Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 21: Chương 21




Hành vi của tôi có thể gọi là cuống cuồng trốn chạy, lần này sang lần khác không thể lý giải được những bối rối trong lòng, mơ hồ lo âu cùng bất an, chân bước hỗn loạn, tim đập hỗn loạn, tất cả tất cả hợp lại khiến Giản An Kiệt tôi phải chật vật một phen…Màn đêm như thế, gió lạnh thấu xương, trong lòng buồn bực còn chưa hề lắng lại thì đã có dấu hiệu lạnh lẽo, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười khổ…Rõ ràng, sự phân cách rõ ràng khi sống chung đã bị anh ta làm nhòa đi.

Nửa giờ sau, về lại Giản trang, đèn đuốc đã lên, nhìn bên đường hai chiếc xe đang đỗ, ngực thót lại, một cảm giác rúng động, cha đã trở về, và cả….Trầm Tình Du cũng đã trở lại?! Ngây người mấy giây rồi lập tức bước vào, trong phòng khách Giản Chấn Lâm đang ngồi ở sô pha gọi điện thoại, mà bên cạnh là một phụ nữ quyến rũ thành thục đang ôm Giản Ngọc Lân cưng nựng, năm tháng trôi qua chưa để lại dấu vết gì trên khuôn mặt bà ta, vẫn xinh đẹp và tinh tế như xưa.

“Tiểu Kiệt.” – Giản Chấn Lâm nhìn thấy tôi đang đứng yên tại cửa, liền vội ngắt điện thoại đi tới trước mặt tôi, hơi gượng gạo lựa lời để nói – “Đáng lẽ ra là ngày mai, nhưng không ngờ nghị trình kết thúc sớm vậy.”

“Vâng…”

Thấy biểu hiện của tôi lãnh đạm như thế, Giản Chấn Lâm càng không biết phải nói tiếp thế nào, ngừng thật lâu sau rồi mới nói tiếp – “Gần đây dì Trầm con cũng ở Singapore, cho nên giờ cũng về cùng luôn.”

“….” – Tôi chẳng nói chẳng rằng, im lặng trầm ngâm.

“…Con với dì Trầm cũng sáu năm rồi chưa gặp, chắc sẽ lạ lẫm, sau này ở chung lâu hơn sẽ quen thôi.”

“An Kiệt.” – Lúc này Trầm Tình Du cũng đứng dậy bước tới, cười nói – “Ta cũng sớm đã nghe cha con nói con đã trở về, ta cũng muốn về ngay, nhưng mãi chẳng có thời gian nên mới hoãn đến tận bây giờ, thật trùng hợp, lại cùng ngày với cha con. Tóm lại, An Kiệt, chào mừng con về nhà.”

Tôi liếc mắt nhìn bà ta một cái, hơi gật đầu – “Không có việc gì tôi đi lên trước.” – Xoay người cất bước, đi tới chân cầu thang bắt gặp ánh mắt Tịch Si Thần đang đứng ở cạnh đó, anh ta đang nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu xa mà thuần túy, như thể muốn đọc ra điều gì đó từ trên người tôi.

Nghiêng mình lách qua anh ta đi thẳng lên lầu.

Khép lại cửa phòng, cởi bỏ hết những áo quần vướng víu, đi vào phòng tắm, mở nước ấm vào đầy bồn, lõa thân nằm xuống, để nước chậm rãi tùy ý ôm lấy cơ thể mình, cho đến khi hoàn toàn ngập trong nước…

Hôm sau khi thức dậy đã là hai giờ chiều, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, trong phòng khách không có một ai, nhưng mà TV lại đang bật. Vốn đã định lặng lẽ rời nhà, nhưng lại cực kỳ vô tình liếc mắt nhìn TV rồi bắt gặp diễn viên duy nhất trong đó chính là Tịch Si Thần, mà chính mình cũng không biết vì sao, tóm lại là tôi đã dừng lại.

“Hôm nay tạp chí Celebrity Magazine chúng ta vô cùng vinh hạnh mới tới được giám đốc điều hành của ACH – Tịch Si Thần Tịch tiên sinh.” – Cô gái dẫn chương trình mở đầu, và nhận được một tràng pháo tay theo lệ thường.

Tịch Si Thần ngồi một mình bên trái sô pha, khách quan mà nói, bộ âu phục màu đen thiết kế vừa vặn hài hòa tôn lên dáng người đẹp đẽ xất chúng của anh ta, hai chân thon dài bắt vào nhau, cao quý không hề mất tao nhã, mà khí chất nhàn nhạt trong mắt càng khiến cho anh ta thêm xa xôi và bí ẩn.

“Tịch tiên sinh tới thật sự vô cùng bất ngờ với chúng tôi, nói thực tôi còn đang mong chờ tiền thưởng hàng năm của công ty.”

“Ngài đã được tạp chí Aristocrats bình chọn là nhà lãnh đạo mới có ảnh hưởng nhất, không biết Tịch tiên sinh cảm thấy sao về chuyện này?” – Một vị khách nam tiếp lời người dẫn chương trình.

“CEO giỏi không chỉ có mình tôi.”

Người dẫn chương trình cũng không hỏi sâu thêm, khéo léo chuyển sang đề tài khác – “Vậy Tịch tiên sinh có thể nói một chút về kế hoạch hay mục tiêu tương lai của ACH không?”

“Kế hoạch thì tùy lúc mà thay đổi, còn mục tiêu, tôi nghĩ công ty nào mục tiêu cũng như nhau thôi, đó là bỏ ra ít mà thu lại nhiều.” – Lạnh nhạt chậm rãi đáp một câu.

Người dẫn chương trình liên tục hỏi một loạt những vấn đề chuyên môn sâu xa, hết thảy là về quản lý kinh doanh công ty với hiệu quả sáng tạo, Tịch Si Thần cũng trả lời ngắn gọn mà súc tích.

Đến lúc sắp kết thúc, cô gái dẫn chương trình đứng dậy quay về phía khán giả – “Vậy tiếp theo đây chúng ta sẽ đáp ứng yêu cầu cấp thiết của khán giả, hầu hết là mong mỏi của các khán giả nữ, xin hỏi Tịch tiên sinh một số chuyện riêng tư.” – Ngay lập tức nhận được một tràng vỗ tay hưởng ứng.

Tịch Si Thần hơi gật đầu, phong độ rất tốt.

“Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy tôi hỏi điều này hơi trực tiếp, nhưng mà…xin hỏi Tịch tiên sinh đã kết hôn chưa?” – Lại kéo theo một tràng vỗ tay không ngoài dự đoán. (Juu: phỏng vấn soái ca chứ có phải xem xiếc đâu mà vỗ tay lắm thế =.=”)

Tịch Si Thần sững một chút rồi bình tĩnh nói – “Chưa.”

“Quả nhiên vẫn là một quý tộc độc thân!” – Cô gái dẫn chương trình tỏ ra rất vui sướng, chợt như nhớ ra điều gì, ra vẻ giật mình – “Đừng nói với tôi Tịch tiên sinh định độc thân mãi mãi nhé?”

Đôi mắt chợt lóe lên rồi lại khôi phục sự trong trẻo mà lạnh lùng – “…Tôi nghĩ, tôi sẽ kết hôn.”

Cô gái dẫn chương trình bật dậy hỏi tiếp – “Ý của Tịch tiên sinh phải chăng là ngài đã có đối tượng kết hôn thích hợp rồi? Thượng đế ơi, sẽ có rất nhiều cô gái ôm tạp chí về nhà khóc đây.”

“Tôi không phải nghệ sĩ.” – Lời này cũng hoàn toàn đúng.

“No, no, no, Tịch tiên sinh anh quá xem nhẹ sức hấp dẫn của mình rồi, cũng đánh giá quá cao khả năng chống cự của chúng tôi rồi, thực tế là mục tiêu của các cô gái đã vượt ra khỏi giới giải trí và lan sang rất nhiều lĩnh vực khác, cái gọi là ngoài lề, cái gọi là đánh du kích cũng đều là như vậy mà. Tóm lại, lấy điều kiện của Tịch tiên sinh mà nói, việc biết ngài là hoa đã có chủ đối với chúng tôi cũng như thể vừa trải qua một trận đàn áp vũ trang đẫm máu.” – Cô gái dẫn chương trình nhướng mày rất mờ ám, câu nói phấn khích hóm hỉnh lại nhận được ủng hộ nhiệt liệt.

Tịch Si Thần cười cười, không nói tiếp.

“Vậy Tịch tiên sinh có thể nào tiết lộ một ít thông tin về cô gái đáng chú ý kia không?”

“Tôi rất muốn, nhưng tôi nghĩ cô ấy không muốn tôi nói chuyện về mình.”

“Chưa bao giờ tham gia mấy chương trình loại này, nhưng cũng thật có ích.” – Không biết từ bao giờ Trầm Tình Du đã đứng phía sau tôi – “Nếu không bắt ép nó đi, tám phần là sẽ lười biếng mà bỏ qua.” – Ngay sau đó quay sang cười với tôi – “Lần sau có dịp An Kiệt cũng tới giúp đài phát thanh của dì xem sao.”

Không chờ tôi trả lời, Trầm Tình Du tiếp tục lẩm bẩm – “….Nhưng mà, từ khi nào mà Si Thần nhìn trúng cô gái…”

“Tôi ra ngoài đây.”

“Sao? An Kiệt con phải đi sao?! Con có về kịp bữa tối không, ta đang nấu canh rồi.”

Tôi nhìn bà ta một chút – “Không về.”

Trầm Tình Du tạm ngừng, cười nói – “Vậy à, tùy con, ra ngoài một mình phải chú ý an toàn nhé.”

Gật đầu bừa cái rồi sải bước ra ngoài. Đi qua cánh cổng sắt uốn lượn của vườn hoa, bước chưa được mấy bước trên con đường nhỏ liền ngồi thụp xuống một bụi cây nhỏ nôn ra một trận không kiểm soát được, dạ dày không ngừng co thắt từng cơn, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, co rút ghê gớm như thể muốn đem tất cả mật nôn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.