Vì Sao Lấp Lánh Nhất

Chương 86: Chương 86




Tin tức Phí ca bị sa thải, Minh Tinh phải thông qua status của bạn bè mới biết được.

Trước kia hắn ở công ty với mấy nghệ sĩ nữa, tuy chẳng thân thiết gì nhưng đều thêm weixin, đến sáng sớm hôm nay thì thấy người ta nhắc tới chuyện này.

Minh Tinh cảm thấy hình như có liên quan tới mình, lần trước Đường Hâm Thành đao to búa lớn chém cả đám người, sau đó lại đột ngột ngừng chiến, đang war ngon lành mà nói thu binh liền thu binh, cũng chẳng để lại phòng thủ gì, chỉ lên QQ báo cho hắn yên tâm đợi kết quả.

Minh Tinh hoàn toàn không hiểu mô tê gì, lúc đó còn thầm chửi hắn, rằng mình có phải phỏng vấn đâu, đợi đợi cái mịa gì…

Bây giờ xem ra, kết quả chính là cái này đây.

Hôm qua La tỷ gửi cho hắn hợp đồng diễn “Túy ngọa thiên hạ”, như một kỳ tích, vậy mà để hắn diễn nam chính.

Minh Tinh ăn ngay nói thẳng: “Chị La, kịch bản này có bảy tám nam chính ngang hàng à?”

“…Không, làm gì có kịch bản nào chơi nhiều nam chính vậy? Cậu khỏi đoán mò, người ta đã để cậu diễn thì đương nhiên nhìn được tài năng và nhan sắc của cậu, họ cảm thấy cậu có thể đảm nhiệm nhân vật này, cậu chỉ cần diễn cho tốt là được.”

Minh Tinh nghe xong những lời này mới an tâm, dù sao lời La tỷ nói đều là thật.

Đầu tiên hắn báo tin vui cho Đường Hâm Thành, mà người kia cũng báo cho hắn một tin tốt của mình.

“Em…em sắp nhận chức giám đốc…giám đốc sản xuất của Phong Thải.”

Minh Tinh hú hồn: “Phong Thải? Phong Thải Entertainment? Là công ty mẹ của công ty Trịnh Tây Xuyên?”

Đường Hâm Thành gật đầu.

Minh Tinh kinh ngạc: “Sao lại đột ngột vậy?”

“Không…không phải đột ngột, trước kia có tìm…tìm em rồi, nhưng em không chịu.”

Minh Tinh lại càng thấy kỳ quái: “Vậy sao bây giờ cậu lại đồng ý?”

Đường Hâm Thành im lặng một chốc.

“Họ…trả tiền nhiều, chủ thuê cũ quá…quá bủn xỉn.”

Minh Tinh: …

Quái thật, chủ thuê của Đường Hâm Thành đâu phải chỉ một người, mày chột dạ làm chóa gì?

Đường Hâm Thành nói bên kia vẫn đang giục hắn, hy vọng ngày mai hắn có thể đến nhậm chức. Bởi vì bây giờ hai người hít chung một nguồn không khí, nên khi Minh Tinh muốn ra ngoài thì phải sang phòng hắn tắt điều hòa.

Đường Hâm Thành không nhắc thì Minh Tinh cũng chẳng nhớ, từ khi về chung một nhà cho đến nay hắn chưa bao giờ ở một mình. Vừa nghĩ tới sau này bạn cùng phòng của mình phải thượng triều từ chín giờ sáng tới sáu giờ chiều, thỉnh thoảng còn phải tăng ca, việc này khiến hắn cảm thấy quá là cô đơn quạnh quẽ.

Hôm sau lúc Minh Tinh dậy mới hay Đường Hâm Thành đã đi rồi, trên bàn còn đặt sẵn đồ ăn sáng cho hắn. Từ khi dùng chung điều hòa đến nay, hai người từ hàng xóm chuyển thành bạn cùng phòng, ăn cơm cũng ăn chung.

Minh Tinh ăn xong phần điểm tâm với cá muối của quán nào đó trên đường rồi ngẩn người nhìn trần nhà, nhìn chằm chằm suốt năm phút đồng hồ, đến khi thấy mắt vừa khô vừa rát mới nhắm lại.

Chán quá đi mẹ ơi…

Hắn lên giường lăn lộn mấy vòng.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, màn hình hiển thị thông báo tin nhắn QQ.

Vua Đào Hố: Anh muốn gặp em không?

Minh Tinh lập tức ngồi dậy, đầu óc thoáng cái tỉnh hẳn.

Vụ gì đây? Thằng cha Đường Hâm Thành này định ngã ngựa đấy à??

Minh Tinh: Muốn chứ, lần trước không gặp được chú anh tiếc gần chết ấy.

Vua Đào Hố: Vậy tối nay ăn cơm nhé?

Minh Tinh: Ố kề! Thời gian địa điểm tùy chú chọn.

Bên kia hẹn hắn bảy giờ tối gặp mặt.

Minh Tinh để điện thoại xuống, kích động muốn rớt tim ra ngoài.

Hắn nhanh chóng mở tủ quần áo của mình chọn trang phục thích hợp, sau đó còn chạy đi tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới một lần.

Điểm hẹn là một nhà hàng Tây, ăn mặc sơ sài quá cũng không tốt, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên Đường Hâm Thành đi làm, chắc chắn sẽ mặc chính trang, vì vậy Minh Tinh chọn một bộ tự cho là ok nhất – áo sơ mi trắng và quần Âu.

Chờ hắn ăn mặc tử tế, tóc tai vuốt keo thẳng thớm, chưng diện như chuẩn bị đi dự lễ trao giải xong, hắn nhìn đồng hồ.

12:00

Tốt lắm, còn bảy tiếng nữa.

Hắn nhào lên giường không ngừng lăn lộn: “Sao thời gian trôi qua chậm dữ vậy!” Hắn lấy điện thoại ra, “Thôi, gọi cơm trước rồi tính.”

Vất vả lắm mới đợi tới năm giờ chiều, trên người Minh Tinh y như dính bọ chó, đứng ngồi không yên.

Hắn nhìn mình trong gương lần cuối cùng, xác định đã đủ hoàn mỹ mới đeo kính râm ra ngoài.

Hắn không đến nhà hàng Tây như đã hẹn mà đi thẳng đến văn phòng chính của Phong Thải.

Đường Hâm Thành định phủ đầu hắn đấy à, nào có đơn giản vậy.

“Chào anh, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho anh không ạ?”

Tại văn phòng chính của Phong Thải, nhân viên lễ tân nhiệt tình hỏi hắn.

Minh Tinh tháo kính râm xuống: “Là anh Tinh đây, anh đến tìm Đường tổng Đường Hâm Thành của các em.”

Em gái lễ tân lập tức nhận ra hắn: “Anh chờ một lát, để em gọi hỏi…”

Minh Tinh đè bàn tay đang định gọi điện thoại của cô, dùng giọng nói dịu dàng say đắm lòng người nói: “Em gái, anh và Đường tổng của các em là bạn bè, hôm nay là ngày đầu tiên cậu ấy đến nhậm chức, anh muốn cho cậu ấy một điều ngạc nhiên, tan tầm sẽ mời cậu ấy đi ăn, em giúp anh vào được không?”

Em gái lễ tân chưa trải đời nhiều, bị hormone của Minh Tinh đánh cho mặt đỏ tới mang tai, nhẹ dạ gật đầu một cái, còn giúp hắn quẹt thẻ chỉ đường.

Minh Tinh cảm ơn cô, trước khi đi còn tiện tay rút một nhành tulip trong bình hoa trước quầy lễ tân.

Đường Hâm Thành đang ở văn phòng xem bản kê đến choáng váng, vừa nhấp một hớp cà phê cho tỉnh táo đầu óc, điện thoại chợt vang.

Bé Thiểu Năng: Chú tan ca chưa?

Đường Hâm Thành nhìn đồng hồ, năm giờ năm mươi, lập tức trả lời hắn: Sắp rồi.

Bé Thiểu Năng: Anh tới đón chú đây.

Đường Hâm Thành sững sờ. Cái gì? Tới đón mình?

Hắn vừa định từ chối, bỗng ở ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Bé Thiểu Năng: Anh tới rồi.

Đường Hâm Thành không kịp phản ứng, một chút chuẩn bị cũng không có, chỉ thấy Minh Tinh lả lơi đẩy cửa, trên tay còn cầm một nhành tulip.

Minh Tinh nhét hoa vào tay hắn: “Tiểu Vương, ngạc nhiên không, kích thích không?”

Đường Hâm Thành: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.