Vì Sao Lấp Lánh Nhất

Chương 74: Chương 74




Sau khi đóng sầm cửa lại, Ảnh Đế định vung nắm đấm đập cho vài cái, nhưng bỗng hắn liếc thấy trong góc tường còn có camera đang ngắm về hướng mình, cánh tay lập tức cứng đờ.

Hắn nhanh chóng nhìn một lượt khắp các xó xỉnh trong nhà, không ngờ đâu đâu cũng có camera, nhất thời hét lên thất thanh: “Hành Nhất Duệ mày bị biến thái à, trong nhà gắn lắm camera như vậy làm gì!!”

Tiểu Thịt Tươi không biết đã xảy ra chuyện gì, cầm chặt tay Ảnh Đế đang níu cổ áo mình, mặt mày mờ mịt nói: “Dùng để tìm mèo…”

Ảnh Đế cắn răng thả tay xuống: “Trong này có chỗ nào không có camera?”

Tiểu Thịt Tươi chỉ lên lầu hai: “Phòng em…”

Ảnh Đế không nói hai lời cất bước lên lầu, Tiểu Thịt Tươi không biết nghĩ gì mà sắc mặt đại biến, một phát bắt lấy tay hắn không cho đi.

“Anh không thể lên đó!”

Người chính là như vậy, người khác càng nói không thể hắn lại càng muốn làm. Thằng cha tâm thần Tiểu Thịt Tươi nói không thể đi, Ảnh Đế vốn cũng chẳng muốn đi nhưng nghe hắn nói vậy lại đổi ý, muốn xem trên đó chứa cái gì mà không thể cho người khác thấy.

Hắn tránh khỏi tay Tiểu Thịt Tươi, ba bước thành hai bước, thoáng cái đã tới nơi.

Thật ra hắn cũng không biết gian giữa là phòng ngủ của Tiểu Thịt Tươi, nhưng nhìn thấy cửa của căn phòng này chỉ khép hờ, trực giác cho hắn biết có khả năng nên lập tức đẩy cửa bước vào.

Sau đó, hắn sợ ngây người.

Poster dán kín mít, ra giường, gối ôm, ảnh chụp trên tường, tất cả đều là hình của hắn.

Trong nhất thời nhìn thấy nhiều “mình” như vậy, Ảnh Đế bị chấn động không nhẹ, toàn thân tuột hết da gà.

Hắn thở phì phò quay lại nhìn Tiểu Thịt Tươi, ánh mắt vi diệu.

“Mày…”

Tiểu Thịt Tươi đỏ bừng mặt: “Em biết em là thằng biến thái!”

Ảnh Đế: …

Lửa giận cháy bừng bừng bỗng chốc tắt ngúm, bây giờ muốn giận cũng không giận nổi.

Hắn chỉ ngón tay vào Tiểu Thịt Tươi, không chút khí thế nói ra một câu: “Cậu biết là tốt rồi!” Nói xong đi khỏi căn phòng quỷ dị kia, cùng Tiểu Thịt Tươi mặt đối mặt trong hành lang im ắng.

Mặt Tiểu Thịt Tươi đỏ hây hây, hắn nhìn Ảnh Đế trong chốc lát liền dời mắt đi, quả thật y hệt nữ sinh ngây thơ thầm mến đàn anh.

Ảnh Đế thấy hắn như vậy cũng không thoải mái, đắn đo một hồi mới mở miệng: “Hôm qua Văn Tịnh tới nhà anh thăm Momo, trước đó cô ấy nuôi Momo được một năm, rồi sau lại đột nhiên bị viêm mũi, dị ứng với lông chó nên đành phải nhịn đau tìm chủ mới cho Momo. Anh với cô ấy là chỗ bạn bè, cũng không có quan hệ không thể cho ai biết. Anh không biết tại sao cậu lại chụp ảnh gửi báo lá cải hắc anh, chúng ta không có quan hệ cạnh tranh, anh cũng không làm lỗi gì với cậu phải không?”

“…Cái gì?” Vẻ mặt Tiểu Thịt Tươi tràn đầy nghi hoặc.

Ảnh Đế hừ lạnh: “Anh biết cả rồi, cậu đừng giả bộ nữa. Kể cả việc cậu mua thủy quân hắc anh, cho người đại diện rải ảnh chụp của anh và Văn Tịnh ra ngoài. Anh vốn cũng không muốn so đo với cậu làm gì, dù sao anh là tiền bối cậu là hậu bối, giằng co mà làm chi, nhưng tuyệt đối không được liên lụy tới người vô tội!” Ảnh Đế xuất ra kỹ năng biểu diễn cấp Ảnh Đế của mình, híp mắt nói ra lời thoại độc ác, “Việc anh ghét nhất là người khác ở trước mặt anh như vầy ở sau lưng anh lại khác. Hôm nay anh chỉ nói những lời này, cậu làm gì anh cũng được, nhưng không được động tới người bên cạnh anh. Nếu không tin cậu cứ thử xem, cẩn thận một ngày muốn khóc cũng không có nước mắt!” Nói xong hắn xoay người một cách đầy dứt khoát, xuống lầu.

Tiểu Thịt Tươi bị hắn quạt cho ngu người, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng, chạy đến ban công hô to với bóng lưng của Ảnh Đế: “Em không làm những việc đó!” Mặt hắn đã không còn đỏ nữa, mà biến thành màu trắng, “Em sẽ giải thích với anh, anh nhất định phải tin em!”

Ảnh Đế không quay đầu lại, dựng thẳng ngón giữa với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.