Cuối cùng Minh Tinh vẫn phải khuất phục, thây kệ, sáu múi thì sáu múi, bao giờ tập ra được một múi đi rồi tính.
Hắn tập với máy chạy bộ nửa tiếng, cảm thấy hơi mệt nên xuống nghỉ ngơi một chút.
Chỗ này là phòng gym lớn nhất gần khu hắn sống, còn có cả chuỗi phòng tập, máy móc dụng cụ rất nhiều, mà người vào tập cũng rất nhiều. Nghỉ ngơi xong hắn lại muốn tập lực tay nên chạy đến khu tập tạ, vừa uống nước vừa lắc lư ngắm nghía xung quanh, ố ồ, lại gặp cố nhân rồi.
Đường Hâm Thành mặc trang phục thể thao, tay chân cơ bắp rõ ràng, lúc này hắn đang thở hổn hển nằm trên ghế tập nâng tạ.
Một bên mười cái, Đường Hâm Thành nhìn thẳng phía trên, hít thở đều đặn, tinh thần tập trung cao độ, lúc đẩy lên cơ bắp ở tay nổi cuồn cuộn, hai chân thả lỏng đặt tự nhiên.
Giơ lên.
Hạ xuống.
Giơ lên.
Hạ xuống.
Giơ…
Đột nhiên trong tầm mắt hắn xuất hiện một cái đầu, gương mặt vì ngược sáng nên mơ hồ không rõ.
Chợt hắn nghe cái đầu kia nói: “Hâm Hâm đừng luyện ngực nữa, cup ngực của cậu đủ chuẩn rồi.”
Người trẻ tuổi lập tức thở hắt ra một hơi, cánh tay thoát lực, động tác giơ lên thất bại, cả thanh tạ rớt xuống nện thẳng vào ngực.
Đường Hâm Thành bị tạ đè một cú, hai mắt lập tức chuyển thành màu đen, tạm thời tắt thở.
Minh Tinh còn hoảng hơn cả hắn, vội vàng muốn giúp hắn đỡ tạ, nhưng sức nặng của cái tạ này có hơi vượt sức tưởng tượng một tí. Hắn vừa mới giơ lên đã thấy không ổn, phải đổi tư thế, vì vậy dứt khoát buông tay ra, Đường Hâm Thành vừa cảm thấy hô hấp thông thuận hơn một chút lập tức ná thở lần hai.
Đường Hâm Thành: …
Hắn cảm thấy mình sắp bị Minh Tinh hại chết rồi.
“Đừng gấp đừng gấp, anh tới cứu Hâm Hâm đây.” Minh Tinh nhảy nhót chạy quanh đầu em họ, cố hết sức bình sinh từ phía trên nâng tạ đặt lại giá đỡ.
Đường Hâm Thành lập tức ngồi dậy, lòng còn hãi hùng, vừa vuốt ngực đang đau đớn vừa trừng hắn.
Minh Tinh sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Hâm Hâm không sao chứ, có cần đi bệnh viện không?”
Người trẻ tuổi tức giận dùng tay ra dấu: “Anh có muốn đi bệnh viện không?”
“Anh hở? Anh đi làm gì?”
“Khám tâm thần.”
Minh Tinh: …