Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 39: Chương 39




Edit: Liệt Tuyết(juukapup)

Tình huống bây giờ trở nên khá là kỳ quái, nói chung, tôi ngồi trong nhà hàng, đối mặt với một nhóm đông người có thể coi là thuộc về giới giải trí, có chút đau đầu.

“Cái này có vị rượu.” – Diệp Lận lấy khỏi tay tôi món đồ uống màu hồng nhạt, đưa lại một cốc nước tinh khiết.

“Oa oa oa, Diệp sư huynh cũng biết chăm sóc người khác!”

“Anh mọi khi cũng vẫn chăm sóc em mà.” – Diệp Lận nhướng mày.

“Nói thế nào nhỉ, à, dịu dàng, sư huynh, anh là người không biết dịu dàng.”

Diệp Lận cười khẽ một tiếng – “Nhưng cũng thật không ngờ hình tượng của anh trong lòng em lại to lớn như vậy.”

Cô gái tên là Trần Lâm Lâm lè lè lưỡi, cười tinh nghịch không nói gì thêm.

“Giản tiểu thư, chị với sư huynh quen nhau như thế nào vậy?” – Cô gái tên Amy, người có thể nói là điềm đạm nhất trong đó.

“Anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, mấy đứa đừng làm phiền cô ấy nữa, OK?”

“Sư huynh, anh cứ như vậy rất giống gà mái mẹ.”

“Lâm Lâm Trần, phiền cô chú ý cách dùng từ.”

“OK, OK.”

“Giản tiểu thư, món ăn không hợp khẩu vị sao?” – Tôi nhớ là anh ta họ Trì.

“Không có.” – Vô tâm gẩy gẩy đĩa thức ăn trước mặt.

“Tôi có dạo cho rằng tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đều chỉ là nhất thời thấy đẹp thôi, trôi qua rồi cũng hết, tôi nói đến là ấn tượng, cô cũng biết, cảm giác ban đầu của người ta thường mong manh, Giản tiểu thư, ấn tượng về cô rất……..rất rất mạnh, dù là vẻ ngoài, khí chất hay là phẩm cách, cảm giác.”

“John, đừng có ý đồ gì với cô ấy.” – Diệp Lận miễn cưỡng mở miệng.

“Haha, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô ấy còn giữ danh thiếp của tôi hay không thôi.”

Mọi người cười ha hả – “Boss, ông mà cũng có lúc phải đuổi theo người ta hy vọng được chụp ảnh cơ đấy.”

“Hy vọng, à, có thể nói như vậy, cô ấy cho tôi cảm hứng, mới gặp nhau một lúc ngắn ngủi, dư càng….cảm thấy vô cùng, có điều cô ấy không phải người đầu tiên mà tôi ‘theo đuổi’.”

“John, tiếng Trung của ông thực sự cần phải cố gắng thêm.” – Diệp Lận rót cho ông ấy một ly rượu.

“Câu này nghe thật là khó chịu, tôi tới Trung Quốc mới hai năm, có thể đạt tới trình độ này cậu phải khen tôi là thiên tài mới phải.” – Hai người chạm cốc thật ăn ý – “Đương nhiên, nếu có ai đó biết tiếng Pháp, tôi nghĩ tôi sẽ tiến bộ nhanh hơn.”

Mồ hôi ra đầy trong lòng bàn tay khiến tôi khó chịu cực kỳ, muốn đi tới nhà vệ sinh để rửa tay, vừa đứng lên liền nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa.

“Tịch tiên sinh.” – Tiếng nhân viên phục vụ trong nhà hàng truyền đến.

Tịch? Ngực run lên. (LT: xoẹt rồi, thế này có coi là hồng hạnh xuất tường bị bắt quả tang không nhỉ?)

Ngước mắt………………………….Tịch Si Thần! Thực sự, có chuyện trùng hợp đến vậy ư……………Tôi đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không có một chút động tác gì, thực sự là có chút kinh ngạc.

Anh hôm nay, mặc môt bộ vest giản đơn nhạt màu, quần màu tối, tóc đen có chút tự do, nhưng cũng không đến mức quá lộn xộn, mặc một bộ trang phục thanh tao lịch sự như vậy lại hài hòa và tuấn nhã đến bất ngờ, mang theo kính mắt gọng bạc, càng thêm ôn hòa, chỉ là thái độ bình tĩnh lạnh nhạt vẫn khiến người ta không dám đến gần như trước.

Tôi chắc chắn, chỉ trong nháy mắt, anh đã nhìn thấy tôi, thế nhưng, cũng chỉ trong giây lát, ánh mắt anh lại thản nhiên chuyển đi, biểu tình trên mặt không một chút biến hóa, vẫn bình tĩnh như thế.

Mấy người đàn ông theo sau Tịch Si Thần, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi về phía tôi, khi chỉ còn cách tôi chừng chục mét, đột nhiên John nhảy dựng lên – “A, Elvis Tịch!”

Tịch Si Thần bởi….một tiếng gọi này, đang đi lướt qua tôi liền dừng lại, ánh mắt nhìn về phái John.

“Thật là trùng hợp mà, Tịch tiên sinh, có thể gặp được anh ở đây!”

Tịch Si Thần nhíu nhíu mày, còn đang nhớ lại, sau đó thực sự cũng nghĩ ra được – “John – Feld?” – Giọng điệu chậm rãi lạnh lùng.

“Đúng vậy, Tịch tiên sinh vẫn nhớ, đó là vinh hạnh của tôi.”

Tịch si thần như thể lơ đãng liếc mắt nhìn một lượt người ngồi trước bàn ăn, sau đó quay về phía John nhẹ nhàng gật đầu – “Xin lỗi không tiếp được.” – Giọng nói bình thường khách khí xa cách.

Nhìn bóng dáng cao gầy ấy biến mất đằng sau hàng ghế đầu hành lang, tôi mới ngồi xuống, không biết là cố tình hay vô ý, khi anh vừa mới đi lướt qua tôi, những ngón tay lạnh như băng lướt qua lưng tôi, lưu lại một mảnh lạnh lẽo……….Bất giác tôi đưa tay xoa lên nơi ấy, hơi lạnh còn đọng lại.

“John, người đó………….”

“Elvis Tịch, CEO của Thành Nghiệp, tính ra là ông chủ của mấy người đấy.” – John trả lời.

“Cái này ông không cần nói chúng tôi cũng biết, tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc mà.” – Trần Lâm Lâm cười nói.

“Tôi đã từng xem rất nhiều bài viết về anh ta.” – Amy cũng hiếm hoi phụ họa.

“Boss, sao ông có thể quen được với anh ta, ý tôi là làm sao mà anh ta cũng biết ông, dù sao, nhân vật như vậy……………..”

John cười ha hả – “Anh ta là người đầu tiên tôi muốn theo đuổi.”

Mọi người xôn xao.

“Bị từ chối hả?”

John cười cười – “Lúc ban đầu không biết thân phận của anh ta, khi gặp là ở ngoài tổng công ty, đuổi theo anh ta để mời làm người mẫu cho tôi, chỉ chưa thấy ai có thể lạnh lùng đến vậy, nhưng mà sau đó, ha ha, không dám đi nữa, đặc biệt sau khi biết anh ta là ông chủ của ông chủ của mình, tôi nghĩ, tôi vẫn còn muốn giữ một ít công ăn việc làm.”

“Nhìn qua đúng thật là loại người không dễ tiếp cận.” – Trần Lâm Lâm chống cằm nói theo.

“Nhưng mà nói thật, anh ta thật là xuất sắc, lắm tiền, đẹp trai, còn gì nữa nhỉ………………chậc, như ở trong tiểu thuyết đi ra.” – Cô gái lại xuýt xoa khen ngợi.

“Muốn làm dâu nhà giàu có sao?” – Một người mẫu nam cười nói.

“Có ai làm ngôi sao mà không phải vì muốn làm dâu nhà giàu.”

“Ôi chao Lâm Lâm, cô lại vơ đũa cả nắm rồi, vẫn có một số người hiến thân vì nghệ thuật mà.”

“Đúng đúng đúng, giống như chị Amy vĩ đại của chúng ta.”

“Con bé chết tiệt kia.”

“Cora, đừng nhìn nữa, sớm mất hút rồi! Haha, cô không phải mê anh ta rồi chứ?”

“Sao có thể! Chỉ là yêu thích thuần túy mà thôi, chị biết mà, người đàn ông quá đỗi xuất sắc thì không an toàn.” – Cora quay đầu lại cười.

“Cô nghĩ anh ta có vẻ không an toàn.”

“À, thực ra, em nghĩ mình không xứng với anh ta.”

“Cora nhà chúng ta mà có thể thốt ra cái lời này! Cô là cô gái tự tin nhất M-SHANG đấy nhé!”

“No, No, cái này với lòng tin không liên quan, người như vậy quá cao xa, rất khó nắm bắt, mà em chỉ thích nắm chắc trong tay.” – Nói xong liền trừng mắt nhìn đẹp đẽ.

Có người phụ họa, có người cười, có người tranh luận.

Tôi chẳng cần biết cho dù “ngôi sao” là ai, vẫn là ở trong bát quái, thật là hết thảy đều rất đặc sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.