Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 11: Chương 11




Không ngoài ý muốn khi thấy biểu tình kinh ngạc hơi bối rối của cha, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tôi chẳng muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng bị tổn thương lần nữa khiến tôi thấy gây áp lực vẫn hơn là chịu thiệt thòi.

“Cô không nên nói như vậy.” – Một tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng thâm trầm lọt vào tai tôi.

Tôi sửng sốt, hướng về phía phát ra tiếng nói ấy, lập tức cười nói – “Tôi nên nói hay không nên nói cái gì, chẳng lẽ còn phải chờ Tịch tiên sinh đồng ý sao?”

Con ngươi âm u thanh thúy ngưng lại nhìn thẳng vào tôi, ẩn chứa một loại thâm trầm quỷ quyệt.

Im lặng một lát, Tịch Si Thần thản nhiên nói – “Thời gian sáu năm thực sự đã làm cô thay đổi không ít.”

Đôi mắt như đêm tối kia như muốn đem tất cả tình cảm thu vào, che giấu kỹ lưỡng, nhưng tia khổ sở kia nghĩa là gì? Đau đớn ư? Không hiểu vì sao tôi cảm thấy bản thân anh ta không thể biết đau. Đè nén cảm xúc trong lòng không hiểu sao cứ muốn thoát ra khỏi cổ, chuyển hướng sang phía cha – “Tìm con có việc gì” – Không muốn ở đây lãng phí thêm thời gian.

“Tiểu Kiệt.” – Giản Chấn Lâm lấy lại tinh thần – “Thực ra Si Thần…”

“Con nghĩ con tới đây không phải để nói chuyện Tịch tiên sinh.” – Lạnh lùng ngắt lời Giản Chấn Lâm nói đỡ cho Tịch Si Thần.

“Hừ.” – Giản Chấn Lâm thở dài, gật gật đầu với Tịch Si Thần, mà Tịch Si Thần vẫn nhìn tôi như cũ, ánh mắt lạnh lẽo u ám.

Rất lâu sau, Tịch Si Thần mới lấy từ trên mặt bàn gỗ gụ ra một tập tài liệu đứng dậy đi tới trước mặt tôi.

Tôi ngoan cố đứng một chỗ…anh ta đành phải mang tập tài liệu tới, tôi không thèm đưa tay ra, chỉ thản nhiên thoáng liếc qua…là tài liệu chuyển nhượng bất động sản.

Mặt trên viết: Giản trang.

Đột nhiên cảm thấy đau đầu, dự cảm sắp có chuyện phiền toái xảy ra.

Lúc này, giọng nói già nua của Giản Chấn Lâm lại vang lên – “Tiểu Kiệt, nơi này, dù sao cũng là nhà thời thơ ấu của con, ta…muốn đem Giản trang để lại cho con.”

“Không cần.” – Tôi nhỏ giọng nói, mang theo không nhiều lắm cảm xúc dao động.

“Ta đã mua một vài nơi ở gần đây, nếu như con không thích chúng ta….” – Giản Chấn Lâm đột nhiên phát hiện cái từ “chúng ta” này có chút không ổn, bỗng dưng im bặt, ngừng một chút mới lại nói, lần này có phần cẩn thận hơn – “Ta và dì Trầm của con bọn họ cùng ở đây, ta, bọn họ…có thể bàn bạc lại.” – Câu cuối cùng kia đứt đoạn như chịu không nổi.

Ông ta vì sao phải làm như thế? Tôi chẳng phát biểu ý kiến gì, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn ông.

“Tiểu Kiệt…” – Cha lại nói, lần này mở miệng giọng nói đã mang theo vài phần run rẩy – “Khi đó, đuổi con tới Pháp…ta…hối hận đã không kịp nữa…sáu năm dường như cắt đứt quan hệ với con…Con là con gái duy nhất của ta…” – Giản Chấn Lâm nói xong, có vẻ lộn xộn.

Đây có thật là người cha chỉ biết quát mắng dối lừa của tôi không vậy, đột nhiên tôi nhận ra ông ta cũng chỉ là một người trung niên mỏi mệt bởi sự đời mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.