Ngày hôm sau Phí ca không phải bị đồng hồ báo thức gọi dậy, mà là bị cấp trên trong công ty gọi điện thoại chào buổi sáng.
La Dự xảy ra chuyện, bị chó săn chụp được ảnh ra vào quán bar, sau đó còn ôm theo hai cô em xinh đẹp vào khách sạn. Mà càng chết dở hơn là vị mỹ nữ kia chính là “công chúa” cao cấp của club, phải trả một khoản lớn mới mời được cô lên sàn.
Dưới tay Phí ca có mấy nghệ sĩ nữa, nhưng La Dự là người được gã thích nhất vì vừa dẻo miệng vừa biết hiếu kính với gã.
Suốt hai năm qua phần lớn tài nguyên gã đều dành cho La Dự, lăng xê hắn từ một tiểu trong suốt thành tiểu phấn hồng, tuy chưa đến mức hot bỏng tay nhưng cũng là cả một vấn đề.
Lần này Phí ca âm thầm hẫng tay trên kịch bản của Minh Tinh cho La Dự. Gã chắc rằng chỉ cần La Dự ôm được vai diễn này chắc chắn sẽ bay lên vị trí đầu công ty, chân chính nổi tiếng, mà gã cũng được thơm lây.
Nhưng gã nào có nghĩ tới La Dự lại dính Scandal ngay lúc này, đã vậy còn bị chó săn chụp được ảnh gái gú lăng nhăng.
Phí ca, La Dự, cùng với mấy cấp trên trong công ty tổ chức họp khẩn cấp để tìm cách ngăn lũ, bộ phận PR không ngừng gọi điện, mặt mày ai nấy cũng y như sáng sớm ra khỏi nhà giẫm phải cớt, thúi đến mức không còn lời gì để tả.
Giám đốc sản xuất rầu rĩ đỡ trán, sầu não nói: “Trước cứ nói thế này, La Dự chỉ đi họp mặt bạn bè, hai cô kia là bạn của cậu ấy, các cậu tuy ở chung khách sạn nhưng không chung phòng.”
“Dạ em hiểu rồi.” Sắc mặt La Dự cũng không tốt lành gì, có ai mới sáng ra bị mấy vạn comment rủa xả ập vào mặt mà tốt nổi đâu.
Hơn nữa, mood mắng chửi của mấy cái commet này cũng rất lạ lùng…
[Mẹ bà mày cái đồ đê tiện bẩn thỉu không biết xấu hổ, cái thứ khốn nạn thích chơi gái gọi, đúng là trời sinh một đôi! Thím đây nói trước với mày, muốn chơi với thím thì lấy sách luật ra trước rồi nói. Ai mà chả biết hai con gà dâm đãng đó ngày nào cũng đi tiếp khách, vậy mà mày một lần dám gọi cả hai con, bộ mày không sợ tinh tẫn nhân vong thận hư dưa héo hả! Đợi ngày nào đó mày bị Diêm Vương gọi hồn, thím đây nhất định sẽ thay mặt mẹ mày vỗ tay gào rú vì đã kịp thời bắt con trym biến thái của mày lại, miễn cho mày đem cái cục ô uế đó vào phần mộ tổ tiên.]
Chỉ cần có ai đứng ra bênh vực hắn thì lập tức có một đám bà thím xông vào tốc váy chửi đến khi người ta xoá bình luận mới thôi.
[Thím đây thương tình mày không có não nên mới không tính toán với mày, khôn hồn thì ngậm cái miệng cún của mày lại đi.]
La Dự cuối cùng không chịu nổi nữa, đành phải khoá mục bình luận.
“Mua thuỷ quân mua Marketing, mấy người làm gì thì làm, nhanh chóng đổi chiều dư luận cho tôi!”
Lúc này, hai người của bộ phận PR vẫn liên tục liên hệ với thuỷ quân đi vào nói gì đó với giám đốc, mà giám đốc nghe xong sắc mặt cũng chuyển sang màu đen.
“Cái gì? Không nhận?” Cô nhìn La Dự, “Cậu chọc tới ai rồi?”
La Dự hoảng hồn: “Em… em không biết!”
“Tất cả công ty thuỷ quân đều không chịu nhận đơn hàng, mấy đội lớn không thèm trả lời, mấy đội nhỏ thì nói mình không nhận được. Mấy câu này có gì khó hiểu đâu, ăn bơ bà nó rồi!”
La Dự chỉ là tiểu phấn hồng, hắn có thể chọc tới ai? Ai lại đi dìm hắn đến mức này?
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Phí ca lau mồ hôi nhìn tổng giám đốc.
Nãy giờ đại boss vẫn chưa nhả lời vàng ngọc mà chỉ im lặng xoay bút, nghe Phí ca hỏi tới, hắn lập tức cáu khỉnh nhíu mày.
“Giờ cứ quay một clip thanh minh đi, sau đó…” Hắn nhìn về phía La Dự, “Khoảng thời gian này cậu ít xuất hiện một chút, nhân cơ hội nghỉ ngơi cho tốt.”
La Dự há to miệng, còn chưa kịp nói gì đã thấy đại boss đứng dậy ra khỏi phòng họp.
Phí ca khổ sở nhắm chặt mắt, hết rồi, La Dự hết xài được rồi.