Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 17: Chương 17




Lúc rạng sáng bừng tỉnh rốt cuộc sau đó không tài nào ngủ lại được, mở to mắt nhìn trần nhà cho đến tận khi trời sáng hẳn.

“Vẫn muốn về sao?” – Phác Tranh dựa cửa vè mặt nghiêm túc hỏi.

“Vâng.”

“Vì sao?”

“Em có lý do riêng.” – Khoác áo, tiện tay lấy từ trong hành lý ra một chiếc khăn.

“Lý do của em bình thường luôn khiến người ta khó mà chấp nhận được.”

Tôi cười – “Phác Tranh, anh giận dỗi vô lý.”

“Không đến năm ngày mà nhập viện hai lần, lý do này có thể chấp nhận được không?”

Tôi bĩu môi – “Ok, coi như em chưa nói.”

“Nói vậy, lời anh nói lúc nãy coi như không có.”

“Tranh này, anh thử xem xét chuyển nghề đi, kiểu như…luật sư?”

“Cám ơn, trước mắt anh thấy hài lòng với công việc của mình.”

Dừng tay lại, ngồi bên mép giường, nhìn thẳng vào đôi mắt mười phần lửa giận kia, giận dữ nói – “Anh có biết không, có một số việc, em không muốn người khác nhúng tay.”

“Thật vinh hạnh anh mà lại được em thăng chức thành ‘người khác’.”

“Anh biết em không có ý đó.”

“Được! Vậy…”

“Phác Tranh, em nhất định phải về đó.”

“……..”

Nhìn bóng dáng Phác Tranh tức không thở được xoay người bỏ đi, đầu óc có chút hỗn loạn, áy náy và tự trách.

Giản trang, người giúp việc mở cửa, tồi vào rồi bước thẳng một mạch lên lầu hai về phòng mình. Mà phòng đã bị người ta dọn sạch, chăn ga gối đệm cũng bị thay mới, đang tự hỏi thì nghe ngoài cửa sổ bên trái truyền tới những tiếng cười nói, hướng đó là bể bơi và hoa viên, bèn dời bước đi ra ngoài.

Dưới ban công người ta trồng một bãi cỏ, Giản Ngọc Lân đang chơi đùa cùng một con Samoyed lớn, mà bên kia Tịch Si Thần đang ngồi trên ghế, nhàn nhã lật xem một cuốn sách. Khó mà có được ánh mặt trời ngày đông sáng lạn thế này, hai người này thực biết hưởng thụ.

“Hơ? Chị?! Chị chị chị……..” – Giản Ngọc Lân nhìn thấy tôi trước tiên, ngửa đầu chạy tới gần tôi mấy bước, kết quả không chạy được hai bước thì đã bị con Samoyed phía sau đẩy ngã xuống đất.

“Ruide(芮德)” – Một tiếng gọi nhỏ trầm thấp, con Samoyed ngoan ngoãn nằm một bên trên cỏ, không hề nghịch ngợm quấn người.

“Có bị thương không?” – Tịch Si Thần buông cuốn sách trên tay, đi tới nâng Giản Ngọc Lân dậy, tay kia thì gạt đi cỏ bám trên áo cậu bé, động tác rất hiền hòa.

“……Chị……..”

Tịch Si Thần ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt tôi, sau hai giây lặng im liền hướng tôi gật đầu.

“Giản tiểu thư, bên ngoài có vị tiên sinh họ Diệp tìm cô.” – Người giúp việc gõ cửa tiến vào.

Diệp? Diệp Lận!

Thảng thốt trong giây lát! Cuộc hẹn hôm qua, tôi đã quên không còn một mảnh!

Chạy xuống lầu, đến cửa lớn của biệt thự, Diệp Lận đứng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn tôi qua làn sương mỏng bàng bạc không nói một lời.

“Diệp Lận…” – Chầm chậm đến gần anh, trong lòng có gì đó nhộn nhạo không yên? Tội lỗi, có lẽ…Khóe miệng vô tình nở ra một nụ cười, lại bị tiếng gầm kia đánh gãy, toàn thân sững sờ.

“Đừng có nói chuyện với tôi!”(Juu: ta cũng thấy khó hiểu, không cần thì anh tòn tọt chạy đến đây làm gì =.=”) – Gần như cuồng loạn gầm lên, trong nháy mắt lại trầm xuống u uất – “Ít nhất lúc này, anh không muốn nói chuyện với em.” (Juu: quá khó hiểu =.=”)

Không hề cố gắng mở miệng, đứng bên cạnh, chờ anh.

Rất lâu sau, Diệp Lận lên tiếng, giọng nói khô khốc lạ thường – “Giản An Kiệt…”

“Giản An Kiệt, em còn cần anh không?” – Lời nói mơ hồ mong mỏi.

Tôi ngây ngẩn chừng năm giây. Tuy đã biết thừa cái tính buồn vui thất thường của Diệp Lận, nhưng lời nói khó lường như thế vẫn khiến tôi có phần không ứng phó kịp.

“Anh…..”

Khi tôi đang ngẩn ngơ hết sức, Diệp Lận đã nhanh tay kéo tôi vào trong lồng ngực, cứ thế rất nhẹ nhàng và thận trọng – “Còn cần anh nữa không?”

Tôi không hề giãy giụa – “Diệp Lận?”

“Không buông.” – Diệp Lận nhẹ gục đầu vào cổ tôi – “Nếu anh cố gắng thế nào cũng không buông ra được thì sao? Nếu vậy, phải làm sao bây giờ?”

Lời anh nói, tôi hiểu, cũng sẽ không vờ như không hiểu – “Diệp Lận, anh bảo em phải làm thế nào?”

Cảm giác được anh sững người – “Em……” – Ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.

“Diệp Lận.” – Vươn tay khẽ vuốt hai gò má hơi cao thanh nhã kia – “Anh hy vọng em trở về bên cạnh anh ư? Nhưng mà Diệp Lận à, anh có biết chúng ta không thể quay lại ngày xưa, anh đã không còn là Diệp Lận ngày ấy có thể che mưa chắn gió cho em, mà em cũng không còn là Giản An Kiệt yếu đuối bất lực trước kia, như vậy, dù em có làm gì, dù anh muốn em làm gì, cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

Anh bắt đầu nhăn mày – “Em…có ý tứ gì?” – Tiếng nói nghèn nghẹn có phần run rẩy.

“Diệp Lận, buông em ra đi.” – Tôi nói một lời mà hai nghĩa, cũng tách khỏi anh một đoạn – “Hơn nữa, Dương tiểu thư tìm anh.” – Tầm mắt lướt qua bả vai Diệp Lận đến chỗ Dương Á Lị phía bên kia đường – “Cô ấy yêu anh. Ít ra, vẫn hơn em yêu anh.”

Chậm rãi quay đầu đón lấy ánh mắt của Diệp Lận, trong cặp mắt kia, có thống khổ cùng với…oán hận?

Dần dần, hai tay Diệp Lận thả lỏng, rồi, buông ra…

“Giản An Kiệt, thật là, so sánh tàn nhẫn, không ai có thể tàn nhẫn hơn em!” – Diệp Lận dùng sức đẩy tôi ra, thì thầm tiếng nói gần như đã chết – “Anh sẽ không đến tìm em nữa, cũng không quấn lấy em nữa. Cho nên, bây giờ, em đi đi.”(Juu: anh này toàn nói chuyện khó hiểu, đứng ở cửa nhà người ta rồi bảo người ta đi đi =.=”)

Tôi ngây ngốc đứng nhìn anh, cuối cùng chậm rãi xoay người, đi về phía cửa lớn của biệt thự, không hề quay đầu lại, cũng buộc mình đừng bận tâm đến tia hận ý trong mắt anh! Tứ chi chết lặng, toàn thân lạnh như băng, mỗi một tế bào đều cảm nhận rõ ràng mình đang run rẩy. Thật sự, đã xong rồi sao? Lần này, là chấm dứt thật rồi, chấm dứt tình cảm của mình, cũng chấm dứt những tham luyến của mình, rõ ràng biết sẽ chẳng có kết quả. Cho nên bây giờ, Giản An Kiệt vô tình máu lạnh mới có thể….rơi lệ. Rơi lệ, đó là một ký ức rất xa xôi.

Nhưng mà, có phải may mắn hay không, ít ra lúc này đây tôi nhớ rõ mình đã xoay người rời đi như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.