Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm

Chương 12: Chương 12




Đường phố ngõ phía Nam về đêm vẫn rực rỡ ánh đèn, những xiên thịt được đặt trên bếp nướng, bên dưới là than hồng cháy đỏ rực, miếng thịt dần nóng lên, tỏa ra mùi thơm phức, phát ra tiếng tách tách.

“Cô ấy gọi tôi là tổng biên tập Hứa, tôi chưa từng cảm thấy ghét cái xưng hô này đến vậy.”

Hứa Thanh Phong giơ chén rượu lên, miệng oán trách.

Những người bạn của anh lắc đầu, liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu mà ăn ý không nói ra: Lại nữa rồi.

“Ông sợ cái gì chứ? Nếu đã về nước rồi thì dũng cảm tiến lên một lần đi.” Chu Vận chỉ hận sắt không thành thép, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã say rượu, bắt đầu nói sảng.

“Tôi rất sợ đấy!” Hứa Thanh Phong cao giọng quát bạn tốt của mình, nhưng sau đó lại lập tức bĩu môi, nhìn cực kỳ tủi thân, “Tôi sợ tôi nói ra rồi, nhỡ đâu cô ấy từ chối tôi, xong tôi sẽ ép buộc cô ấy...”

Chu Vận bực đến mức ném xiên thịt trong tay xuống, “Cậu đến thử còn chưa thử, làm sao biết cô ấy sẽ có phản ứng như vậy?”

“Sao tôi biết được? Tôi đã đến nhiều ngày như thế nhưng cô ấy chưa từng có suy nghĩ khác với tôi. Cô ấy chỉ coi tôi là cấp trên, vừa kính cẩn vừa lễ phép.”

Bỗng nhiên Hứa Thanh Phong quay người, giữ chặt cổ áo Vương Nghiêu Tây, đèn đường chiếu lên cặp lông mày thanh tú, trong đôi mắt mông lung ấy là sóng nước đang dâng lên, “Trong mắt cô ấy không có tôi, không hề có tôi!”

Chu Vân kéo Hứa Thanh Phong ra khỏi người Vương Nghiêu Tây, nhìn một người đang sống sờ sờ như anh lại bày ra dáng vẻ của một chú cún con bị vứt bỏ.

“Nhìn bộ dạng không có chút tiền đồ nào của ông này, có còn là phóng viên Hứa Thanh Phong đại danh lẫy lừng hay không hả? Bây giờ người ta đang không có bạn trai thì theo đuổi đi. Nếu không ông trở về làm gì? Còn vì cô ấy mà chạy tới một công ty tầm trung làm việc. Chẳng lẽ ông định ở đó cả đời, nhìn người ta kết hôn rồi sinh con hay sao?

“Kết hôn sao?” Ánh mắt Hứa Thanh Phong đơ ra, hiển nhiên là đã say.

Anh giữ chặt góc áo Chu Vận, hai mắt đỏ hoe.

“Cô ấy sao có thể bỏ tôi đi kết hôn với người khác được!”

Chu Vận che trán, vứt Hứa Thanh Phong cho Vương Nghiêu Tây, “Mẹ nó, thôi bỏ đi. Cậu tới đây, tên này đúng là hết thuốc chữa rồi!”

Vương Nghiêu Tây đỡ lấy vai Hứa Thanh Phong, phong cách khuyên bảo hoàn toàn trái ngược với Chu Vận.

Anh nhẹ nhàng nói, “Thanh Phong, hiện tại người ta còn chưa lấy chồng, nếu ông không nhanh lên thì thật sự chỉ có thể ăn kẹo cưới của người ta thôi. Vậy nên ông ngoài cách theo đuổi thì cũng không có cách nào khác đâu.”

Vương Nghiêu Tây chớp chớp mắt nhìn Hứa Thanh Phong.

Đột nhiên Hứa Thanh Phong phản ứng lại, “Ông nói đúng, tôi không thể để thằng nào khác nhanh chân hơn được.”

Vương Nghiêu Tây khen ngợi vỗ vai anh, gật đầu cổ vũ Hứa Thanh Phong dũng cảm bước về phía trước.

Nhưng khí thế trào dâng chưa quá ba phút, Hứa Thanh Phong lại lo lắng hỏi, “Nhưng cô ấy có còn thích tôi không?”

Vương Nghiêu Tây nghiến răng ken két, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng. Đôi mắt hẹp dài sau lớp kính híp lại thành một đường cong, lộ ra hàm răng trắng đều, kiên nhẫn an ủi, “Ông xem ông hiện tại, danh tiếng có, tiền có, nhà lầu xe hơi cái gì cũng có, lại còn có không ít những cô gái theo đuổi ông nữa, phải tự tin lên chứ!”

“Nhưng Hàm Tinh đâu có quan tâm đến những thứ này!”

Vương Nghiêu Tây hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn chửi ầm lên, tiếp tục khuyên nhủ, “Thế nhưng cậu còn rất đẹp trai, phải chưa? Lúc chúng ta học cấp ba, gương mặt của cậu đã thu hút không ít ong bướm đấy. Thậm chí còn có người tiếp cận Chu Vận chỉ để nhờ cậu ta gửi thư cho cậu còn gì.”

“Mẹ nó, Vương Nghiêu Tây. Cậu nhắc lại chuyện này làm gì?” Chu Vận ném đậu phộng đang cầm trên tay qua, nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy xấu hổ.

Lúc ấy anh ta còn tưởng rốt cuộc cũng có một bạn nữ nhìn thấy sự đẹp trai kinh thiên động địa của anh ta, kết quả người ta chỉ muốn biến anh thành công cụ chuyển phát nhanh.

Vương Nghiêu Tây giơ tay bắt lấy viên đậu phộng bị ném lại đây, “Ông đừng có như thế mà. Tôi đang an ủi Thanh Phong còn gì. Cho nên Hứa Thanh Phong, tôi bảo này. Đến Chu Vận còn có người đến xin số điện thoại, cậu sợ cái gì?”

“Vậy...tôi sẽ thử xem?”

“Chính là như thế!” Chu Vận rú lên, hai cánh tay vạm vỡ lộ ra bên ngoài áo vest, cầm lấy chai rượu, “Không được rồi, để anh đây nghĩ cho cậu vài kế.”

*****

Kết quả ngày sáng hôm sau, khi Hứa Thanh Phong tỉnh rượu thì không còn nhớ gì cả, bản thân anh cũng không rõ vì sao mình lại ngủ ở nhà Chu Vận.

Lúc anh bước vào ăn phòng, Hàm Tinh đang cầm tài liệu đứng ở trước máy photo, bên cạnh còn có một cái đuôi nhỏ.

“Chị Hàm Tinh, chị biết cái người hôm qua quê đến mức nào không? Vừa thấy mình sai cái chạy mất dạng luôn.” Trương Duy Hiếu vừa nói vừa khoa tay múa chân, giống như thực sự muốn diễn tả lại cảnh tượng đặc sắc ngày hôm qua.

Hàm Tinh mặc dù không có hứng thú lắm, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe, không ngắt lời cậu ta.

“Kết quả là, cực kỳ tình cờ luôn, lúc đấy em đến tiệm bánh mì mua bánh mì, xong rồi...”

Trương Duy Hiếu còn chưa nói xong, Hứa Thanh Phong đột ngột đi vào đã cắt ngang lời của cậu ta.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, môi giật giật vài cái, mắt nhắm tịt lại.

Bên tai trở nên yên lặng, Hàm Tinh vừa quay đầu lại đã thấy Hứa Thanh Phong đang đứng giữa mình và Trương Duy Hiếu, khoảng cách có hơi gần.

Cô lùi ra sau một bước, thấy khoảng cách đã đủ thì hỏi, “Tổng biên tập Hứa, có chuyện gì không?”

Hứa Thanh Phong rũ mắt nhìn chằm chằm đồng tử của cô, như muốn nhìn ra điều gì đó, nhưng cái gì cũng không có.

Như thể người hôm qua khóc lóc kể lể với anh không phải là cô, sự việc ngày hôm qua như chưa từng xảy ra.

“Tổng, tổng biên tập Hứa? Có thể phiền anh nhường đường cho tôi một chút không?” Trương Duy Hiếu đứng phía sau Hứa Thanh Phong dè dặt hỏi.

Hứa Thanh Phong quay đầu lại, nhìn thấy một tập tài liệu đang cần photo trong tay cậu ta, giơ tay lấy luôn phần của Hàm Tinh, đưa hết cho cậu ta, “Cậu giúp Hàm Tinh photo đi, tôi có việc tìm cô ấy?

“Ớ, tổng, tổng biên tập Hứa?”

Hứa Thanh Phong không quan tâm đến sự kháng nghị của Trương Duy Hiếu, anh cúi đầu hạ giọng nói với Hàm Tinh, “Tới văn phòng với tôi.”

Trong lòng Hàm Tinh hơi rung động, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, cười cười với Trương Duy Hiếu, nói “Giúp tôi với nhé”, sau đó thì đuổi theo bước chân của Hứa Thanh Phong.

“Ngồi đi.”

Ngồi ở đối diện người đàn ông này, Hàm Tinh không được tự nhiên mà đan tay vào nhau.

Trong lòng lo lắng liệu có phải anh tìm cô để nói về chuyện hôm qua hay không. Kết quả đối phương chỉ lấy ra một tập tài liệu, đưa cho cô.

“Cô đi đưa tin về cái này đi.”

Hàm Tinh nhận lấy, lật ra xem, là dự án về một công viên nước ở Thành Đông.

Cô hơi hoang mang, đang định hỏi thì Hứa Thanh Phong đã ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt đứng đắn, “Tin tức lần trước cô không cần phụ trách nữa. Tôi đã điều những người khác tiếp tục đảm nhận rồi, nhưng những việc cô đã làm cũng không vô ích đâu, thế nên thù lao của cô đương nhiên sẽ không ít.”

Hàm Tinh cúi đầu, trong lòng không nhịn được cảm động, “Cảm ơn...”

“Không có gì, việc nên làm mà. Cô đi làm việc đi.”

Hàm Tinh đứng dậy. Tay vừa mới sờ lên tay nắm cửa, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Hứa Thanh Phong.

“Về sau có chuyện gì đều có thể nói với tôi.”

Lần này giọng nói đã nhu hòa hơn trước, không còn là giọng điệu công việc như vừa rồi nữa.

Hàm Tinh gật đầu, “Nếu sau này có chuyện liên quan đến công việc, tôi sẽ nhanh chóng báo với anh.”

Cửa đóng lại, Hứa Thanh Phong dựa người vào lưng ghế xoay xoay bút.

Anh đâu chỉ nói chuyện công việc, kể cả vấn đề cá nhân cô cũng có thể tìm anh mà...

*****

Buổi chiều Hàm Tinh có một cuộc phỏng vấn cần phải đến chợ nông sản mới khai trương ở phố Đồng Thụ thu thập tư liệu.

Vốn dĩ đây là việc của người khác, nhưng vì gặp chuyện đột xuất nên đã nhờ cô hỗ trợ.

Hàm Tinh gọi một anh quay phim đi cùng. Hai người ngồi xe đi đến đầu khu phố Đồng Thụ, tìm rất lâu mới phát hiện ra khu chợ nằm khuất giữa những tòa nhà cổ kính, nó không quá lớn, nhìn có vẻ giống một phiên bản lớn hơn của chợ bán thức ăn.

Hai người vào giữa chợ để chụp vài tấm ảnh lấy tư liệu.

Có một vài ông bà cụ tốt bụng còn tặng bọn họ một ít trái cây tươi miễn phí.

Sau khi đã chụp xong, ở cổng chợ đột nhiên xảy ra một vụ gây rối.

Một bà mẹ hét lên với Hàm Tinh và những người xung quanh, “Ăn trộm, đó là một tên trộm!”

Hàm Tinh giật mình, thấy một cậu bé khoảng chừng 11 – 12 tuổi ôm một đống táo trong ngực đang chạy nhanh về phía cô.

Thằng bé ăn mặc rách rưới, chiếc áo may ô và quần đùi bẩn tới mức không thể phân biệt được màu sắc. Làn da ngăm đen lộ ra ngoài, trên đó là những vết sẹo nhỏ nhìn cực kì bắt mắt.

Chỉ nghe cậu bé kia kêu to một tiếng “Tránh ra.”

Hàm Tinh nghe lời nghiêng người đi, nhưng khi cậu bé chạy đến trước mặt thì lặng lẽ duỗi chân ra.

Thằng bé nào biết nhân gian hiểm ác, không ngờ hôm nay gặp phải vận c*t chó, đống táo trong lòng rơi đầy trên mặt đất.

“Táo của tôi, táo của tôi...”

Thằng bé không quan tâm đến vết thương trên người nó, ngay lập tức chạy tới nhặt mấy quả táo đang rơi trên đất. Nghe được phía sau bà mẹ kia đang cầm chổi lông gà chạy đến, cậu cắn môi nhìn chằm chằm đống táo vài lần, cuối cùng vẫn nhấc chân định chạy.

Hàm Tinh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay nhỏ gầy của thằng bé. Mặc dù đối phương gầy không khác gì một cây trúc, nhưng sức lực lại rất lớn. Hàm Tinh suýt chút nữa đã bị cậu kéo đi.

“Chị bỏ ra, bỏ em ra!”

Thằng bé gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị mọi người vây quanh.

Người mẹ hai tay chống nạnh thở hổn hển, “Thằng bé này giỏi lắm, dám trộm táo của bà, lại còn dám chạy, xem bà đây trừng trị cháu như thế nào!”

Bà mẹ nâng cây chổi lông gà lên chuẩn bị đập xuống, thằng bé nhắm chặt mắt lại, một bộ dáng liều chết không nhận sai, nhưng cơ thể đang run rẩy đã phản bội thằng bé.

“Dì ơi, chờ một chút ạ.”

Hàm Tinh che trước mặt thằng bé. Cô quan sát thế nào cũng thấy nó không giống một đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình bình thường.

Làm nghề đưa tin mấy năm nay, cô đã gặp qua rất nhiều người và quá nhiều chuyện, khả năng nhìn nhận sự việc cũng theo đó mà tăng lên.

Mặc dù cậu bé nhìn qua có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng trong nháy mắt khi bị mọi người vây xem, trên mặt cậu vẫn lộ ra một chút hổ thẹn.

“Cậu bé, tại sao lại đi trộm táo?”

Hàm Tinh dịu giọng hỏi. Cậu bé chậm rãi ngẩng đầu trợn mắt nhìn cô, nhưng môi mím chặt không nói lời nào.

Có người đứng gần đó đã không chịu nổi lên tiếng, “Chợ này của chúng tôi vừa mới khai trương được mấy tuần, thằng bé này đã tới đây trộm đồ rất nhiều lần rồi! Đừng nói nhảm với nó nữa, mau đưa nó đến đồn cảnh sát đi.”

Vừa nghe đến đồn cảnh sát, thằng bé vội vàng lắc đầu, theo bản năng trốn sau lưng Hàm Tinh, “Cháu không đi đồn cảnh sát, cháu không đi đồn cảnh sát đâu.”

Hàm Tinh ra hiệu cho mọi người xung quanh yên lặng, sau đó nhẹ giọng dò hỏi, “Tại sao lại không đi đồn cảnh sát? Em có biết trộm đồ là không đúng hay không?”

Đôi mắt sáng của cậu bé mở to, môi ngập ngừng hồi lâu, chỉ liều mạng lắc đầu, một chữ cũng không nói.

Hàm Tinh nhướng mày. Rõ ràng cô vừa mới nhìn thấy sự sợ hãi và bất an trên mặt thằng bé, cô tưởng nó sẽ nói ra, nhưng thằng bé lại không dám.

Hàm Tinh suy nghĩ, kéo anh chàng quay phim lại gần, kiên nhẫn giải thích, “Em biết đây là cái gì không? Là máy quay phim. Chị làm ở tòa soạn, những tin tức mà em xem được hàng ngày đều là do những người như chị viết. Cho nên em muốn nói cái gì, có thể bảo với chị, chị sẽ giúp em truyền đạt tới mọi người.”

Chính Hàm Tinh cũng bị giọng nói bánh bèo quá mức của mình làm cho buồn nôn.

Thế nhưng cũng may là có tác dụng, cậu bé chớp mắt vài cái, hàng mi mảnh mai đặt dưới mí mắt, nhìn có chút đáng thương.

“Các chị thật sự có thể giúp được em sao?”

Khi cậu bé nói những lời này, vẻ mặt hơi nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân làm tim người ta như muốn nhũn ra.

“Tất nhiên, em muốn làm gì, chị đều có thể giúp em.”

Vừa dứt lời, cậu bé đột nhiên òa khóc.

Tiếng khóc như chứa đựng tất cả sự tủi thân trên đời, mới có thể khóc thành như vậy.

Bà mẹ mới vừa rồi còn hùng hổ lúc này đã bỏ cây chổi lông gà xuống, mặt nhăn nhó, “Khóc cái gì? Làm như bà đây bắt nạt một thằng bé không bằng. Không phải chỉ là mấy quả táo thôi sao, cô không trách cháu nữa. Thế nhưng lần sau không được lại đi ăn trộm đấy!”

Nhưng cậu bé vẫn không nhịn được khóc thút thít, muốn giơ tay nắm lấy góc áo Hàm Tinh, nhưng nhận ra tay mình rất bẩn nên lại yên lặng thu tay về.

Hàm Tinh thấy vậy, nắm lấy tay cậu bé, “Em nói đi, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

- Hết chương 12 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.