Minh Tinh đứng ở cửa vào, bên chân đặt một cái vali, trong tay kẹp kính đen, đưa ánh mắt tha thiết nhìn người bên trong.
“Hâm Hâm, anh đi đây!”
Đường Hâm Thành cắn bánh mì vừa nướng xong, đang rót cà phê vào tách.
“…Ừm.” Hắn qua loa trả lời, chỉ đưa tay vẫy vẫy với Minh Tinh lấy lệ, liếc cũng không thèm liếc một cái.
Minh Tinh vẫn dán mắt vào hắn: “Khi cậu rảnh nhớ dọn nhà giúp anh nhé, được không?”
Mấy ngày nay hắn luôn làm ổ trong nhà Đường Hâm Thành, rất ít khi về nhà mình.
“Ừm.” Đường Hâm Thành vẫn không thèm ngẩng đầu.
Tiểu Khương đã chờ sẵn dưới lầu, mà Minh Tinh vẫn lề mề không chịu nhấc chân.
Đường Hâm Thành ăn xong bánh mì, phủi tay, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì thấy Minh Tinh vẫn còn đứng đó, hắn lấy làm lạ: “Còn…còn gì nữa?”
“Còn một việc nhỏ.” Minh Tinh cười cười nịnh nọt, hai đầu ngón tay chọt chọt vào nhau: “Anh đi lần này phải hai tháng, trên núi sóng chập chờn lắm, cũng không biết có mạng hay không, khi nào rảnh Hâm Hâm tới thăm anh nhé?”
Tim Đường Hâm Thành hẫng một nhịp, không ngờ Minh Tinh lại ỷ lại vào mình như vậy, nhưng chưa chờ hắn cảm động xong đã nghe thấy tên nào đó nói tiếp: “Khi đó Hâm Hâm tiện đường nhớ ghé nhà hàng ở phố đối diện mua cho anh thịt nướng, còn có cổ vịt ở quán bên cạnh, thêm trà và bánh ngọt ở tiệm dưới lầu nữa…”
Đường Hâm Thành: …
Minh Tinh nói xong danh sách đồ ăn, muốn Đường Hâm Thành lúc tới tham ban mua cho hắn, không ngờ lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy đối phương lạnh mặt nhìn mình.
“…Hâm Hâm có đi không?” Hắn ra vẻ khép nép, lo lắng hỏi.
Em vốn định đi đấy, nghe anh nói xong lại hết muốn rồi.
Đường Hâm Thành: “Để xem…xem tình hình.”
Minh Tinh đau khổ đầy mặt: “Nhân tính đâu?”
“Mất…mất rồi.”
“Cậu cứ như vậy không sớm thì muộn…”
Đường Hâm Thành đứng tựa vào bàn ăn, khoanh tay trước ngực: “Anh mà còn không đi, em sẽ…sẽ cho anh coi cái gì gọi là…gọi là không có nhân tính!”
Minh Tinh giật mình, đến bây giờ hắn vẫn còn sợ mấy tuyệt kỹ bẻ khớp của Đường Hâm Thành.
Hắn không cam lòng trợn mắt, hừ một tiếng: “Bái bai!” Nói xong đeo kính đen vào, hất tóc một cái, đi mất.