Phim của Minh Tinh bắt đầu bấm máy. Nam chính là một vị Ảnh Đế, không chỉ trợ lý bên cạnh nhiều như ruồi bu mật, mà mỗi ngày đều có rất nhiều phóng viên và Fans hâm mộ đến tham ban, đã thế còn đem cho hắn đồ ăn nhiều ơi là nhiều, làm Minh Tinh hâm mộ muốn chết.
Lòng ham hư vinh của Minh Tinh lại phát tác.
Minh Tinh: Tiểu Vương, chú có thể cho anh gói Tham ban không!
Vua Đào Hố: …Tiểu Vương là ai?
Minh Tinh: Là ai không quan trọng, chú chỉ cần trả lời anh Yes or no thôi. Anh đang trong đoàn phim “Trời saonăm ấy” ở Hoành Điếm.
Vua Đào Hố: Được.
Minh Tinh: Vậy lần này chú làm cho tốt nhá, chất lượng vào cho anh.
Vua Đào Hố: OK.
Minh Tinh: Nhớ đem theo quà nữa đó!
Vua Đào Hố: Không thành vấn đề.
Hôm sau, quả nhiên đoàn phim xuất hiện một người đàn ông đến tham ban Minh Tinh, kính râm khẩu trang, thân cao chân dài, so với Minh Tinh còn giống minh tinh hơn.
Trong tay người đó cầm một giỏ táo, vừa thấy Minh Tinh liền nhét táo vào ngực hắn.
Gần đó có mấy em fan vốn đến tham ban Ảnh Đế, thấy đằng này có anh trai chân dài liền nhỏ giọng rít gào, không thèm quan tâm hắn là thằng nào con nào đã xông tới xin chữ ký.
Minh Tinh ôm giỏ táo bị cho ra rìa.
Lúc này không biết điện thoại của ai reo lên: “Từng giọt mưa tuyết buốt giá rơi trên má anh…”*
Tim hắn đau quá, nước mắt của hắn đã sắp trào ra.
Lời bài hát Mưa Băng Lưu Đức Hoa aka Nam thần số 1 của lòng tui.