Đóng cửa nhà lại, mồ hôi ướt đẫm.
Hàm Tinh kéo kéo áo để mát mẻ hơn một chút. Lúc cô còn đang chưa biết phải xử lý hai người đang nằm vật trên sô pha như thế nào thì nghe được tiếng chuông điện thoại.
Hàm Tinh ngồi xổm xuống, phát hiện ra tiếng chuông này đến từ trên người Hứa Thanh Phong.
Cô lấy hai ngón tay móc điện thoại từ trong túi áo người đàn ông ra, nhìn trên màn hình hiện hai chữ “Tiêu Thiến“.
Đây rõ ràng là tên của con gái.
Liệu có phải là vợ của Hứa Thanh Phong hay không? Hàm Tinh lập tức cảm thấy điện thoại trong tay giống như một cục than nóng, cô muốn vứt nó đi ngay.
Mặc dù cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với người ta, nhưng nếu bây giờ mà bắt máy, đối phương nghe được giọng nữ sẽ không tránh khỏi hiểu lầm.
Hàm Tinh ngồi xổm ở đó rối rắm một lúc lâu, đang lúc cô chuẩn bị tiếp điện thoại rồi giải thích tình huống thì tiếng chuông đột nhiên im bặt.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, lại sợ đối phương nếu nửa đêm đợi không được người về nhà thì sẽ lo lắng, cô cân nhắc xem liệu có nên gửi một tin nhắn qua đó.
Cô nhẹ nhàng cầm một ngón tay của Hứa Thanh Phong lên ấn vào chỗ xác nhận vân tay, thử đến lần thứ hai mới mở khóa được.
Cô tẩy tẩy xóa xóa nửa ngày, cuối cùng chỉ gửi đi một câu:
[Đêm nay anh tăng ca, không cần lo lắng.]
Cô hồi hộp gửi tin nhắn đi, không bao lâu sau đó có hồi âm: [Em biết rồi].
Sự lo lắng trong lòng Hàm Tinh cuối cùng cũng được hạ xuống, cô lại cầm lấy điện thoại nhét vào túi áo Hứa Thanh Phong.
Đúng lúc này, Hứa Thanh Phong đột nhiên trở mình, cánh tay cứ như vậy đè lên tay cô.
Hàm Tinh nhắm chặt mắt, giờ phút này trong lòng chỉ có hai chữ - buồn bực.
Cô muốn rút tay về nhưng đối phương lại vì động tác này của cô mà nắm càng chặt.
Nếu không phải tay còn lại của Hàm Tinh còn đang chống trên sô pha thì cô đã bị kéo vào người anh rồi.
Lúc này, Hạ Mông Lan đang nằm một bên cũng bắt đầu không yên vị, không biết mơ thấy cái gì mà kéo lấy tay Hàm Tinh cắn xuống.
Hàm Tinh cắn chặt răng, thiếu chút nữa đã hét lên.
Cô nhìn Tây Thụy đang đứng trước mặt mình, cực kỳ nhiệt tình vẫy đuôi.
Cô cực kỳ hối hận vì sao lúc đó không ném hai người này ở quán ăn cơ chứ!
*****
Hơi nước lượn lờ bay quanh phòng bếp nhỏ hẹp.
Tối hôm qua một mình Hàm Tinh chiến đấu đến nửa đêm mới có thể sắp xếp xong cho hai vị tổ tông này.
Nói cái gì mà mới ra viện cần phải tĩnh dưỡng, kết quả chính là tới đây để làm cuộc sống của cô khó khăn hơn thì có.
Lúc này mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu.
Trong phòng khách, hai người, một người nằm trên sô pha, chân trái còn vắt trên không trung, tư thế cực kì “tiêu sái“. Người còn lại thì một mình nằm trên tấm đệm trên sàn nhà, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, nhìn có vẻ rất quy củ.
Hàm Tinh tiếp tục thở dài, nhặt cái chăn bị Hạ Mông Lan đá khỏi sô pha lên đắp cho cô ấy một lần nữa.
Cô bây giờ không chỉ đau đầu không mà cả eo cả người đều đau, điều may mắn là hôm nay là cuối tuần, không cần phải đi làm.
Nồi canh giải rượu vẫn còn đang được hầm, dần tỏa ra bọt khí.
Hàm Tinh tự nhận khả năng nấu ăn của mình cũng không tốt lắm, trong nhà cũng không có thừa nguyên liệu nấu ăn nên cô chỉ có thể lên mạng xem bừa một cái công thức, bỏ nhiều cà chua một chút.
Chờ đến lúc canh được bưng ra ngoài thì hai người trong phòng khách mới có động tĩnh.
Hứa Thanh Phong tỉnh trước, vừa tỉnh thì đã cảm giác đầu đau đến mức muốn nứt ra.
Trí nhớ cuối cùng dừng lại ở ngày hôm qua, anh không thể nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu rượu.
“Anh tỉnh rồi à tổng biên tập Hứa?” Giọng điệu Hàm Tinh không tốt lắm, hai người này người sau phiền phức hơn người trước.
Hứa Thanh Phong dùng sức vỗ vỗ đầu, sau khi nhìn thấy Hàm Tinh anh mới phản ứng lại, “Anh, này...”
“Đây là nhà tôi. Tối hôm qua cả hai người đều uống say.” Hàm Tinh đặt bát canh trong tay xuống bàn phòng khách, “Nếu đã tỉnh rồi thì chuẩn bị ăn cơm đi.”
“Hàm Tinh, anh...” Hứa Thanh Phong ngồi dậy từ sàn nhà, đánh giá bốn phía xung quanh.
Căn phòng Hàm Tinh thuê không lớn lắm, chỉ tầm khoảng ba mươi bốn mươi mét vuông, một người ngủ còn được chứ hiện giờ ba người nhìn cực kỳ chật chội.
Hứa Thanh Phong có chút đau lòng, anh chậm rãi đi đến bên người Hàm Tinh. Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ nên trên mặt không có sự lạnh lùng như trước nữa, giống như một cậu bé làm chuyện gì sai, lẽo đẽo đi sau lưng Hàm Tinh, giọng vẫn còn khàn khàn, “Tối hôm qua, thực xin lỗi...”
“Không sao, lỗi của tôi nữa, đáng nhẽ tôi nên ngăn cản hai người sớm hơn.” Hàm Tinh vớt trứng đã rán xong vào trong bát, nghĩ đến điều gì đó, “À đúng rồi, hôm qua anh có điện thoại, anh gọi lại cho người ta đi.”
“Điện thoại?”
“Ừ, anh say rồi nên tôi đã giúp ảnh gửi một tin nhắn báo bình an.”
Hứa Thanh Phong lấy di động ra, đột nhiên cảm giác được cánh tay hơi đau.
Anh cúi đầu nhìn mu bàn tay thì thấy trên da có một vết đỏ nhạt.
Hàm Tinh nhanh chóng rời mắt đi.
Vết đỏ kia là do hôm qua lúc Hàm Tinh đỡ Hứa Thanh Phong dùng quá nhiều sức, không cẩn thận để tay anh va vào thành ghế.
Hàm Tinh bước ra phòng khách thì thấy Hạ Mông Lan đã từ trên sô pha ngồi dậy, chỉ là hình như chưa hoàn toàn tỉnh táo, liên tục tự cào tóc mình.
“Đừng cào nữa, trọc bây giờ.”
Nghe thấy giọng cô, Hạ Mông Lan ngẩng đầu lên, sự mờ mịt trong mắt dần biến mất.
Cô ấy đột nhiên nhảy lên từ sô pha, “Ôi Hàm Tinh, cực kỳ cực kỳ xin lỗi cậu. Tớ không nghĩ là mình sẽ uống say.”
“Cậu còn biết thế à? Thế có biết là một mình tớ phải vác cả hai người hay không? Mệt muốn chết!”
“Aigoo, tớ cũng đâu có biết là bây giờ Hứa Thanh Phong lại uống giỏi như vậy! À đúng rồi, Hứa Thanh Phong đâu?”
Hàm Tinh hơi hất mặt qua một vị trí. Cách đó không xa, Hứa Thanh Phong đang đứng cách một cánh cửa gọi điện thoại, thế nhưng giọng rất nhỏ, không nghe được anh đang nói gì.
“Anh ta cũng ở lại à? Sao cậu không vứt anh ta ở quán ăn luôn đi!”
“Thế thì hơi khốn nạn...”
“Tớ thấy cần phải đối xử với anh ta như thế, cơ mà anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai thế?”
Hàm Tinh dừng lại, “Chắc là vợ“.
“Vợ, vợ...”
Hàm Tinh bịt miệng Hạ Mông Lan lại, lắc đầu.
Mà Hứa Thanh Phong đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời mấy câu hỏi của Hứa Tiêu Thiến.
“Anh, sao tự dưng hôm qua anh lại nhớ đến việc gửi tin nhắn cho em? Tỷ năm rồi em chưa thấy anh nhắn tin bao giờ, mới đầu em còn tưởng là tin giả mạo.”
“Tin nhắn?”
“Đúng vậy, hơn nữa giọng điệu cũng rất kì lạ. Sao tự dưng anh lại có lòng tốt như vậy, lại còn gửi lại tin nhắn cho em. Khoan đã, không đúng, anh, có phải anh gạt em chuyện gì không thế?”
Trong đầu Hứa Thanh Phong nhớ đến tin nhắn hôm qua Hàm Tinh giúp anh gửi, nhìn mấy chữ kia có thể biết được sự tinh tế của cô khi soạn tin nhắn.
Nhưng lại nghĩ đến, anh lưu tên là “Tiêu Thiến”, liệu có khiến Hàm Tinh hiểu nhầm hay không?
Nhưng hồi đó anh đã từng nhắc đến Hứa Tiêu Thiến với Hàm Tinh rồi, chắc cô sẽ biết đây là em gái anh thôi.
“Anh còn có việc, lúc nào có thời gian thì qua chỗ em sau.”
Hứa Thanh Phong không cho Hứa Tiêu Thiến cơ hội nói tiếp, lập tức cúp máy.
Kéo cánh cửa sát đất ra, trên bàn cơm đã có người đang ngồi chờ.
Hứa Thanh Phong đang định ngồi xuống thì Hạ Mông Lan nhấc chân đặt lên ghế, nhướng mày trào phúng, “Gọi điện thoại còn phải giấu giấu diếm diếm, người gọi đến không phải là vợ anh đấy chứ?”