Vì Sao Nơi Này Có Anh

Chương 3: Chương 3: Tân nương của thủy thần




Nhịp đập từ con tim dâng trào cao trên vạn trượng. Mộc thần say đắm nhìn vào nhãn thần tinh quan của chàng, rồi dần hạ xuống cánh mũi cao sơn, và thứ làm nàng say xưa nhất là đôi môi căng mịn, hồng hào thanh thoát của Lịch Nghiêm, trông nó ngọt như nhụy mật, hấp dẫn muôn loài. Nhưng con tim loạn nhịp của nàng là sao đây? Hay là nàng bị phản phệ rồi? Mộc thần nàng ngây thơ suy nghĩ mãi như thế đấy. Nhìn vẻ rực rỡ sáng loáng của Lịch Nghiêm mà nàng chỉ muốn cắn lấy thôi. Nhìn cứ ngon như đồ ăn vậy.

“Nhìn đủ chưa?”

Lời nói cao lãnh của chàng xua tan cái tha thiết từ đâu của Mộc thần, nàng trông phút chốc không kiềm được lòng lại thua tên này một ván nữa rồi, thật là mất mặt mà. Biết ngay đã đến lúc quên đi thứ quyến rũ không nên nhìn trước mắt, Thuần Mộc Thi lùi ra xa, trưng ra vẻ mặt thanh thuần khi nào, nhưng cũng có một chút ngượng ngùng vì xem người ta như đồ ăn đấy mà. Nàng lại nói “Cảm ơn Thủy thần huynh đã tương cứu! Vậy tiểu muội xin phép!”, nàng muốn nhanh chóng quay đi, đánh tan chuyện cũ, giải vay cho bản thân.

Nhưng ý niệm của nàng sao có thể qua mặt được Thủy thần túc trí, chàng lại nhanh lời ngăn cản “Đứng lại! Chuyện ta cần nói, còn chưa nói xong.”

Thuần Mộc Thi ảo não liếc nhìn Lịch Nghiêm chàng bằng ánh mắt ngán ngẫm, nhưng cũng biết nhẹ lời nhường nhịn “Thủy thần huynh nếu có chuyện gì muốn nói thì xin đợi ta lấy được Mộc Chi Thảo rồi tính tiếp có được không?”, thêm vào một nụ cười gượng chín mặt, lòng như muốn bốc hỏa muốn cắn chết hắn nhưng đấu cũng đấu không lại, thà rằng cố kiềm lòng mà nhịn, may ra còn đường lui.

Lịch Nghiêm nhìn nàng với vẻ lãnh kiêu, cũng có chút tò mò mà hỏi “Ngươi muốn lấy Mộc Chi Thảo?”

“Vâng!”, đáp lời chàng dứt khoát, Mộc Thi nhanh chóng nhảy xuống Dịch thủy hồ, lặn tận dưới đáy nhưng chưa đầy nửa nén hương nàng đã ngoi lên, thở hòng học, tay không chẳng có dược thảo. Nhưng nàng đâu hề cam tâm, ba lần bảy lượt lặn rồi ngoi, ngoi rồi lặn, mãi làm mãi làm nhưng vẫn thất thủ mà tay không trở lên. Được hai canh giờ trôi qua, hồi lâu cũng không chịu nổi, Mộc thần nàng bò uể oải lên bờ, lăn lê trên nền mà đứng không nổi, than thở hơi dài “Thôi... Thôi ta bỏ cuộc. Chịu hết nổi rồi!”, thân mình ướt sủng, hơi thở hộc hệt, chân tay mềm nhũn cả ra, người nàng còn run lên cầm cập, không khéo lại trở cảm thôi.

Thủy thần chàng đứng cạnh nhìn mà không chút biểu sắc, nhìn tới nhìn lui hơn năm mươi lần nàng ngoi lên hụp xuống, nghĩ sao trên đời lại có nữ nhân ngốc đến vậy? Chàng thấy dáng vẻ suy sẫm của Thuần Mộc Thi lại ra lời lạnh nhạt mỉa mai “Ngươi cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc rồi sao? Cái hồ này chắc phải cảm tạ ngươi lắm. Nếu ngươi còn xuống đó nữa thì các thảo dược trong hồ sẽ bị ngươi làm cho chết hết rồi.”

“Ngươi!... Không tính toán với ngươi. Dù sao ta cũng tận hết sức lực rồi. Bốn mươi mấy lần đó chứ có ít đâu.”, nàng nghe lời mỉa mai của Lịch Nghiêm mà không khỏi tức tối, nhưng cũng đã hết hơi mà tức rồi, Mộc Thi chỉ còn biết bất lực mà than thở, bi ai cho bản thân.

“Là năm mươi bốn lần!”

Nhìn vẻ kiêu ngạo bắt bẻ người khác mà nàng cũng không buồn nóng giận, dù sao đây cũng là tính cách từ mới khai thiên của Thủy thần chàng, ai mà chẳng biết, thôi thì nhịn bước nào hay bước đó. Nàng dài giọng mà đáp lời “Được... Được! Là năm mươi bốn lần được chưa?... Ể!!! Hay là... Ngươi giúp ta hái Mộc Chi Thảo đi.”, nàng nhanh nhẹn đứng lên, linh hoạt bất thường, nhìn chàng ấy với ánh mắt mong chờ, hi vọng chàng chấp nhận lời cầu cứu.

Thế nhưng Lịch Nghiêm vẫn là Lịch Nghiêm, vô tình thì vẫn mãi là vô tình mà thôi, không thêm một khắc nào suy nghĩ, chàng lạnh nhạt đáp trả Mộc Thi nàng chỉ bằng hai chữ “Đừng hòng!”

Nghe lời vô tâm, Thuần Mộc Thi cứ như nghẹn ngào buồn bã, suy đổ tinh thần trông phút chốc, đúng là cái tên tảng băng ngàn năm, suốt kiếp không thay đổi được mà. Nhưng cực khổ lắm mới vào được đây, nàng vẫn ôm hi vọng với tên lãnh thành danh này một lần nữa và nhẹ giọng nài nỉ “Thủy thần đại huynh thân yêu! Huynh giúp ta đi mà. Ta thật sự rất cần đến dược thảo này. Nha!... Nha!”, thêm vào đó là biểu cảm đáng thương, ánh mắt long lanh cảm động lòng người, nàng bỉu chặt môi khẩu xin Lịch Nghiêm thật chân thành.

Nhưng biết làm sao được Lịch Nghiêm ta trời sinh lãnh huyết vô tình, băng sơn ngàn năm, có ra cái biểu tình đáng thương nào ta cũng bỏ ngoài tâm trí, xem như gió thoảng đưa qua mắt, bay rồi lại thôi. Nhưng ta cũng kiệm lời, không đắn đo trả lời day dưa với thượng thần ngốc như nàng, chỉ nhẹ lắc đầu, phớt lờ nàng ta.

Mộc thần cắn răng ngáu nghiến, thật chịu hết nổi kiểu lãnh khóc của tên thượng thần này, nhanh lời tháo gắt “Tên máu lạnh ngươi... Đồ không có trái tim! Không có tình người!...”, mắng xon, Thuần Mộc Thi nàng còn thêm cái hừ lạnh chua chát, lườm nặng Lịch Nghiêm với khí tức ngút trời.

Chàng lại chẳng buồn quan tâm đến cảm xúc phẫn nộ hiện giờ của nàng, với lại hình ảnh uất tức này, chàng nhìn thấy ở nhiều người rồi, nên cũng đã dần quen. Lịch Nghiêm chỉ lãnh nhạt hỏi nàng một lời ngắn ngủi “Tình người? Vậy ta hỏi ngươi... Tình là gì?”

Tình là gì? Có phải chữ tình trong tình ái? Mộc Thi nàng nghe được chữ tình, nói được chữ tình, viết cũng được hẳn hoi, nhưng nàng có hiểu được... Tình là gì? Câu hỏi quá bất ngờ của Lịch Nghiêm khiến nàng mông lung không tả, nghẹn ngào không biết đáp lời thế nào. Bởi nàng chẳng biết tình là điều chi? Trong lòng nàng phân vân muôn hồi, làm sao có thể trả lời hắn đây, chẳng lẽ nàng lại thua thêm ván nữa. Đầu óc nàng quay cuồng, suy nghĩ suy nghĩ mãi, nhưng vẫn chưa thấu hiểu được... Tình rốt cuộc là gì?

Chàng nhìn vẻ bồi hồi của Mộc Thi mà đương đắc trong lòng, kiêu căng bảo “Ngươi không biết tình là gì?... Ta cũng không biết! Nên ta không cần phải có tình người như ngươi đã nói.”

Mộc thần nàng tức lắm, nhìn vẻ tự cao của hắn ta mà nàng không khỏi phẫn nộ, nhưng biết làm sao khi chữ tình là gì cũng không đáp trả được. Sau hồi yên lặng, nàng cũng cương quyết được một điều, mạnh miệng mà nói với Lịch Nghiêm “Tuy bây giờ ta không biết tình là gì. Nhưng sau này ta biết rồi ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi chờ xem!”, nàng nhìn chàng ấy bằng đôi mắt long lanh như hai giọt sương ban mai, gương mặt nàng thanh khiết mang sự tự tin thuần mộc, hẳn như cái tên của nàng vậy, Thuần Mộc Thi.

...

3 tháng sau.

Trong sự vô tình không ngờ, đến ngày hôm nay nàng, Mộc thần Thuần Mộc Thi quả nhiên đã trở thành tân nương danh giá của Thủy thần. Hôm nay là ngày hôn lễ được cử hành, sang trọng, uy nghi, uyên ương in đậm trên hỉ phục đỏ rực. Hoàng đế vì Thủy thần mà nhân danh tổ chức hôn lễ ngay tại chính điện của Hoàng Kim điện, để các hoàng tộc thu hương chúc tụng. Ban đầu Thủy thần chàng cũng không chịu sự sa hoa này, bảo rằng lãnh đạm là được. Nhưng Hoàng đế người trước giờ luôn coi trọng Thủy thần, một mặt là quân thần trung thân, mặt khác lại là huynh đệ từ nhỏ lớn lên bên nhau. Với lại, cũng chính Hoàng đế đã ban hôn, người tất nhiên không thể xem nhẹ. Thủy thần vì nghĩ cho Hoàng đế bệ hạ có lòng, lại thôi từ chối. Thế là hôn lễ này đã trở thành hôn lễ vạn niên của Ngân hà, một hôn lễ vĩ đại bao người mong ước. Nhưng có ai hiểu được, hỉ phúc này có được chữ tình hay là mang danh nghĩa?

...

Ngồi ngắm vẻ thanh mỹ của mình trong gương, Mộc thần nhìn đôi mắt quá đỗi lung linh như thủy châu trân quý mà hết sức yêu thích. Đôi môi nàng ửng đỏ căng mọng như bồ đào mùa hạ, da trắng nõn nà tựa tuyết đầu mùa thanh khiết. Vẻ đẹp của nàng nổi bật vô cùng, không thanh phi tiên tử như thường ngày, nhưng lại sắc sảo mặn mà, liễu hờn nguyệt thẹn, tinh khôi nghi ngút.

Ngân nhi, nha hoàn của Thuần Mộc Thi đứng cạnh bên nàng, nha đầu cầm chiếc lược ngọc bích trong tay nhẹ nhàng chải mượt mái tóc bồng bềnh như hàng mây trắng của chủ tử. Nhưng sắc cảm của tiểu thần lại có vẻ gì đó bàng hoàng, lo lắng. Hồi lâu nhìn sắc thần tươi vui của chủ tử, Ngân nhi không kiềm được lòng mà hỏi “Thượng thần! Người thật sự muốn thành thân với Thủy thần thật sao?”

Mộc thần vẫn cứ vô tư nhìn vào tấm gương đang phản chiếu mỹ sắc, thản nhiên mà đáp “Hết cách rồi! Đã leo lên lưng cọp thì khó mà nhảy xuống được. Ta không thể đòi điện hạ ban hôn rồi tự ý hủy hôn đâu.”

“Nhưng người có yêu Thủy thần không?”

Yêu? Mộc thần nàng hiểu yêu là gì sao? Ngẫn ngơ trước câu hỏi quá đỗi khó của Ngân nhi, Mộc Thi quay qua nhìn tiểu nha đầu mà hỏi ngược lại “Yêu? Yêu là gì? Yêu có phải là tình không? Nếu như yêu là tình thì ta cũng không biết đâu. Nhưng ta đã cược với Lịch Nghiêm rồi. Ta nhất định sẽ biết tình là gì trước hắn. Như vậy là ta đã thắng hắn rồi.”, nàng hồn nhiên nói ra chân lý trong lòng mình, tự mãn mà vui cười hớn hở vì nghĩ cho tương lai thắng được Lịch Nghiêm, không màn đến yêu là gì? Tình là chi?

Tiểu thần thấy được chủ tử mình ngây thơ, tâm hồn nàng quá là thanh khiết, lo cho Mộc thần sẽ bước vào con đường đau khổ vì tình. Nhưng cũng chẳng biết giải thích thế nào nàng mới hiểu ra tình ái trong nhân gian cay đắng ra sao, Ngân nhi nhìn chủ tử mà xót thương, chỉ nhẹ lắc đầu buông xuôi. Lại nói “Người có biết thành thân là phải động phòng không?”

Ánh mắt đương đắc của nàng sáng chói lên, Mộc thần nàng biết mà, tự cao ngẩng đầu rồi nhanh đáp “Cái này ta biết! Người phàm sau khi bái thiên địa thì sẽ hô câu “Tân lang, tân nương vào động phòng“. Có đúng không?”, nàng cười tươi tắn chờ mong hồi lời của tiểu nha đầu.

Ngân nhi lại đa nghi trau mày nói tiếp “Vâng!... Vậy người có biết động phòng là làm gì không?”

Thuần Mộc Thi suy nghĩ hồi lâu, nhưng mấy chuyện phong nhã này đúng là làm khó nàng quá, nàng ta hơi cáu, lại bảo “Động phòng là động phòng. Còn làm gì nữa?... Nha đầu! Em biết sao? Phải làm gì vậy?”

Nữ tử nói đến chuyện này e rằng cũng không khỏi ngượng ngùng, nhưng Ngân nhi là tiểu thần tu kiếp từ người phàm, nên chuyện của nhân giới nha đầu cũng phần nào thấu hiểu. Cũng ấp úng một lời giải đáp cho chủ tử “Chuyện này... Động phòng... Chính là linh tu!”

Mộc Thi nàng nhìn vẻ ngượng ngùng của Ngân nhi lại không biết vì sao nha đầu như thế. Linh tu thì là linh tu có gì đâu mà khó nói, cũng chẳng là chuyện to tát gì. Nghe được thế tưởng rằng lợi ích trước mắt, Thuần Mộc Thi tươi cười bảo “Linh tu? Linh tu là gia tăng công lực của cả hai. Có gì không tốt?... Lúc trước ta cũng định linh tu cùng em nhưng mà linh lực của em thấp quá, chẳng thể tiến bộ được bao nhiêu. Nên ta cũng đành thôi.”

Đến cả chuyện linh tu trọng đại mà Mộc thần chủ tử của ta còn không biết thì thôi xong rồi. Biết giải thích thế nào trông khi nàng ấy ngây thơ đến ngốc nghếch. Ngân nhi liền vội vã phân giải “Không phải! Em và thượng thần sao có thể linh tu được. Chỉ có nam tử với nữ tử mới có thể linh tu...”, nghẹn ngào giải thích đến đỏ ửng cả mặt, thượng thần nhà ta ơi người thật sự ngốc đến thế sao? Ta biết phải làm sao với người đây?

Lúc này, Mộc thần như hiểu ra chân lí sâu sắc, liền nhanh mồm khẳng định quyết tâm “À... Thì ra là vậy!... Vậy thì ta nhất định phải linh tu cùng Lịch Nghiêm mới được. Ừm!...”

Mộc thần ơi nàng quá là ngốc rồi!!!

...

Trong chính sảnh của Hoàng Kim điện, đông vui tấp nập, trái cây ngủ quả trưng bày gọn gàng, từng chiếc đèn hay màng the thảm đỏ đều chỉnh trang kỹ lưỡng, khan trang, lộng lẫy. Các thượng thần đều ngồi vào bàn tiệc uống rượu chung vui. Hoàng đế cũng đã có mặt trên kim long, chàng ngồi uy nghi đợi tân phu thê bước vào, vì chính chàng sắp thành chủ hôn của ngày hôm nay. Nhưng chiếc mặt nạ ấy, chàng vẫn chưa tháo xuống, dù là ngày hỉ của ái thần, chàng cũng không tháo nó xuống sao? Rốt cuộc sau chiếc mặt nạ đó chứa đựng những gì? Hoàng Kim đế chàng là người thế nào? Ai ai cũng đều muốn biết rõ...

Đã đến giờ lành, nghi lễ chính thức bắt đầu. Tân lang, tân nương bước vào điện. Đây là Thủy thần mà mọi người biết, bình thường chàng đều khoác trên người thanh y hay bạch y, nhưng hôm nay chàng mang hỉ phục đỏ rực, nắm trên tay sợi tú cầu vải nối liền nhân duyên cùng Mộc thần, sau ngày hôm nay chàng không còn là Thủy thần cô độc như trước nữa, nhưng với chàng mà nói, thành thân hay không thành thân đều như nhau, chàng chỉ là một mình mà thôi.

Từng bước từng bước đi vào chính điện, dưới bao ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người, cũng có sự ganh ghét của bao thần nữ, chàng tuyệt sắc như vậy, ai mà không hờn ghen cho được, bao nữ tử đặt chàng trong lòng bấy lâu, nay vì lời nói nhất thời của Thuần Mộc Thi mà chàng trở thành phu quân của người khác. Thật là khó nguôi được mà!

Cùng với Thủy thần, Thuần Mộc Thi nàng càng mặn mà hơn, bao nhiêu ánh mắt của nam tử đang trầm trồ vì nàng, nhìn nàng trong đắm say. Ai ngờ Mộc thần bình dị ngày nào nay chăm chút vài đường lại tuyệt mỹ như thế. Hẳn rằng, Kim thần là mỹ nhân đệ nhất thì nàng không thoát khỏi thứ hai.

Nhắc đến Kim thần Tư Yến Lạc Nhiễm, thì quả là đáng bàn tán. Từ khi bước vào tham dự hôn lễ, nàng ta đã mang đến cảm giác hắc khí vô cùng. Trên mặt không một nụ cười, nhìn Thủy thần mà nàng hằng ái mộ tay trong với nữ nhân khác, oán hận lại hừng hực xung quanh. Chính mắt thấy cảnh đại hôn của chàng, sa hoa lộng lẫy, lại được mọi người chúc phúc, nhưng tân nương chẳng phải là ta. Ta càng hận bọn họ, hận vô cùng. Tay nắm chặt trong đau xót, trái tim như vỡ vụng. Đã yêu chàng quá nhiều, Lạc Nhiễm sao có thể quên được. Thủy thần chàng phải thuộc về ta. Kim thần này tuyệt đối không buông tay chàng đâu. Ta phải giành lại chàng. Người duy nhất xứng đáng với chàng chỉ có ta mà thôi... Chỉ có Tư Yến Lạc Nhiễm này!

...

“Nhất bái thiên địa!...Nhị bái cao đường!... Phu thê giao bái!......... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.