*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhờ vào show thực tế mà Minh Tinh đã có độ nổi tiếng nhất định, lời mời hắn nhận được ngày càng nhiều nhưng đa số đều mời hắn quay tiết mục, kịch bản phim đã ít nay lại càng ít hơn.
Mặc dù hắn thấy có thêm thu nhập cũng rất tốt, nhưng bắt hắn cứ mãi quay tiết mục mà bỏ đóng phim, hắn thật sự không vui chút nào.
Hắn nói với người đại diện là mình muốn đóng phim, không muốn diễn hài nữa.
Phí ca không thèm để ý tới lời phàn nàn của hắn: “Không phải tháng sau “Tranh đoạt” bấm máy rồi sao? Cậu sắp được diễn với Ảnh Đế rồi đấy, nhất định khi đó cho cậu diễn đã ghiền.”
Minh Tinh: “Nhưng em chỉ được làm nam thứ ba.”
Nam chính là Ảnh Đế, vào vai cảnh sát, nam thứ hai là một diễn viên lão làng, vào vai ba của người bị hại, còn Minh Tinh là nam thứ ba, vào vai sát nhân cuồng biến thái. Nữ chính là một diễn viên trẻ, vào vai nhà tâm lý học, đất diễn của cô còn ít hơn cả nam thứ ba.
Minh Tinh: “Em muốn diễn nam chính cơ.”
Phí ca cảm thấy ca này hơi khó: “Phải từng bước đi lên chứ…”
Minh Tinh cắt ngang lời gã: “Nếu mỗi bộ phim là một dấu chân, bây giờ chắc cúp Ảnh Đế của em đã chất đầy nhà rồi. Em không muốn cả đời chỉ diễn vai phụ và vai phản diện đâu, anh Phí anh giúp em đi mà.”
Phí ca nghẹn họng, chỉ có thể trấn an hắn: “Cậu còn trẻ, sau này nhất định sẽ có cơ hội.”
Minh Tinh thất vọng não nề: “Mấy câu này anh nói suốt năm năm rồi.”
Từ khi hắn hai mươi bốn tuổi, đến bây giờ đã sắp ba mươi mất rồi.
Phí ca không trả lời, Phí ca chột dạ rồi.
Minh Tinh cũng không ép gã, không được thì thôi, hắn nói sang chuyện khác, cả hai ai cũng có tâm sự riêng nên rất nhanh đã tắt trò chuyện.
Minh Tinh không vui, vì vậy hắn lên mạng tìm người nói chuyện.
Minh Tinh: Có thể nói cho anh vì sao chú lại làm công việc này không? Anh nghĩ hoài mà không hiểu.
Đường Hâm Thành đang xoát số liệu, đột nhiên thấy Minh Tinh nói những lời này, không biết vì sao nhưng hắn cảm giác được người ở đầu kia đang không vui.
Hắn đặt ngón tay lên bàn phím, gõ xuống một hàng chữ.
Vua Đào Hố: Em muốn chứng minh chính mình.
Minh Tinh: Chứng minh chính mình?
Vua Đào Hố: Em không gạt anh, em vốn là phú nhị đại, mẹ của em lúc nào cũng muốn em tới công ty làm việc nhưng em không đồng ý. Em muốn chứng minh cho mọi người thấy em không cần dựa dẫm ai cũng có thể sống tốt, vì vậy em mới tự lập phòng làm việc cho riêng mình…
Sau đó hắn còn nói con đường gầy dựng sự nghiệp của mình gian khổ cỡ nào, còn kể rất nhiều yêu cầu kỳ lạ của những người đã thuê hắn trước đó.
Minh Tinh nghe đến hăng say, một hồi cũng muốn chọi bom giao hữu với hắn.
Minh Tinh: …Lợi hại.
Nổ đến mức trâu cũng chết! Minh Tinh thầm mắng Trưởng Fandom nhà mình là đồ khoác lác.
Dù sao cũng lỡ nổ rồi, thây kệ, hắn cũng phải nổ chung cho đủ bọn.
Minh Tinh: Không giấu gì cậu, anh cũng muốn che giấu thân phận của mình, thật ra nhà anh vàng chất đầy phòng nhưng anh đi theo nghiệp diễn là vì giấc mơ lúc nhỏ của anh.
Vua Đào Hố: …Vậy giấc mơ lúc nhỏ của anh là làm minh tinh hả?
Minh Tinh: Không phải, anh mộng làm đại ca giang hồ cơ, giống đại ca Trần Hạo Nam vậy.
Minh Tinh: Sau đó anh sẽ yêu nhóc lắp bắp.
Vua Đào Hố: …
Minh Tinh: Chú không hiểu tên QQ của anh sao?
Người trẻ tuổi đưa mắt nhìn tên QQ của hắn —— Giới giải trí Trần Hạo Nam.
Giới giải trí bị đất đá cuốn đi rồi!
Minh Tinh: Bây giờ anh sắp được cầm dao chém người rồi, không phải dao bổ dưa của anh Nam mà là dao giải phẫu của sát nhân biến thái, nhân vật của anh cũng là nhân vật phản diện, một chút cũng không chính diện.
Minh Tinh: Mà nhóc lắp bắp của anh cũng không biết đang ở nơi nào!
Người trẻ tuổi nhìn dòng chữ này hồi lâu mới chậm rãi gõ phím.
Vua Đào Hố: Bị đất đá cuốn đi rồi.
Minh Tinh: …
Trần Hạo Nam là đại ca giang hồ trong bộ truyện tranh có tên 古惑仔 Teddyboy, tạm dịch: Thằng Lưu Manh. Bộ truyện này sau được chuyển thể thành seri phim Người Trong Giang Hồ vào những năm 90.
Trong phim, người yêu của Trần Hạo Nam có tật nói lắp bẩm sinh. Trong truyện, em họ cũng có tật nói lắp bẩm sinh:))) Cho nên đúng ra đoạn trên phải là vầy nè: *màn hai cảnh một, action*
Minh Tinh: Mà nhóc lắp bắp của anh cũng không biết đang ở nơi nào!
Vua Đào Hố: Em ở đây nè anh ơi! Trời ơi em đây nè! Hú hú hú đây nè!:))))))