Ánh đèn led sáng chói của nhà vệ sinh chiếu vào khiến đôi mắt Tưởng Vân Thư phát đau, anh trầm mặc nhìn chằm chằm người trong gương, hồi lâu sau mới cam chịu mà khom người, mệt mỏi rửa mặt, nước đọng lại dưới cằm, cuối cùng nhỏ giọt xuống.
“Tách”, một khoảng yên tĩnh.
Anh đến thế giới này đã được ba ngày.
Ba ngày trước, Tưởng Vân Thư tỉnh lại trên giường bệnh ở bệnh viện, phát hiện mình xuyên vào một người đàn ông vốn đã chết tên là Tưởng Vân Tô. Khi ấy, đối diện với bác sĩ anh chẳng biết gì cả nên đành phải lấy lý do “Tôi bị mất trí nhớ” để tạm thời lừa gạt qua ải, tinh thần bất ổn mượn điện thoại của y tá, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm chạp ấn dãy số quen thuộc trong trí nhớ.
“Số điện thoại bạn gọi không tồn tại.”
Y tá thấy cảm xúc của anh từ bình tĩnh đến thất thần, không nhịn được đưa mắt nhìn nhật ký cuộc gọi gần nhất, một loạt số 1 mở đầu, cô nhìn anh như nhìn quái vật: “Bệnh nhân à, anh gọi số gì vậy? Chúng ta chỉ có số 2 mở đầu và 8 số di động thôi mà.” (1)
(1)Số điện thoại bên Trung Quốc bắt đầu từ số 1 và có 11 số.
Trong lòng Tưởng Vân Thư chìm xuống, cũng hệt như gặp ma mà nhìn cô mười mấy giây, anh mới ý thức được nơi này vốn chẳng cùng một thế giới.
Sau đó anh dựa vào mấy tờ tiền có trong ví để đi thuê khách sạn gần bệnh viện, ở đó ba ngày.
Trong ba ngày này, anh điên cuồng đi tìm manh mối, dựa vào ký ức đi qua từng giao lộ, đều là những cái tên đường xa lạ, mua một tấm bản đồ, trên đó ký hiệu không phải là tên tỉnh tên nước mà là khu vực mấy và tinh mấy, lên mạng tìm hiểu thì mới biết nơi này là tinh thứ hai, nhưng vẫn không thể tìm thấy địa chỉ cũ của anh.
Thậm chí anh còn lảng vảng trong bệnh viện, nằm thử lại trên giường bệnh, muốn lần mò tìm kiếm công tắc thần bí có thể đưa anh trở về, cuối cùng thì bị bảo vệ của bệnh viện đuổi ra.
Đêm nào trong đầu anh cũng chiếu đi chiếu lại cảnh tưởng cuối cùng ở thế giới cũ, hệt như cơn ác mộng.
“Trợ thủ, khâu lại.” Tưởng Vân Thư buông dao phẫu thuật, tháo bao tay vô khuẩn, trước mắt là khung cảnh tươi đẹp màu hồng. Anh vừa kết thúc ba cuộc phẫu thuật trong một ngày, tổng cộng kéo dài đến 18 tiếng, giây phút đi ra khỏi phòng phẫu thuật, trong đầu đột nhiên dấy lên cơn đau, trước mắt lập tức tối sầm, mất đi ý thức.
Là một bác sĩ, anh đoán có lẽ mình đã bị xuất huyết não, tỷ lệ sống sót chỉ có 1%.
Toàn bộ sự việc không thể tưởng tượng được mà lại thật sự tồn tại trải ra trước mặt Tưởng Vân Thư, tất cả đều gào thét: Mày đã chết rồi, mày không trở về được nữa đâu.
Dưới ánh đèn led trong nhà vệ sinh, Tưởng Vân Thư không biết mình đã đứng bao nhiêu lần ở trước gương, anh ngẩng đầu, người trong gương cũng nhìn lại đây, ánh mắt mệt mỏi mà sắc bén.
Anh lại rửa mặt, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, phải chịu đủ loại kích thích khiến một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật như anh không thể không tiếp thu sự thật, một lần nữa xem xét lại hoàn cảnh trước mắt.
Tóc mái dính nước, giọt nước rơi xuống lông mi, Tưởng Vân Thư nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, nếu đã như thế thì đành phải sống thật tốt ở thế giới này thôi.
Ba ngày qua, đây là lần đầu tiên anh cẩn thận quan sát cơ thể này, tên rất giống, dáng vẻ cũng rất giống, nhưng tuyệt đối đây không phải là gương mặt của anh.
Mặt của anh cùng lắm chỉ là dễ nhìn, nhưng hiện giờ gương mặt này, mũi cao môi mỏng, đường nét như điêu khắc lập thể, đẹp trai, nhưng nhìn qua cũng rất..... dữ, khuôn mặt toàn lệ khí.
Cao cấp hơn mình không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù mấy ngày này đều trải qua trong sự mờ mịt mông lung, nhưng do thói quen của bác sĩ nên anh vẫn chỉnh đốn bản thân thỏa đáng, người trong gương mặt áo sơ mi trắng chẳng có lấy một nếp nhăn, cạo râu sạch sẽ, chỉ là vẻ mặt có chút tiều tụy.
Tưởng Vân Thư chỉnh lại cổ áo, khi đi ra khỏi nhà vệ sinh còn cố ý quan sát, cơ thể cũ của anh cao 1m84, cách khung cửa vẫn còn một khúc, nhưng bây giờ gần như đã muốn chạm đến khung cửa.
Anh thở dài một hơi, đi ra trả phòng.
Hôm nay là ngày anh kiểm tra lại.
Bác sĩ chụp CT não cho anh rồi hỏi vài câu, sau đó tỏ vẻ có thể đi về rồi.
Tưởng Vân Thư bình tĩnh đã trở lại, trong tay anh là sổ khám bệnh, hỏi: “Bác sĩ, tôi có người nhà không?” Lúc vừa tỉnh lại, anh nhớ mang máng là có người nằm nhoài trên giường bệnh, nhưng do tóc đen dài che khuất gương mặt nên anh không thấy rõ dung mạo, lại thêm một trận hỗn loạn nên anh quên mất chuyện quan trọng này.
Bây giờ nếu đã quyết định bắt đầu lại một lần nữa, vậy thì trước tiên phải tìm được người nhà của “anh”, tìm hiểu thông tin cá nhân của thân thể này.
“Cậu nói omega của cậu à?” Bác sĩ hỏi.
Tưởng Vân Thư: “...... Cái gì?”
Không bao lâu, Tưởng Vân Thư được “đuổi” ra ngoài với một quyển sách giáo dục giới tính cấp hai và một tờ giấy nhỏ.
Một giờ sau, Tưởng Vân Thư xuống xe trước cổng của một tiểu khu xa hoa.
“Tưởng tiên sinh đã về rồi à? Đã lâu không gặp!” Bảo vệ chào anh.
Xem ra là không tìm nhầm, Tưởng Vân Thư khẽ gật đầu, “Đã lâu không gặp.”
Kỳ lạ, bảo vệ lẩm bẩm nhìn theo bóng dáng của Tưởng Vân Thư, đã ba năm trời, đây là lần đầu tiên nghe được Tưởng tiên sinh chào mình.
Tưởng Vân Thư đi hơn nửa tiếng mới tìm được số nhà trong tờ giấy nhỏ, anh cử động cái chân mỏi nhừ, có vẻ như vận khí của anh còn chưa kém lắm, vậy mà lại trọng sinh vào một người giàu có à?
Trước mặt là một căn biệt thự hai tầng, còn có một cái sân chiếm diện tích không nhỏ, ở giữa có một cái cây lớn cao cỡ biệt thự, màu xanh biếc đập vào mắt, chỉ cần nhìn qua cũng khiến tâm trạng tốt lên.
Tưởng Vân Thư ấn chuông cửa trên tường, thiết bị điện tử bên cạnh sáng lên, một lát sau, anh thấy một thiếu niên ốm yếu cuống quýt chạy ra, cả người không có một chút thịt, quần áo rộng lớn bị gió lùa vào, mái tóc mềm mại tung bay.
Chu An? Không phải, Tưởng Vân Thư nhanh chóng phủ định đáp án, là thiếu niên nhìn giống Chu An mà thôi.
Có lẽ là do thói quen nghề nghiệp của bác sĩ, anh cẩn thận quan sát thiếu niên này, do suy dinh dưỡng trong một thời gian dài nên mới gầy gò yếu ớt, thiếu máu nên môi tái nhợt, sắc mặt khô vàng, bọng mắt thâm đen, nhìn qua còn thê thảm hơn Chu An bị bệnh ung thư tra tấn hai năm.
Nhưng cho dù tình trạng có tệ thế nào thì vẫn không thể phản bác được thiếu niên còn đẹp hơn cả Chu An, đôi mắt lưỡi liềm hơi cụp xuống, cái mũi nhỏ tinh xảo, gương mặt to bằng lòng bàn tay, là dáng vẻ vô cùng xinh đẹp chỉ có thể thấy trên TV ở thế giới cũ.
Ngón tay Tưởng Vân Thư hơi giật giật, nghi ngờ có lẽ mặt của thiếu niên còn chưa lớn bằng bàn tay của mình.
“...... Tiên sinh!” Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, ngay sau đó cứng ngắc mỉm cười, “Ngài đã về rồi.....”
Tiên sinh? Ngài? Tưởng Vân Thư dựa vào mái tóc đen dài đến vai mà nhận ra đây hẳn là người đã nằm nhoài trên giường bệnh, là người làm...... trong nhà sao?
Do chưa xác định được quan hệ của mình và thiếu niên, anh đành “Ừ” một tiếng, dừng lại một chút rồi bổ sung, “Tôi bị mất trí nhớ.”
“Em, em biết.....” Thiếu niên hơi khom lưng, đôi tay nắm chặt vào nhau để trước người, cung kính đứng, nhỏ giọng, “Xin lỗi tiên sinh, ngài vào đi ạ.....”
Tưởng Vân Thư chăm chú nhìn cậu một hồi, không biết cậu xin lỗi cái gì, đành phải nhấc chân đi vào cửa.
Nào biết sau khi vào cửa lại phát sinh một chuyện khiến tam quan của anh đã nát nay càng nát hơn, chỉ thấy thiếu niên lấy một đôi dép lê từ tủ giày ra, sau đó uốn gối quỳ xuống, đưa tay muốn cởi giày giúp Tưởng Vân Thư.
Thanh niên tân tiến Tưởng Vân Thư bị dọa sợ, theo bản năng mà lùi một bước, nhíu mày cản tay thiếu niên lại: “Không cần đâu.”
Đồng thời trong lòng anh càng khẳng định thiếu niên này là người làm hoặc quản gia, nhưng cho dù như vậy thì cũng đâu cần phải làm đến mức này cơ chứ..... Tưởng Vân Thư nhìn gương mặt thanh tú của thiếu niên, vả lại, đứa nhỏ này đã trưởng thành chưa? Nguyên chủ thuê lao động trẻ em à?
Thiếu niên mặc bộ đồ rộng thùng thình, cổ áo tròn màu trắng gạo càng khiến cậu trông ngoan ngoãn mềm mại, lần đầu tiên bị từ chối nên cậu có chút luống cuống đứng tại chỗ. ngôn tình tổng tài
Tưởng Vân Thư tự đổi dép lê, hỏi: “Cậu với tôi có quan hệ gì?”
Thiếu niên sửng sốt, lập tức cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Tiên sinh..... Em là omega của ngài ạ......”