoại lên bàn ngồi đợi. Đồng Nhiên không online, chắc tôi cũng tắt luôn cho xong, để sáng mai kiểm tra lại sau.

Tiện thể tôi cũng muốn kể luôn, thực ra tôi đang có dự định đi du lịch ở Hàng Châu, nhưng nghĩ tới việc đi một mình cũng hơi buồn chán thì tôi lại có chút lười. Nhưng mà tôi cũng đã có những dự định đi đến địa điểm nào ở Hàng Châu và đặt phòng ở khách sạn nào luôn rồi. Tôi muốn khoảng hai tuần nữa sẽ đi.

Mặc dù đi một mình quả nhiên là rất lẻ loi nhưng đó là ước mơ của tôi, ước mơ mà từ trước đến giờ tôi có thể thực hiện được nhưng lại không dám.

Mà hôm nay không hiểu sao tôi thấy buồn ngủ sớm, chắc là đêm qua hoàn thành cho xong bản thảo mới để gửi cho nhà xuất bản nên mới ê cả người thế này.

Nghĩ chưa xong thì tôi lại lăn ra ngủ không biết trời đất gì rồi.

...

Đánh thức tôi vào sáng ngày hôm sau chính là một cuộc điện thoại.

Tôi lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở hỏi: “Ai vậy?”

Đầu dây bên kia trả lời bằng một giọng nhẹ bâng: “Đồng Nhiên đây.”

Dụi dụi mắt sau đó liền bật dậy, giọng ồm ồm: “À à, Đồng Nhiên đó hả?”

Cô ấy chậm rãi hỏi tôi, nghe có vẻ đang rất rảnh rỗi: “Cô nhắn cho tôi có việc gì không?”

Tôi cười xuề xoà, đi một đường thẳng vào vấn đề luôn: “Còn nhớ cô có nhờ tôi se duyên giùm cô không? Người mà cô cần tôi se duyên cho đấy, là ai vậy?”

Đồng Nhiên có vẻ ngập ngừng không muốn trả lời, nhưng sau đó liền nói với tôi: “Là Hàn Cẩn đó!”

Tôi chớp chớp mắt nghĩ ngợi, cố gắng lục lại trong tâm trí một cái tên Hàn Cẩn. Bỗng có một hình ảnh lướt ngang qua đầu tôi, là anh chàng da nâu sậm nhưng khá cao to và điển trai đây mà. Mặc dù anh ta cũng khá là “được trai” nhưng cũng chẳng hiểu sao không đọng được cái gì sâu lắng trong đầu tôi cả.

Dường như thấy tôi trả lời lâu quá, Đồng Nhiên mất kiên nhẫn hỏi: “Cô thật sự quên luôn sao?”

Bên đây tôi chỉ biết cười khổ, hạ giọng với cô ấy: “Xin lỗi nha!”

Xong sau đó tôi lại nghĩ ra một ý liền hỏi Đồng Nhiên: “Khoảng hai tuần nữa tôi dự định đi du lịch Hàng Châu, không biết cô có đi cùng được không?”

Cô ấy cố gắng không làm tôi buồn phiền: “Vậy hả? Nhưng mà tôi có việc bận rồi, chắc không thể đi được.”

Tôi thở dài, biết ngay mà! Tôi không có nghĩ xấu cho Đồng Nhiên mà tôi thực sự biết cô ấy sẽ bận, vì cô ấy luôn luôn như thế.

Đồng Nhiên hết mực an ủi tôi: “Hôm nào rảnh rỗi chúng ta hẹn nhau đi du lịch!”

Bằng giọng hết sức vui vẻ, tôi đáp lại: “Được thôi!”

Và thế là cuộc gọi kết thúc trong sự có chút hụt hẫng của tôi. Trời ơi là trời, từ giờ đến hai tuần sau tôi phải hoàn thành cho xong bốn tập bản thảo hoặc hơn quy định như nhà xuất bản yêu cầu thì mới có thể tự do rong ruổi!

Tôi buồn khổ chạy xuống nhà hét lên mà chưa kịp dọn dẹp vệ sinh cá nhân: “Mẹ ơi! Đói bụng quá!!”

Mẹ đưa tay đẩy người tôi ra, mặt nhăn nhó và làm vẻ kì thị tôi: “Cái con lợn này, cút lên lầu tắm rửa lại mau! Không thì sáng nay nhịn đói!”

Tôi muốn khóc ròng: “Đói đến mức không bước lên nỗi rồi!”

Mẹ tôi âm âm cười: “Để mẹ tìm hộp bảo bối của con nha!”

Tôi tái mặt, không nói lời nào vội chạy ngay lên phòng thực thi nhiệm vụ. Quả thực để mẹ động vào hộp bảo bối của tôi thì toi đời, bao nhiêu dự định tương lai, bao nhiêu danh sách nơi đi du lịch và rất nhiều rất nhiều ước mơ, hoài bão của tôi nữa, và sẽ rất nhục mặt nếu để mẹ thấy cái hộp bảo bối đó. Bởi vì có một số thứ rất đáng xấu hổ như, mẫu đàn ông lý tưởng của tôi, ước mơ trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng và xinh đẹp của tôi nữa, đọc xong không lăn ra cười bò cười lê thì tôi đi đầu xuống đất, vì bản thân tôi còn tự cười nhạo mình nữa mà.

Những ngày của hai tuần trước khi đi chơi tôi đều ở trong nhà, không, chính xác là ở trong phòng để hoàn thành bản thảo nhanh nhất. Tôi đã thu thập khá nhiều tư liệu viết từ một nhóm tâm sự về chuyện tình yêu của bản thân trên QQ, và một ít từ những nhóm tác giả. Thú thật thì tôi có rất nhiều ý tưởng và tư liệu, nhưng lại lười nhác không chịu suy nghĩ và sắp xếp lại, nên hôm nay tôi phải vận dụng hết trí óc của mình từ bao ngày trước mới được.

Kết thúc hai tuần, tôi hoàn thành được đúng bốn bản thảo, không hơn chỉ tiêu, nhưng không sao tôi vẫn có thể đi chơi được.

Lúc hoàn thành xong, tôi hú hét om sòm trên điện thoại của nhà xuất bản khiến chị ấy tỏ vẻ sợ hãi và dập ngay điện thoại.

Tôi rất chi là phẫn nộ với hành động của chị Nguyên nhưng vì vui mừng quá độ nên quên trách cứ.

...

Tôi vừa đặt chân xuống một vùng đất mới, cảm giác hào hứng như bộc phát trong con người khiến tôi muốn đứng trước Hàng Châu mà hét lớn lên: “Này Hàng Châu! Chào cậu.” Đương nhiên, tôi chỉ dám hét ở trong lòng cho thoả nguyện.

Tuy nhiên tôi lại về khách sạn nghỉ ngơi sau đó sáng hôm sau mới lên đường tham quan Hàng Châu.

Việc đầu tiên đó chính là, đến thưởng ngoạn ở Tây Hồ. Quả nhiên là hồ đẹp nhất Trung Quốc luôn, có thể vừa ngồi thuyền vừa ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của Tây Hồ. Trời ơi! Giờ mà có đôi tình nhân nào xuất hiện làm nhân vật chính ở đây thì thật là hợp tình hợp cảnh mà!

Cảm hứng thơ văn như những dòng máu chảy cuồn cuộn trong người tôi, làm tôi đột nhiên nghĩ đến câu thơ của đại thi hào Tô Đông Pha nhà Tống: “Tây Hồ cảnh trí lục điều kiều, cách chu dương liễu cách chu đào.”

Tiết trời buổi sáng vào mùa xuân lúc này rất phù hợp để có thể đi thưởng ngoạn ở Tô đê (một trong ba con đê ngăn của Tây Hồ: Bạch đê, Tô đê và Dương Công đê).

Hoàng đế Càn Long thời nhà Thanh đã đánh dấu cảnh đẹp của Tô đê này bằng một cái bia với tên gọi là “Tô đê xuân hiểu”, tức cảnh đẹp buổi sáng của mùa xuân trên Tô đê. Lúc này ngồi trên thuyền, tôi mới công nhận vị hoàng đế này thật có mắt nhìn, có thể chỉ giáo cho hậu thế đời sau chúng tôi một cách ngắm cảnh đẹp như vậy.

Đang không ngừng thầm ca ngợi vẻ nên thơ và hữu tình của Tây Hồ, thì có một giọng kêu chứa đầy sự hân hoan gọi đích danh tôi: “Tiểu thuyết gia họ Thẩm!”

Tôi theo phản xạ quay đầu lại, nhưng trong cái phản xạ có rất nhiều bất ngờ.

Thứ nhất, hiếm khi ra đường mà có ai gọi tôi như vậy, thường thì họ sẽ gọi cả tên tôi là An Châu, không thì sẽ không bàn luận gì hết. Nhưng người này đột nhiên gọi tôi là tiểu thuyết gia lại còn gọi họ của tôi nữa, chứng tỏ rằng có ý tôn trọng tôi, thoáng chốc trong lòng có bất ngờ có vui sướng.

Thứ hai, là điều mà tôi không ngờ tới, người gọi tôi không phải là một cô gái mà là một chàng trai với gương mặt rất trưởng thành, đôi mắt sâu đen chất chứa đầy sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, hàng mày rậm như là điểm nhấn của đôi mắt hút hồn, sống mũi cao cao nhưng chưa được hoàn hảo, thân hình mảnh khảnh có chút cao ráo so với tôi và đặc biệt là phong thái ung dung, thoải mái nhưng vẫn rất hiếu động. Cậu ta đối với tôi đầy ngạc nhiên, ngưỡng mộ và theo đó là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tất cả những điều đó dồn lên tôi như một trận sóng thần áp đảo khiến tôi choáng váng. Tự nhiên tôi cảm thấy, du lịch cũng có cái thú vui của du lịch, ha ha!

Cậu ta kiên nhẫn nhìn gương mặt tôi, nét cười trên khuôn mặt cũng không vì chờ đợi câu trả lời mà đơ cứng đi, ngược lại còn vì biểu cảm của tôi mà rạng rỡ hơn.

Đợi đến khi lên khỏi bờ, tôi mới có thể ngỡ ngàng nói được một câu tuy không được văn vẻ mấy: “Cậu gọi tôi hả?”

Cậu ta nghe tôi hỏi xong, mím môi nhịn cười. Chắc là chưa từng thấy tiểu thuyết gia nào ăn nói cộc lốc mà không có ý nghĩa gì như tôi đâu nhỉ?

Tôi đằng hắng lấy lại chút thể diện.

Dường như hiểu được ý của tôi, cậu ta thôi không cười nữa mà phấn khích chào: “Cô là tiểu thuyết gia của “Xuân xa ngàn đợi” phải không?”

Nghe xong tôi lại thêm ngạc nhiên, bộ tiểu thuyết “Xuân xa ngàn đợi” của tôi không mấy được độc giả ưa chuộng và dường như nó chẳng mang lại nhuận bút cao cho tôi. Nhắc đến tiểu thuyết gia Thẩm An Châu là tôi, không thể nào lại đi nhắc đến quyển tiểu thuyết “Xuân xa ngàn đợi” ấy!

Tôi gật đầu chứ chẳng biết nên nói gì, vì cậu ta đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Nhưng có lẽ biểu cảm và hành động đáng phê phán này của tôi khiến cậu ta có chút bối rối nên liền đưa bàn tay phe phẩy trước mặt tôi, giọng cuống quýt: “Xin, xin lỗi, lúc nãy không phải tôi cười vì trêu ghẹo cô đâu!”

Tôi nghe xong khó hiểu ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Làm sao?”

Chàng trai trẻ lại ngập ngừng quay mặt sang phía khác: “Là do tiểu thuyết gia họ Thẩm này ở ngoài đời khác với phong cách hành văn tôi thường thấy.”

Lại chẳng hiểu gì tò mò nhìn cậu ta.

Ánh mắt tránh né tôi, không thèm nhìn tôi lấy một cái: “Cô quả nhiên dễ thương hơn văn phong của cô!”

Ấy ấy! Tôi thấy có cái gì đó không đúng ở đây! Vị tiên sinh này, làm sao có thể mang con người đem so sánh với cách hành văn được hả? Đây chẳng phải là chê bai văn phong của tôi không được “dễ thương” hay không?

Mặc dù những lời đó tôi đều nghĩ trong lòng, nhưng hình như do ức chế quá nên biểu hiện ra ngoài mặt luôn. Vì tôi thấy chàng trai trẻ nhìn tôi mà gương mặt bối rối lại càng thêm bối rối.

Cậu ta lắc tay: “Đừng, đừng có nghĩ xấu về tôi đấy!”

Tôi nghe cậu ta nói xong, chợt để ý đến biểu cảm nãy giờ của chàng trai trẻ mà không khỏi phì cười. Quả thực là rất dễ thương!

... Trời ơi, tôi làm sao thế này? Không được suy nghĩ lung tung, không được suy nghĩ lung tung... Dù sao cậu ta cũng là người lạ, giả vờ thân thiện trông rất khả nghi. Nhân danh một con người chưa bị lừa gạt bao giờ, à, trừ việc mẹ lừa tôi, thì tôi xin thề với Hàng Châu này, tôi sẽ không để tên này dùng mỹ nam kế dụ dỗ. Nếu không, tôi phải chôn thân ở Hàng Châu này tới già.

Tôi nở nụ cười giã lã: “Cậu cũng dễ thương quá! Làm sao mà cậu biết được tôi?”

Cậu ta kích động kể cho tôi nghe: “Tôi đã đọc bộ “Xuân xa ngàn đợi” của cô và rất có hứng thú. Tôi có lên mạng tìm hiểu đôi chút về tác giả này nên đã thấy được hình ảnh cũng như một vài thông tin về cô. Chính vì thế tôi đã có thể nhận ra cô ngay lúc đi ngang qua Tây Hồ ngắm cảnh.”

Lắng nghe cậu ta kể mà tôi hoa mắt chóng mặt, vì nghĩ mãi vẫn không thông, một chàng trai trẻ có hứng thú với tác phẩm ít người biết của tôi ư? Hoang đường! Thật là hoang đường mà!

Tôi nhe răng cười hì hì cho có lệ, không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu ta.

Bất chợt cậu ta lên tiếng, giọng nói có chút đùa cợt nhưng đầy sự thu hút: “Ngay từ đầu tôi đã nghĩ mình có thể gặp cô rồi.”

Tôi lắc đầu, không hiểu: “Sao cơ?”

Nét mặt vui tươi như nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ: “Tự nhiên tôi có cảm giác vậy, chỉ là cảm giác thôi.”

Kì lạ thật, tôi lại thấy cậu ta rất giống một kiểu yêu mến đối với tôi vậy.

Lẽ nào là người hâm mộ tôi hay sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.