Tin tức cần lấy lần này là về tiến độ xây dựng công viên sinh thái tự nhiên của Đa Thành.
Công viên được xây dựng với quy mô rất lớn bao gồm nhiều khu vực như khu sinh thái chim muông, khu vui chơi giải trí và khu nghỉ dưỡng quy mô lớn.
Trên đường đi Hứa Thanh Phong đã tường thuật lại một số nội dung đại khái, Hàm Tinh cũng tự mình tra trên mạng một vài thông tin, nhìn thấy có không ít người dân cực kỳ quan tâm tới công viên đang được xây dựng này.
Cuộc phỏng vấn lần này không chỉ để theo dõi tiến độ xây dựng mà còn giúp quảng bá công trình này.
Xe rất nhanh đã dừng lại ở một con đường nhỏ, bên trái là một bãi cỏ, bên phải là rừng trúc, giống như đang đi vào tiên cảnh, vừa nhìn tâm trạng đã tốt hơn.
Tới gần hơn là một cái hồ khổng lồ, bên cạnh là một toà nhà màu trắng, trông giống một chiếc tổ chim khổng lồ lẳng lặng đứng đó.
Hàm Tinh đi theo Hứa Thanh Phong vào trong toà nhà, lên đến tầng hai, người đang ngồi bên cửa sổ chính là mục tiêu của lần lấy tin này.
Khi Hàm Tinh nhìn rõ mặt người trước mặt, ánh mắt cô không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Có vẻ như đối phương cũng nhận ra cô, chỉ vào cô nói, “Hàm Tinh?”
“Học trưởng Dung Diên?”
“Không ngờ lại gặp em ở đây! Hoá ra em là biên tập viên tin tức à?”
“Vâng, bây giờ em làm ở toà soạn.”
“Thật là trùng hợp. Lại nói, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi.”
Dung Diên cực kỳ tự nhiên bước lên định ôm Hàm Tinh, nhưng còn chưa kịp ôm đã bị Hứa Thanh Phong đang đứng một bên ngăn cản. Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên có chút hối hận khi mang Hàm Tinh đến đây.
“Chào anh, tổng giám đốc Dung.”
Tay của Dung Diên dừng trên không trung có chút cứng ngắc, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, ngay lập tức bắt tay Hứa Thanh Phong, “Xin chào xin chào, anh chính là tổng biên tập Hứa phải không? Ngưỡng mộ đã lâu!”
“Không dám.” Hứa Thanh Phong khách sáo gật đầu, nhưng sâu trong lòng lại chỉ qua loa có lệ.
Dung Diên dẫn hai người tới chỗ ngồi, cũng không ôn lại chuyện xưa mà lập tức nói chuyện công việc.
Hoá ra Dung Diên là một trong những kiến trúc sư tham gia thiết kế công viên lần này.
Mấy người bàn bạc gần một giờ.
Sau khi kết thúc công việc, Dung Diên nhìn đồng hồ, “Giờ cũng đến giờ cơm chiều rồi, hay là cùng nhau ăn một bữa cơm?”
Hứa Thanh Phong vốn định từ chối nhưng Dung Diên trực tiếp đi đến trước mặt Hàm Tinh, “Hàm Tinh, chúng ta lâu lắm rồi không gặp, em sẽ không từ chối anh đấy chứ? Nếu em từ chối thì chính là không nể mặt anh đó!”
Hàm Tinh xấu hổ cười, “Phải xem ý sếp của em đã ạ.”
“Sếp của em chắc chắn không từ chối đâu, chúng ta đi thôi!” Dung Diên cực kỳ tự nhiên khoác vai Hứa Thanh Phong, “Nếu tổng biên tập Hứa không đồng ý thì là không cho tôi mặt mũi rồi. Dù sao chúng ta cũng đang hợp tác mà đúng chứ?”
Cuối cùng ba người vẫn lái xe đến một khu thương mại gần đó, tìm một nhà hàng thịt nướng cao cấp.
Có vẻ như Dung Diên đã tới đây rất nhiều lần, giới thiệu đồ ăn rất thành thạo.
Thịt bò M9 với kết cấu hình bông tuyết đẹp mắt rất nhanh đã được mang lên. Dung Diên vừa nướng thịt vừa nói, “Chúng ta đã hơn bảy năm không gặp rồi đấy nhỉ?”
Hàm Tinh tính nhẩm trong lòng, “Chắc vậy ạ. Từ lúc anh tốt nghiệp đại học thì chúng ta cũng không gặp nhau nữa.”
“Thời gian trôi qua nhanh quá. Lúc ấy lần đầu tiên nhìn thấy các em, bọn em vẫn là những cô bé mới lớn, bây giờ đã thay đổi rất nhiều rồi!”
Dung Diên bỏ thịt đã được nướng chín vào trong bát của Hàm Tinh, cô vội vàng nói, “Cảm ơn anh.”, thịt bò nhập khẩu chất lượng rất tốt.
Dung Diên thấy vẻ mặt của Hàm Tinh thì động tác trên tay càng nhiệt tình. Đột nhiên anh ta cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, lúc này mới nhớ ra Hứa Thanh Phong vẫn còn đang ngồi bên cạnh, liền nói, “Tổng biên tập Hứa, anh không ngại ưu tiên phụ nữ đâu đúng chứ?”
Hứa Thanh Phong nhìn chằm chằm động tác gắp thịt của Dung Diên, cực kỳ không vui. Thấy đối phương nhìn thì ngay lập tức giấu sự không vui ấy đi, nhanh chóng hoà hoãn lại, “Đương nhiên không ngại.”
Mặc dù nói như vậy nhưng mắt anh lại không hề có ý cười, bên trong còn cất giấu mấy con dao nhỏ đang muốn chém Dung Diên vài nhát.
Anh hắng giọng, mở miệng nói, “Nghe tổng giám đốc Dung nói như vậy, anh cũng là sinh viên đại học A à?”
“Đúng vậy, tôi là sinh viên khoa kiến trúc của trường đại học A, học thiết kế lâm viên. Tôi lớn hơn Hàm Tinh ba tuổi.”
“Ba tuổi? Vậy sao hai người quen nhau được?”
“Lúc ấy Hàm Tinh vừa vào trường thì gia nhập câu lạc bộ nhiếp ảnh của bọn tôi. Chỉ tiếc lúc ấy tôi năm cuối, phải chuẩn bị đi thực tập nên không có nhiều thời gian chơi với bọn họ.”
“Hoá ra là vậy.”
Hứa Thanh Phong lén lút liếc Hàm Tinh một cái.
Hàm Tinh đang nâng chén trà lên miệng nhấp một ngụm, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Thế nhưng Dung Diên dường như vẫn chưa phát hiện ra, vẫn tiếp tục kể về chuyện cũ.
“Lúc ấy Hàm Tinh rất nổi tiếng. Tôi còn nhớ ở câu lạc bộ có một cậu bé theo đuổi em ấy vài tháng. Cậu bé đấy nhân cách có chút vấn đề. Thấy không theo đuổi kịp còn định cướp người, lúc ấy suýt chút nữa đã cưỡng hôn em ấy.”
Vẻ mặt Hứa Thanh Phong vừa mới thả lỏng trong nháy mắt lại nghiêm trọng trở lại. Anh dùng hết sức bình sinh mới có thể ngăn cản mình ném vỡ cái cốc.
“Đúng rồi, còn có chuyện quá đáng hơn. Hàm Tinh, em có nhớ cái lần chúng ta đi ra ngoài chụp ảnh không. Có một cậu học sinh cấp ba muốn xin số điện thoại em, em không cho, cậu bé ấy còn túm lấy em gọi chị mất vài phút. Sau đó còn chạy tới trường tìm em, nói cái gì mà...”
“Tổng giám đốc Dung, hay là chúng ta nói về chuyện bên anh đã chuẩn bị công tác tuyên truyền thế nào rồi đi?”
Hứa Thanh Phong tận lực duy trì giọng nói bình ổn nhưng trong thâm tâm sớm đã loạn cào cào.
Những điều mà Dung Diên kể đều là lần đầu tiên anh được nghe.
Hàm Tinh trước giờ chưa từng nói với anh về việc cô bị người khác theo đuổi như thế nào.
Sắc mặt Dung Diên biến đổi, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên gượng gạo, “Được thôi, đúng lúc tôi cũng đang định nói đến chuyện đó....”
Một lần nói chuyện lại mất gần một tiếng.
Hàm Tinh ngồi bên cạnh cũng không chỉ lo ăn, mà là nghiêm túc ngồi ghi chép.
Sau khi ăn xong, Dung Diên nói với Hàm Tinh, “Hay là để anh đưa em về, chỗ này là địa bàn của anh.”
Hàm Tinh chưa kịp trả lời thì Hứa Thanh Phong đã nhảy vào, chen vào chắn trước mặt Hàm Tinh, “Không cần đâu, tôi cũng có lái xe tới. Có bảng chỉ đường mà, cũng không khó đi lắm.”
“Vậy được rồi, hẹn gặp lại.”
Dung Diên vừa duỗi tay Hứa Thanh Phong đã nhanh chóng bắt lấy, khớp xương tay rõ ràng bị nắm đến căng ra, gân xanh còn hơi lộ ra.
Dung Diên cũng không so đo, buông tay ra trước rồi rời đi.
Hứa Thanh Phong thu hồi tầm mắt, quay trở lại xe, ánh mắt lạnh lẽo ẩn sâu trong màn đêm, khi được ánh trắng chiếu vào lại càng lạnh thêm vài phần.
Hàm Tinh cũng cảm nhận được áp suất thấp phát ra từ người này, rất thức thời không nói gì cả.
Nhưng sự im lặng này lại làm những bức bối trong ngực Hứa Thanh Phong ngày càng tăng cao.
Anh cực kỳ không cam lòng, “Xem ra lúc em học đại học rất được hoan nghênh.”
Vừa rồi khi Dung Diễn kể những chuyện xảy ra hồi đó, Hàm Tinh cũng hơi xấu hổ, nhưng cô cũng không thể bảo người ta im miệng được.
Hứa Thanh Phong nhìn cô qua kính chiếu hậu, rất muốn hỏi cô vì sao lúc ấy không kể những điều này cho anh.
Nếu khi ấy anh biết có mấy tên nhóc làm phiền cô, anh nhất định sẽ tẩn bọn họ một trần ra trò.
Nhưng đến khi bình tĩnh lại, anh mới nhận ra anh hiện tại căn bản không có tư cách gì để chấn vấn cô. Dù sao bọn họ hiện tại thì có thể có quan hệ gì cơ chứ?
Trong lòng lại càng thêm buồn phiền, giống như một vũng nước đục nhưng lại không có chỗ để thoát nước.
Hứa Thanh Phong đột nhiên cắm chìa khoá vào ổ, lập tức dẫm chân ga.
Hàm Tinh sợ hãi vì sự rung chuyển đột ngột của xe, cô nắm chặt hai bên thành xe. Nhưng rất may sau khi xe trở lại đường cái thì tốc độ lại không phục bình thường.
Thế nhưng bọn họ không may mắn lắm, xe vừa mới đi được không bao lâu thì gặp tai nạn giao thông phía trước nên bị tắc đường.
Không gian khép kín cùng với bầu không khí khó xử càng làm cho hai người bên trong cảm thấy ngột ngạt.
Hứa Thanh Phong trước sau vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt ấy, nhưng trong lòng sớm đã rối thành tơ vò, cuối cùng vẫn không nhịn được, giả bộ vô tình nói, “Có vẻ em rất thân với đàn anh đó, anh ta biết rất nhiều chuyện của em. Sao trước kia tôi không biết em có quen người đàn anh này?”
Hàm Tinh nuốt nước bọt, “Bạn của bạn không quen biết nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Hứa Thanh Phong cười lạnh, thế nhưng sâu trong lòng lại cực kỳ tủi thân, “Đúng, rất bình thường.”
Nói xong, không khí lại yên lặng như cũ, thậm chí còn có thể nghe được tiếng gió thổi qua bên tai.
Hứa Thanh Phong đưa Hàm Tinh đến dưới tiểu khu xong liền dẫm chân ga rời đi.
Anh phóng như bay trên đường, nhưng lại không vội vã về nhà mà gọi một hai thằng bạn tốt đến vùng ngoại ô phía Nam Đa Thành uống rượu.
Đêm mùa hè, đường phố vẫn rất náo nhiệt. Dòng người đi lại không dứt, thậm chí có người chỉ xỏ một đôi dép lê đã chạy ra ngoài ăn khuya.
Hứa Thanh Phong cầm lấy cái ly, không hề do dự rót rượu. Bạn bè thấy vậy đều cực kỳ ngạc nhiên.
“Sao thế? Đại thổ hào của chúng ta hôm nay gặp phải chuyện gì rồi?”
Hứa Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi, nói chẳng có đầu đuôi, “Bây giờ tôi có tư cách gì mà tức giận cơ chứ? Dựa vào cái gì mà chất vấn cô ấy? Cô ấy hận tôi còn chưa kịp.”
Vương Nghiêu Tây nhận ra sự kỳ lạ của Hứa Thanh Phong, cướp lấy chẹn rượu trong tay anh hỏi, “Rốt cuộc ông bị làm sao?”
“Không sao, chỉ là tâm trạng không tốt lắm.”
“Thôi đi, tôi đã thấy cái dáng vẻ này của ông bao giờ đâu. Làm sao? Vừa mới về nước không bao lâu đã gặp chuyện khó khăn rồi à?”
“Ồ, đúng là chuyện khó.”
Hứa Thanh Phong lấy lại chai rượu, nhắm mắt uống hết trong một lần. Ngoài mặt cực kỳ lạnh lùng nhưng bên trong lại giống như đang bị rượu thiêu cháy. Những chua xót, khó chịu từ ngực lan đến dạ dày, cuộn lên như sóng ngầm, như muốn nhấn chìm anh.
Anh vứt chai rượu rỗng đi, trong khoảnh khắc anh vùi đầu xuống, những bi thương và thống khổ cứ thế hiện lên trong mắt anh.
Anh nhìn mặt đất lẩm bẩm, “Tôi chỉ muốn, chỉ muốn cô ấy giống như trước kia, trong lòng cô ấy có tôi...”
Chỉ cần có thể chiếm được một phần trăm sự chú ý của cô thôi anh cũng đã rất vui vẻ rồi.
*****
Từ lần trước lúc Hứa Thanh Phong tìm cô nói muốn cô đi đưa tin cùng anh, Hàm Tinh đã không tham gia quá nhiều vào việc lấy tin và biên tập tin tức nữa. Cô nghi ngờ liệu Hứa Thanh Phong có phải đã quên mất chuyện này, hay là bỏ quên cô luôn rồi không.
Hàm Tinh nhìn về phía văn phòng của Hứa Thanh Phong thì thấy đối phương đang nghiêm túc đọc tài liệu gì đó.
Màn hình di động đang đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, cầm lên thì thấy là tin nhắn Dung Diên gửi tới.
[Cuộc phỏng vấn chiều nay em có đến không?]
Hàm Tinh hoàn toàn không biết hôm nay sẽ có công việc liên quan tới công viên sinh thái tự nhiên bên kia.
[Để em đi hỏi tổng biên tập đã ạ.]
Hàm Tinh tắt điện thoại, đi đến trước cửa văn phòng gõ cửa.
Bên trong truyền đến một giọng nói mát lạnh, “Mời vào.”
Hàm Tinh nhẹ nhàng mở cửa, đi đến trước mặt Hứa Thanh Phong ngồi xuống, “Tổng biên tập Hứa, chiều nay có cuộc phỏng vấn với người của bên công viên sinh thái sao?”
Lúc này Hứa Thanh Phong mới từ máy tính ngước mặt lên, “Có, sao vậy?”
“Tôi có cần phải đi không?”
“Không cần.”
“Nhưng trước kia anh đã nói sẽ giao tin tức này cho tôi...”
“Tôi biết, báo vẫn là cô viết. Tiền hoa hồng cũng không ít, nhưng phỏng vấn thì cô không cần phải đi.”
“Tại sai?” Hàm Tinh nhíu mày, “Tôi phải đến đó để hiểu rõ tình huống.”
“Không phải lần trước cô đã đi rồi à? Còn cần hiểu rõ cái gì nữa? Để tôi làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh về cho cô xem.”
“Tổng biên tập Hứa, tôi muốn tự mình đến đó.”
Thái độ Hàm Tinh cực kỳ kiên quyết. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Hàm Tinh chủ động đối nghịch với Hứa Thanh Phong.