*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Show thực tế quay tập thứ mười một, địa điểm quay tại làng tuyết của phương Bắc xa xôi. Buổi tối một ngày trước khi đi, trong lúc Minh Tinh thu dọn hành lý thì cầm chai dầu gội tìm Đường Hâm Thành, định hỏi hắn hai người dùng chung một chai có được không, nào ngờ lại bị hắn tàn nhẫn cho hay tập này không đi được.
Minh Tinh nghe xong làm rớt luôn chai dầu gội xuống đất.
“Hâm Hâm không muốn đi chơi với anh sao? Cậu không muốn nắm tay anh đến tận cùng trái đất sao?”
Đường Hâm Thành ngồi trước laptop, ánh sáng từ màn hình rọi vào mặt hắn, bàn tay không ngừng gõ chữ, nhìn qua có vẻ chuyên chú vô cùng.
“Bây giờ em…em làm năm ngày một tuần, không rảnh…không rảnh đi chơi với anh.”
Minh Tinh nhặt chai dầu gội lên, có phần không vui, nhỏ giọng càu nhàu: “Một lần không rảnh hai lần không rảnh, không sớm thì muộn anh với cậu cũng gió theo lối gió mây đường mây cho coi.”
Bàn tay Đường Hâm Thành dừng lại một chút, quay đầu nhìn hắn, mặt không biểu cảm nói: “Trước khi đi, anh…anh nhớ trả tiền cho em nhé.”
Minh Tinh giả ngu chạy mất: “Úi trời! Hình như anh chưa chuẩn bị quần áo xong, anh về trước nha, Hâm Hâm nhớ ngủ sớm đó!”
Đường Hâm Thành ở sau lưng bó tay với hắn, vừa cười vừa lắc đầu, lực chú ý lần nữa trở về file word trên máy tính.
Lần này thiếu Đường Hâm Thành, Minh Tinh cảm thấy hơi cô đơn. Cũng may Ảnh Đế đã cho hắn một một cậu trợ lý tên Tiểu Khương, là một chàng trai trắng trắng mập mập, Minh Tinh vừa nhìn đã thấy người này rất đáng yêu, nhất là bộ dáng mũm mỉm tròn tròn của cậu ta. Trên đường hai người luôn miệng nói nói cười cười, mức độ thân thiết tăng nhanh cũng xua tan phần nào sự nhàm chán vì thiếu mất Đường Hâm Thành.
Sau khi máy bay hạ cánh, Minh Tinh vừa bước ra cabin đã bị đánh úp bởi cái lạnh không thể hình dung bằng lời.
Hắn hà hơi run chân ngồi vào xe ekip sắp xếp, chịu xóc nảy mấy giờ đồng hồ, ngồi đến khi đau lưng mới chính thức tới địa điểm quay hình.
Phóng tầm mắt ra xa, bốn bề đều là núi tuyết cao vút, giữa một vùng trắng ngần tuyết phủ có một thôn nhỏ do những ngôi nhà gỗ hợp thành, chẳng biết đã tồn tại bao lâu, lúc này đang sừng sững trong gió tuyết đợi họ đến.
Minh Tinh sợ lạnh không sợ nóng, nóng một chút có thể chịu được nhưng lạnh thế này đúng là sắp đòi mất mạng già của hắn.
Sau khi cả năm người nối đuôi nhau tới nơi, tiết mục bắt đầu ghi hình. Mỗi người đều gói mình thành cái bánh chưng, lúc Minh Tinh nói chuyện thì răng cũng run cầm cập.
Nếu đã đến làng tuyết, trò chơi thi đấu chắc chắn sẽ không tổ chức trong nhà, cái gì mà chạy đua trong tuyết, đấu vật trong tuyết, đắp người tuyết, ném cầu tuyết, lạnh đến mức khiến người ta phải thét lên, chỉnh cho cả bọn chết cóng.
Vất vả lắm mới quay xong ngày đầu tiên, khi hỏi chỗ ngủ ở đâu, đạo diễn nói đã chuẩn bị một phòng có giường lớn xa hoa cho năm người họ, thoải mái vô cùng.
Cả bọn đẩy cửa vào, đồng thanh ồ lên, bên trong đặt giường chung thật dài, trong góc còn có camera.
Minh Tinh đã mệt muốn chết, là người đầu tiên nhào lên giường.
Ảnh Đế cởi áo khoác ngoài, cũng lên giường.
Minh Tinh rên ư ử: “Boss ơi, sau này em có thể nhận show nào thoải mái hơn không?”
Ảnh Đế: “Thoải mái thì ít tiền.”
Minh Tinh nghĩ rồi nghĩ: “Vậy em còn khổ hơn…”
Ảnh Đế sờ đầu chó: “Ngoan.”
Tiểu Thịt Tươi không biết là cố ý hay vô tình mà chọn vị trí bên cạnh Ảnh Đế, sát ngay bên cạnh.
Tối đó Minh Tinh gửi tin nhắn cho Đường Hâm Thành, kể chuyện này với hắn rồi còn đặc biệt đính kèm một bức hình cười đểu.
Tiểu Minh: Lần này Tiểu Duệ xem như vươn tới giấc mơ của tất cả các fan dành cho Idol rồi.
Nhóc Lắp Bắp: Là gì?
Tiểu Minh: Ngủ với thần tượng.
Nhóc Lắp Bắp: …Anh đừng nghĩ theo hướng hèn mọn vậy được không, có khi ước mơ lớn nhất của cậu ấy là được ăn cơm tán gẫu với Idol thôi, đâu nhất định phải ngủ chứ?
Tiểu Minh: Cậu sờ vào lương tâm của mình rồi nói cho anh biết, Hành Nhất Duệ có muốn ngủ với anh họ cậu không? Cậu có tin bây giờ trong lòng cậu ta đang vui đến phát điên, pháo hoa từng đóa bay phấp phới phấp phới không?
Nhóc Lắp Bắp: …
Vậy mà lúc này không tìm được lời nào để bật lại!
Đường Hâm Thành không muốn thừa nhận lời của Minh Tinh đã thuyết phục hắn, nhưng càng không muốn để ý lại càng để ý, mà càng để ý lại càng suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng, hắn mở khung tin nhắn của Ảnh Đế, để lại một câu lời ít ý nhiều.
Đường Hâm Thành: Đừng có ngủ như chết.
Ảnh Đế đã thiêm thiếp, nhướn mắt nhìn tin nhắn của hắn xong đầu đầy chấm hỏi, nhưng nhanh chóng bị cơn buồn ngủ tập kích, ném luôn việc này ra sau đầu.
Sáng sớm hôm sau, Ảnh Đế thức dậy trong lòng Tiểu Thịt Tươi.
Tiểu Thịt Tươi ôm hắn cứng ngắc, một chân còn gác lên lưng hắn, mặt thì chôn ở cổ, đôi môi mềm mại đang dán lên da hắn.
Ảnh Đế bế tắc vô cùng, tư thế này hơi sai rồi đấy, giờ mà Bonus cái hiệu ứng thở gấp nữa là thôi rồi, thành phim 18+ luôn chứ chẳng chơi!
Hắn vừa mới nhúc nhích một cái, mặt Tiểu Thịt Tươi chôn trong hõm cổ hắn bất mãn càu nhàu, vòng tay siết chặt hơn nữa.
“…Tiểu Duệ?” Ảnh Đế không thể không gọi hắn.
Tai Tiểu Thịt Tươi bị hơi thở của Ảnh Đế làm ngứa ngáy, lắc đầu mấy cái rồi lại ngủ tiếp.
“Ơ?” Hắn còn chưa tỉnh ngủ, IQ lúc này đương ở mức số âm, “Anh… Sao anh cứng dữ vậy?”
Bình thường hắn ngủ đều ôm gối ôm nhồi lông cừu mềm mại, ôm vào vô cùng thoải mái, cớ sao hôm nay đột nhiên cứng ngắc vầy nè?
Ảnh Đế mặt táo bón: …
Lời thoại này sai lắm rồi nhé ông thần! Cái gì mà anh cứng dữ vậy!? Ông nói coi cái gì cứng?? Bộ ông định sửa kịch bản thành phim sếch luôn đấy à!!