Sáng mai mới có buổi ghi hình, buổi tối rảnh rỗi không có việc làm, Minh Tinh quyết định đến khu mua sắm trong thành phố lượn một vòng. Vốn Ảnh Đế và nhóm ca sĩ tổ chức nhậu nhẹt định gọi hắn nhập bọn, nhưng do hắn không thích uống rượu nên không theo.
Hắn mặc cái quần bà ngoại rộng thùng thình, tay bưng trái dừa vừa hút vừa đến khu trang phục, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng lưng vô cùng quen thuộc.
Da trắng dáng ngon, hẳn là em họ chứ ai.
Em họ đứng ở khu đồ lót nữ, thân cao chân dài chói loá của hắn rất dễ thu hút sự chú ý, hình như hắn đang giải thích gì đó với nhân viên bán hàng, mấy lần há mồm đều không phát ra tiếng nào.
Đương lúc cáu khỉnh, người trẻ tuổi quay đầu lại thấy Minh Tinh đang đi tới, khoé miệng căng cứng.
Minh Tinh đến cạnh hắn hỏi: “Quên mang điện thoại sao chú em?”
Người trẻ tuổi im lặng một thoáng, gật đầu.
“Anh cũng không mang theo.” Minh Tinh nghĩ nghĩ, “Cậu biết ngôn ngữ của người câm điếc không?”
Tuy Ảnh Đế không nói nhưng cậu em họ đây suốt buổi không một lần nhả lời vàng ngọc, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy bất thường.
Minh Tinh vì lịch sự nên không hỏi nhiều, nhưng trong lòng đã chắc mẩm cậu em này không nói chuyện được.
Hai mắt em họ sáng trưng, trong mắt còn có chút kinh ngạc, gật đầu với Minh Tinh.
Minh Tinh: “Vậy tốt rồi, trước kia anh có đi tình nguyện nên học được một ít ngôn ngữ của người câm điếc, đoán mò chắc cũng hiểu được chút chút đấy.”
Sau đó hắn chuyển sang em gái bán hàng, dùng tiếng Anh hỏi vừa nãy hai người đang nói gì.
Em gái: “Mấy bộ đồ lót này anh ấy không mặc vừa.”
Giọng em gái vừa mềm vừa ngọt, nhưng khi em họ nghe được thì gân xanh trên trán nổi đầy, mặt mày tái mét.
Hắn vội vàng ra dấu cho Minh Tinh.
Minh Tinh vừa hút nước dừa vừa mở to mắt nhìn hắn: “À à, cái này anh hiểu nè!” Nói rồi hắn chuyển sang em gái bán hàng, tự tin nói: “Cậu ấy mua cho dượng và ba ba.”
Em họ: …
Trong ngôn ngữ của người câm điếc chữ “Ba” là ngón cái dán vào môi, chữ “Mẹ” là ngón trỏ dán vào môi, Minh Tinh nhớ nhầm từ dì với mẹ trở thành dượng và ba ba.
Nhưng cũng may mọi người đều đã gặp qua sự việc thế này, em gái bán hàng vậy mà tin thật, cười ngọt ngào đóng gói cho hắn.
Người trẻ tuổi bị ép đi mua nội y đã rất ngại rồi, đã vậy còn bị Minh Tinh nhảy vào đâm bang một trận nên sau khi cầm được túi đồ thì dứt khoát quay đi không thèm ngoảnh lại.
Minh Tinh thấy thế chạy nhanh theo hắn: “Ê ê sao chưa cảm ơn gì hết đã đi rồi!”
Người trẻ tuổi nghe vậy, hít sâu, dừng bước, nhìn hắn.
Hắn chỉ vào Minh Tinh nghĩa là “Anh”, hai đầu ngón trỏ chạm vào nhau nghĩa là “Người”, hai ngón tay dựng lên di chuyển trong lòng bàn tay kia nghĩa là “Nhược”, cuối cùng ngón trỏ chỉ vào tim nghĩ là “Trí”.
Mãi đến khi em họ chân dài đi mất, Minh Tinh vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ ý nghĩa của động tác lúc nãy.
“Cái gì mà người trí tuệ nhỉ? Nhìn đâu có giống đang khen mình là người tốt đâu ta, không lẽ nói mình là siêu nhân sao?” Minh Tinh đuổi theo hỏi, “Cuối cùng nó có nghĩa gì?”
Người trẻ tuổi không thèm dừng bước.
—— Nghĩa là Anh. Bị. Thiểu. Năng!