Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 58: Chương 58




Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)

Ban đêm tỉnh lại, miệng có chút khô, muốn đứng dậy uống nước, vừa mới khẽ động, cánh tay đang quấn ngang eo lại siết chặt vào, trong ánh sáng vàng nhạt mờ ảo đánh mắt nhìn về gương mặt đẹp trai phía trên kia, có phần tái nhợt, có phần tiều tụy, mày chau sâu sắc giấc ngủ không yên, đột nhiên, ngực tôi hơi đau thắt lại, không ngờ anh lại thành ra như vậy….nhoài người lên phía trước, không cẩn thận run lên lại sợ động đến người bên cạnh khiến đôi cánh tay lại siết vào thêm.

Thở dài chậm rãi vòng tay ra sau lưng anh, nhẹ nhàng ôm lấy, mặt áp sát vào nơi trái tim ấy, tiếng tim đập trầm mạnh, vững vàng lại không theo một quy luật nào cả.

“Tịch…” – Dịu dàng vỗ về mà chính mình cũng không ý thức được.

Người đang chìm trong giấc ngủ kia dần dần thả lỏng cơ thể đang cứng đờ, mơ hồ ngâm một tiếng như thoải mái.

Ánh sáng trắng lóa có phần chói mắt, trong hoảng hốt chỉ có một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, mạch suy nghĩ mơ hồ và rời rạc, cảm giác có dòng nước ấm áp lưu luyến quấn quanh thân thể…bàn tay ấm nóng chầm chậm vỗ về, quanh quẩn ở từng bộ phận trên cơ thể, đều đều dùng sức, nhẹ nhàng ấn miết, những nơi đầu ngón tay đi qua để lại từng mảng nóng rực, trong giây lát, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.

“Ưm…” – Đang thả lỏng nửa tỉnh nửa mê vô thức than nhẹ ra một tiếng.

Sau đó, cảm thấy được một ngón tay ẩm ướt xuyên qua làn nước chạm đến da, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi vạch vẽ…

“Đừng mà…” – Tay phải chìm trong nước yếu ớt giơ lên đè lại bàn tay đã châm lửa tới thắt lưng kia, những đốt ngón tay ưu nhã rõ ràng khẽ cựa mình dưới lòng bàn tay, khẽ khàng nắm lại tay tôi.

Hai mắt chậm rãi mở ra, hơi sương mờ mịt khiến tôi có thể xác định đang ở trong phòng tắm.

“Nói cho anh…” – Giọng khàn đặc, người phía sau dán môi lên vành tai tôi – “Em yêu anh.”

“….em yêu anh.”

Đôi cánh tay buộc tại thắt lưng siết chặt lại, bên tai thoảng qua một tiếng thở dài nghẹn ngào mà thỏa mãn.

“Je t’aime.” – Âm thanh mỏng manh rung động tận trái tim, tôi hơi sửng sốt quay đầu lại, đôi môi khao khát đã lâu trong nháy mắt chặn môi tôi lại, tham lam cắn mút.

Bước vào phòng ăn thấy Tịch Si Thần đang cúi đầu bày biện đồ ăn, bước tới định giúp một tay liền bị anh thuận tay kéo luôn vào lòng. – “Hôm nay cùng anh đến công ty, nhé?”

“Gì chứ?” – Tôi giương mắt hỏi, chắc không phải vì muốn đi ăn ngoài chứ, cái lý do này cũng chẳng có mấy tính thuyết phục.

Trên đầu nhẹ nhàng thở dài, kéo cái ghế ngồi xuống lại ôm tôi đặt trên đùi anh, cánh tay từ phía sau vòng ôm lấy thắt lưng tôi – “Giúp anh chút việc.”

Tôi nghĩ ngợi – “Loại công việc đó của anh, em cũng không biết làm.” – Cuối cùng đành nói thật.

Cằm áp vào gáy tôi, vuốt ve đùa nghịch – “……em ở bên cạnh anh chính là giúp rồi.”

“………”

Tiếng cười nhẹ vang lên – “Anh đi lấy cháo.”

Ngồi trước bàn ăn chờ cháo trắng của mình được đưa tới, dạo này để ý thấy trình độ nấu cháo của Tịch Si Thần càng ngày càng cao, thật ra mà nói đây cũng không phải hiện tượng tốt.

Bất đắc dĩ thở dài chợt thấy góc bàn có để một tờ giấy, tiện tay cầm lấy……..[tài liệu đặt trên bàn trà, thôi bỏ đi, à, nhân thiện nói luôn, tôi chưa nghe được cái gì cả, thật đó!] Đây là của Niên Ngật!

Chớp chớp mắt, vo viên tờ giấy lại ném vào thùng rác.

“Làm sao vậy, mặt đỏ hồng thế kia?” – Tịch Si Thần tới lại hôn lên má trái tôi, chén cháo loãng cùng một ít đồ điểm tâm đã được bày lên.

“Không có gì.” – Niên Ngật này thật là!

**********************

Mấy ngày tiếp theo đều không còn cách nào mà phải cùng Tịch Si Thần đến công ty, anh vốn bận vô cùng, còn tôi thì lại rảnh, mặc dù ngắm nhìn anh làm việc có thể giết thời gian rất tốt nhưng vẫn không yên. Cả buổi chiều chỉ muốn lén lủi ra ngoài chạy tới bệnh viện một chuyến, rốt cuộc Tịch Si Thần cứ như đi guốc trong bụng tôi, thần bí khó lường liếc mắt về phía này một cái, mà tôi lại cảm thấy hơi chột nên cũng không dám mơ tưởng làm cái gì nữa.

Cùng Tịch Si Thần từ công ty trở về.

Mấy ngày nay mặc dù anh không nói rõ ràng, nhưng hẳn là vẫn lo lắng tôi sẽ quay lại tìm Diệp Lận, tuy rằng biết đó chỉ là thăm hỏi đơn thuần, nhưng những bất an âm ỉ dường như vẫn còn đọng lại.

Chỉ là, hôm nay Diệp Lận ra viện, tôi ít nhiều cũng nên qua đó xem thế nào.

“Anh đưa em tới đó.”

“……..”

“Dù thế nào thì cả đời này em cũng không chạy thoát được đâu.” – Ánh mắt nhìn xe cộ phía trước, thành thạo xoay tay lái.

***************************

“Diệp tiên sinh đã xuất viện rồi.” – Cô y tá lần trước va vào tôi tại phòng bệnh ngượng ngùng nói.

“Từ bao giờ?” – Tôi hỏi, trong lòng có chút hoảng hốt.

“Buổi sáng hôm qua, Diệp tiên sinh tự mình lo liệu thủ tục xuất viện.” – Cô y tá vừa nói vừa cúi xuống ngăn tủ lấy ra một chiếc túi màu đen xinh đẹp. – “Còn có cái này, Diệp tiên sinh nói nếu cô gái hôm nọ tới thì đưa cái này cho cô ấy, nếu không….thì vứt đi.”

Tôi đón lấy chiếc túi, tay phải buông thõng những ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Cám ơn.”

Đặt trang trọng trong chiếc hộp nhung màu đỏ chính là một chiếc hoa tai màu tím nhạt, mất một chút long lanh, còn mang vết tích bám bụi lâu ngày.

Chợt nhớ ra bên tai phải của Diệp Lận vẫn luôn đeo viên đá màu tím nhạt chói mắt ấy, dưới ánh mặt trời, lúc nào trông anh cũng rạng ngời rực rỡ…

Đột nhiên, một luồng hơi thở xâm lược mãnh liệt ập tới, bờ môi duyên dáng cọ cọ vào vành tai tôi, nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu rất mờ ám – “Buổi tối anh sẽ tìm cơ hội đòi bồi thường.”

Tôi sửng sốt, thở dài ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán thấy cô y tá đứng trước mặt chúng tôi hai má đã ửng hổng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.