Đường Hâm Thành đã từng dùng nick Vua Đào Hố nói với Minh Tinh mình là phú nhị đại muốn tự gây dựng sự nghiệp.
Lúc ấy Minh Tinh còn chửi hắn là đồ khoác lác.
Nhưng sự thật không phải vậy, Đường Hâm Thành không chỉ là một phú nhị đại mà còn là con cưng độc nhất của chủ tịch Phong Thải – Lâm phu nhân, là chuẩn thiếu gia của thiếu gia, là chuẩn anh chồng quốc dân của những anh chồng quốc dân.
*Thiếu gia, nguyên văn là Tiểu khai 小开, từ dùng để chỉ thế hệ thứ 2 của những gia đình giàu có. Anh chồng quốc dân, nguyên văn là Vương lão ngũ 王老五, từ chỉ những người đàn ông độc thân giàu có.
Lúc này Minh Tinh còn chưa biết bên cạnh hắn có một cái đùi vàng bự đến nhường nào.
“Chị La gửi cho anh mấy kịch bản, có vài bộ kinh phí thấp, còn có phim truyền hình, đều là vai nam chính…” Minh Tinh lựa chọn câu từ, “Cơ mà mấy bộ này nhìn sao cũng không ổn.”
Đường Hâm Thành chìa tay tới: “Đưa em…đưa em xem.”
Minh Tinh đưa laptop cho hắn rồi đi lấy dưa hấu ăn.
Đường Hâm Thành đọc nhanh như gió, suy nghĩ một lát rồi khép máy tính lại, nói với Minh Tinh: “Gần đây Phong Thải…Phong Thải không phải đang chuẩn bị một bộ…một bộ chuyển thể sao?”
Minh Tinh gặm dưa hấu, khắp mặt lem nhem nước là nước, ậm ừ nói: “Cậu nói Túy ngọa thiên hạ à?”
“Có gọi anh…gọi anh thử vai chưa?”
“Úi xời, làm gì tới lượt anh, anh diễn nam phụ thì được chứ nam chính phải để cho mấy đứa tiểu thịt tươi như Hành Nhất Duệ kia kìa.” Tuy bình thường lúc nào hắn cũng tự tin đến tự kỷ, nhưng hắn vẫn biết rõ mình có bao nhiêu phân lượng.
Đường Hâm Thành xụ mặt: “Anh…anh không già.”
“Nhưng anh cũng đâu còn trẻ trung gì cho cam.” Minh Tinh rầu rĩ phun hạt dưa.
Đường Hâm Thành cau mày như có điều suy nghĩ.
Tối đến, hiếm khi hắn chủ động gọi cho Lâm phu nhân, đơn giản nói mục đích của mình, muốn Minh Tinh diễn nam chính Túy ngọa thiên hạ.
Lâm phu nhân: “Việc này không phải chỉ mình mẹ nói là được. Đạo diễn bộ này là Chu Khai Thành, ổng là người thế nào con cũng biết rồi đấy, rất nghiêm túc, không đời nào dùng diễn viên ổng không hiểu rõ.”
Đường Hâm Thành: “Mẹ muốn nói tới thực…thực lực, hay…hay doanh thu?”
Lâm phu nhân: “Mẹ muốn cả hai.”
“Vậy…vậy chọn anh ấy đi.” Hắn suy nghĩ một hồi, lại bổ sung, “Đỡ tốn kém.”
Lâm phu nhân: “…Ý con là hàng tốt giá rẻ đấy à.”
“Ừm.”
Đường Hâm Thành từ nhỏ đến lớn rất ít khi xin xỏ bà như vậy, lần này hắn thật sự khiến Lâm Hủy cảm thấy khó xử.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, bà thở dài: “Mẹ có thể cho Minh Tinh thử vai, với tư cách là người mẹ giới thiệu chắc hẳn đạo diễn Chu cũng nể mặt mấy phần. Cơ mà với phương châm trao đổi cùng có lợi, mẹ muốn con giữ chức giám đốc sản xuất của Phong Thải, trong thời gian quy định không được từ chức.”
Lần này tới lượt Đường Hâm Thành im lặng.
Hắn rời khỏi vòng tay của Lâm Hủy vì muốn một mình gây dựng sự nghiệp. Nay vất vả lắm mới có được tí thành tựu, ngờ đâu người ta lại bắt hắn mang theo tâm huyết bao năm quy thuận công ty, từ một người thích gì làm nấy, từ một vị vua tự do chinh chiến lại đột ngột trở thành bề tôi nghe lệnh làm việc.
Một bên là tương lai của mình, một bên là tương lai của Minh Tinh.
“Vai nam chính…nam chính đổi chức giám đốc, nếu không thì miễn…miễn bàn.” Đường Hâm Thành nói xong rồi cúp máy luôn.
Hắn đứng bên cửa sổ, bỗng nghe loáng thoáng có tiếng ca truyền đến, mở cửa sổ ra liền thấy Minh Tinh đứng ở ban công vừa hát vừa phơi đồ.
“Ngôi sao đốt đèn, chiếu sáng cửa nhà ta ~ Giúp trẻ con đi lạc tìm được đường về ~”
Đường Hâm Thành ghé vào bệ cửa sổ, gió đêm nhẹ lướt qua mặt hắn, im lặng nghe một hồi. Minh Tinh hát đặc biệt hồn nhiên, tuy âm điệu không phải rất chuẩn nhưng hay bất ngờ.
Mỗi lần hát đến câu “Ngôi sao đốt đèn” hắn lại làm bộ chìa tay đốt đèn, diễn rất đạt.
“Nơi chân trời có vì sao mờ mờ lén lút nhô ra…” Minh Tinh giũ quần áo, trong một thoáng liếc qua cửa sổ, hắn và Đường Hâm Thành như tan trong bóng tối bốn mắt nhìn nhau.
Minh Tinh xém chút đã nhảy dựng lên: “Chời má! Làm anh sợ muốn chết! Cậu bị bệnh đấy à! Đương không đứng lù lù ở đó chi vậy!”
Đường Hâm Thành chống cằm cười cười: “Anh hát…hát tiếp đi.”
Minh Tinh hắng giọng, mặc kệ hắn, tiếp tục buổi liveshow của mình.
Hát đến đoạn điệp khúc, hắn chỉ Đường Hâm Thành rồi lớn tiếng nói: “Tới đây, hát chung với anh!”
Đường Hâm Thành cho hắn một quả bơ.
Minh Tinh mất hứng thả tay xuống: “Sao cậu không trả lời anh?”
Đường Hâm Thành: “Em không…không biết hát.”
Minh Tinh nhìn hắn, đột nhiên nghĩ tới một khả năng nào đó: “Cậu không biết… Đừng nói đến hát cũng lắp bắp nha?”
Đường Hâm Thành: …
“Hay để anh phối hợp với Hâm Hâm được không, tới đây, cùng hát nào.” Minh Tinh đưa một tay lên miệng, lần nữa cất tiếng ca: “Ngôi…ngôi sao đốt…đốt đèn, chiếu sáng…chiếu sáng tương lai của…của tôi!”
Vậy mà hắn thật sự kèm theo hiệu ứng nói lắp.
Đường Hâm Thành xanh hết cả mặt, không nói một lời, đóng cửa sổ đi ngủ.
Minh Tinh thấy khán giả duy nhất của mình không nói tiếng nào đã đi mất, đứng phía sau cất tiếng thâm tình giữ người lại.
“Hâm Hâm ơi Hâm Hâm, Hâm Hâm đừng đi mà Hâm Hâm~”