Hứa Thanh Phong không có đủ can đảm để nói ra lời quay lại, bỗng dưng nghĩ tới lời Hứa Tiêu Thiến nói vừa rồi. Trước mặt cô, anh thật đúng là một người vừa rụt rè vừa nhu nhược.
Hàm Tinh không trả lời, ngón tay mất tự nhiên véo nhau, sự khẩn trương trong lòng không kém Hứa Thanh Phong.
Chỉ chờ vài giây thôi mà đối với Hứa Thanh Phong như thể đã trôi qua tám mươi năm vậy, trong lòng như có cả nghìn con kiến đang bò qua, nôn nóng đến mức rối tinh rối mù.
“Hàm Tinh!” Hứa Thanh Phong thật sự không chịu được được kiểu giày vò này, “Ý anh là, em có đồng ý...ở bên anh một lần nữa không?”
Lại chuyển qua đèn xanh một lần nữa.
Dưới đường người người vội vàng qua lại, không hề chú ý đến hai con người đang đối mặt ở bên lề đường.
Ánh đèn sặc sỡ hai bên đường chiếu thẳng vào mắt hai người, khiến cho ánh mắt cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Hàm Tinh từ từ mở miệng hỏi, “Anh... rốt cuộc vì sao lại đến công ty của chúng ta?”
Đáy mắt Hứa Thanh Phong hiện lên một chút hoảng loạn, anh hạ giọng, nghiêm túc nói, “Bởi vì anh nhìn thấy em qua WeChat của tiền bối Lưu cho nên mới...”
Lời chẳng cần nói xong, ý định của người đàn ông này quá rõ ràng.
Trong lòng cô có chút kỳ lạ, Hàm Tinh chưa bao giờ nghĩ đến việc người đàn ông này xuất hiện trước mặt cô lại được lên kế hoạch từ trước.
Cô vốn tưởng rằng, tất cả đều là trùng hợp.
“Hàm Tinh...” Hứa Thanh Phong thấy Hàm Tinh không nói lời nào, cho rằng cô tức giận, lo lắng kéo ống tay áo cô, lấy lòng mà lắc lắc. Đôi mắt thanh tú sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Lúc lâu sau, Hàm Tinh hắng giọng, “Chẳng lẽ anh không sợ tôi không còn thích anh nữa sao?”
“Tất nhiên là sợ chứ!” Ngay từ đầu Hứa Thanh Phong đã sợ, sợ trong lòng cô đã có người khác, sợ cô không còn thích anh, “Nhưng anh càng sợ không được gặp lại em hơn.”
Cực kỳ thâm tình, chứa đầy sự chân thành tha thiết.
Hứa Thanh Phong không tự chủ được nắm chặt ống tay áo Hàm Tinh hơn, “Năm đó, anh thực sự rất xin lỗi em. Cho nên lần này, anh không muốn bỏ lỡ em nữa.”
Cho dù là bao nhiêu lần nhớ lại cảnh hai người gặp gỡ lần cuối đi chăng nữa, thì trong lòng Hàm Tinh cũng không nhịn được sự chua xót trong lòng.
Rõ ràng trước đó tình cảm của hai người thắm thiết như thế, cuối cùng lại cãi vã ầm ĩ, lúc sau thì đường ai nấy đi, cũng không còn liên hệ nữa.
Hàm Tinh hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Tôi còn nhớ rất rõ, khi đó anh bảo tôi chờ anh.”
Khi ấy Hứa Thanh Phong thề son sắt nói cô chỉ cần chờ anh mấy năm, chờ đến lúc anh gây dựng được thành tích của mình, nhất định sẽ quay về cưới cô.
“Nhưng tôi không muốn sự chờ đợi của mình có thể sẽ biến thành một thi thể lạnh băng.”
Hàm Tinh cố nén nước mắt đang tràn ra khỏi vành mắt. Nếu lúc trước chỉ là hai người xa cách hai nơi không gặp lại thì thôi, nhưng cô không thể chịu được cảnh chờ đợi một người mà mình thậm chí không thể liên lạc được, còn mỗi ngày phải lo được lo mất về tính mạng của anh.
Ánh sáng trong mắt Hứa Thanh Phong dần ảm đạm, lộ ra sự áy náy.
Bản thân anh rất lâu sau đó cũng mới hiểu được, việc để một người ở lại đây chờ đợi mình mấy năm là chuyện nhẫn tâm đến mức nào.
“Xin lỗi em...”
Yết hầu trượt lên trượt xuống, Hứa Thanh Phong không thể chịu đựng được nỗi chua xót đang trào dâng trong lòng.
Anh sinh ra trong một gia đình có hoản cảnh không được tốt, bố mẹ đều chỉ là công nhân viên chức bình thường ở một thị trấn nhỏ. Mà Hàm Tinh lại hoàn toàn trái ngược với anh, là một tiểu công chúa trong một gia đình giàu có.
“Anh sợ anh không xứng với em.” Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Phong nói ra những lời này, “Anh sợ bố mẹ em không đồng ý gả em cho anh, cũng sợ em sau này sẽ hối hận, hối hận anh không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn...”
“Cho nên anh tình nguyện đánh cược mạng sống của mình để chạy tới chiến trường sao?” Âm lượng của Hàm Tinh tăng cao, “Lúc ấy rõ ràng còn có những con đường khác, nhưng anh lại cố tình chọn con đường nguy hiểm nhất.”
Tình huống hiện giờ làm cho hai người đều hoảng hốt trong lòng, giống như quay trở lại cuộc cãi vã ngày hôm ấy.
“Hàm Tinh...” Hứa Thanh Phong nhẹ nhàng gọi một tiếng, gục đầu xuống, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, “Anh chỉ muốn mau chóng có được thành tích, xin lỗi em...”
Hàm Tinh thấy bộ dáng nhường nhịn của Hứa Thanh Phong, nơi nào đó trong lòng cũng mềm xuống.
Nhưng khi nghĩ đến bóng dáng kiên quyết rời đi của người đàn ông này, nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống, “Tôi biết, anh đi là vì tự tôn của bản thân mình. Nhưng trước giờ tôi chưa từng muốn sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, chỉ muốn cùng anh sống cùng một cuộc sống bình thường mà thôi!”
Những giọt nước mắt trong suốt biến thành những màu khác nhau dưới ánh đèn.
Hứa Thanh Phong há miệng, vốn định an ủi cô, nhưng lời nói đã đên bên miệng lại không nói thành lời.
Anh cắn răng lập tức tiến đến ôm Hàm Tinh vào trong ngực, giống như một chú cá đi tìm nguồn nước, cảm nhận độ ấm từ cơ thể cô.
Vòng ôm rắn chắc của người đàn ông làm Hàm Tinh rung động, tim càng chua xót nhiều hơn.
Nước mắt một khi đã rơi xuống thì tựa như vỡ đê, muốn ngăn cũng không được.
Hứa Thanh Phong cảm nhận được nước mắt ấm nóng thấm vào áo anh, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, truyền đến ngực.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đầy nước mắt của Hàm Tinh lên. Nhìn thấy cô khó chịu, trong lòng anh cũng tràn đầy chua xót, còn đau lòng hơn cô.
Anh dùng lòng bàn tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, ôn nhu nói, “Em đừng khóc được không? Tất cả là lỗi của anh, em cứ đánh anh mắng anh tùy thích, nhưng em đừng khóc.”
Lúc này Hàm Tinh căn bản không nghe được gì nữa. Sự nghẹn khuất trong lòng bị phủi bụi bao nhiêu năm qua, giờ đây được mở ra, giống như một cơn sóng thần, không thể ngăn cản được.
Có mấy người qua đường đi ngang qua cũng tò mò ngoái lại nhìn.
Nhưng Hứa Thanh Phong hoàn toàn không để tâm, trong mắt anh lúc này chỉ có một mình Hàm Tinh, thấy cô càng khóc lớn hơn thì trong lòng càng khó chịu.
Trong một khắc kia, khi đang nghĩ cách an ủi cô đừng khóc nữa, anh bỗng nhiên nhìn xuống, thấy đôi môi đỏ mọng đang run rẩy. Hứa Thanh Phong cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng dùng môi mình bao phủ lên nó.
Mềm mại giống như trong tưởng tượng của anh, còn mang theo vị mặn nhàn nhạt.
Tiếng khóc nức nở giờ đây chỉ còn vài âm thanh rầu rĩ, Hàm Tinh trợn mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc.
Qua một lúc, Hứa Thanh Phong thấy Hàm Tinh không còn khóc nữa thì mới rời khỏi nơi mềm mại kia.
Mắt thấy mi mắt Hàm Tinh còn đọng lại vài giọt nước mắt, anh không do dự lại cúi người xuống, hôn từ mắt đến chóp mũi cô, lấy đi những giọt nước mắt còn lại.
“Hàm Tinh, anh thích em, chúng ta ở bên nhau một lần nữa được không?”
Hứa Thanh Phong nắm lấy tay Hàm Tinh lắc lắc làm nũng.
Hàm Tinh vẫn còn chìm đắm trong đoạn hồi ức ngắn ngủi vừa nãy, đáy mắt xẹt qua sự hoảng sợ, “Anh vừa mới làm gì thế hả!”
“Anh, chỉ là anh không thể nhìn em khóc...”
“Tôi còn chưa đồng ý. Anh, sao anh có thể làm như vậy!”
Hứa Thanh Phong gục mặt xuống, mắt tròn xoe nhìn cô, trông cực kỳ vô tội, “Nếu em cảm thấy em bị thiệt, có thể trả lại cho anh.”
“Anh!” Đây là lần đầu Hàm Tinh chứng kiến sự mặt dày của Hứa Thanh Phong, “Ai muốn trả cho anh! Anh có cái gì hay mà trả chứ!”
“Nếu không chẳng lẽ em còn định trả lại cho người khác sao?” Khi nói những lời này, mắt Hứa Thanh Phong hiện lên sự sắc bén.
Hàm Tinh giả bộ không hiểu, cố ý phản pháo, “Tôi chưa đồng ý ở bên anh đâu đấy.”
“Nhưng chúng ta đã hôn nhau rồi!”
“Đó là tự anh nhào tới đấy chứ.”
“Vậy anh phải làm gì thì em mới đồng ý?” Hứa Thanh Phong gấp đến độ mặt đỏ lên, “Em nói đi, chỉ cần anh có thể, anh sẽ lập tức làm theo lời em!”
“Chờ tới khi anh vượt qua được thời gian thực tập đã.”
“?”
“Không phải trước khi đi làm đều cần có thời gian thực tập sao? Chờ đến lúc kết thúc kỳ thực tập thì mới được chuyển qua chính thức.”
Hứa Thanh Phong vừa nghe thấy yêu cầu này thì khóe miệng rũ xuống, nhưng vẫn hỏi, “Vậy kỳ thực tập này kéo dài bao lâu?”
Hàm Tinh nghĩ một lúc, cô không thể bỏ qua cơ hội này, “Tùy vào tâm trạng của tôi đi.”
“Hàm Tinh!” Hứa Thanh Phong kéo áo cô, “Em đừng như vậy có được không?”
Hàm Tinh chỉ vào bàn tay không an phận của anh, “Nếu anh biểu hiện không tốt thì sẽ bị trừ điểm!”
Sắc mặt Hứa Thanh Phong càng sầu hơn.
Hàm Tinh thấy anh cực kỳ đáng thương, lại bổ sung thêm một câu, “Tất nhiên nếu anh biểu hiện tốt thì thời gian thực tập sẽ ngắn hơn.”
Mắt Hứa Thanh Phong sáng như hai cái bóng đèn nhỏ, “Ơ...”
- Hết chương 26 -
*Mèo: Mình thấy không được rồi các cậu ạ =))))) Chắc không thể hoàn trong hôm nay rồi T^T Tặng các cậu một chút ngọt ngào của hai anh chị trước nhé ^^ Chúc các cậu có một năm 2022 thật rực rỡ, giữ gìn sức khỏe để chúng ta còn cùng nhau đón Tết Nguyên Đán nha!