Viêm Ngân nửa nằm nửa ngồi trong kiệu, tay gác lên gối mềm, vô cùng cao hứng bỏ một miếng hồng vào miệng. Xe ngựa của nàng đi tương đối chậm, lý do là vì người ngồi bên trong mệt mỏi, không chịu được đường đi xóc nảy. Tuy là tụt lại phía sau so với mọi người nhưng một đường thong thả hồi kinh có thể thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cũng không tệ.
Hội săn diễn ra mấy ngày thì Mục tiểu thư ở trong phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng từng ấy ngày. Đối với nàng ta tuy là buồn chán nhưng cũng bớt được không ít phiền toái.
Vài hôm trước, thuộc hạ của Thái tử phát hiện có người dùng ám khí với Ô Vân, ngựa thì không có vấn đề gì nhưng người thì đã bị thương nghiêm trọng. Cả Hoàng thượng, Thái tử và Tam hoàng tử đều nổi một trận lôi đình, nhất định phải tra cho rõ chuyện này. Bất quá cho tới giờ vẫn không có một chút manh mối nào.
Trước mặt bọn họ, Viêm Ngân chỉ làm như không có chuyện gì, ý vị sâu xa nói: “Có bản lĩnh ở giữa chốn đông người động thủ, đương nhiên là đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Há có thể để cho chúng ta dễ dàng tra ra“. Nghe qua có cảm giác nàng đối với chuyện này không mấy để tâm. Đương sự đã tỏ ý như vậy, cũng không ai muốn dây dưa nhiều lời.
Một đám thiên kim đi theo vốn đã có sắp xếp, ngày ấy ít nhiều cũng muốn gây khó dễ cho nàng. Nhưng nào ngờ, vừa mới bắt đầu, còn chưa động tới nổi một sợi tóc của Mục tiểu thư thì Viêm Ngân đã ngã ngựa. Mọi công sức bọn họ toan tính chuẩn bị cũng theo đó mà đổ sông đổ bể. Hơn nữa, từ sau chuyện đó, phía Thái tử lúc nào cũng có người giám thị, nào có ai dám cả gan làm liều.
Tình hình có chút căng thẳng khiến cho mấy ngày vừa rồi của Viêm Ngân trôi qua hết sức vô vị. Đám người kia thi thoảng khách sáo tới thăm, còn lại thì không xảy ra chuyện gì. Vậy nên Viêm Ngân chỉ có thể làm cho Mục tiểu thư mau khoẻ trở lại. Đi lại nhiều một chút, nhất định có thể hứng lấy tai bay vạ gió. Trong lòng đã quyết, nàng ta tính toán khi nào về tới Kinh thành, sẽ để cho tình hình sức khoẻ của Mục tiểu thư khởi sắc.
Hoàng hậu Duyên Khánh ở trong cung, biết được tin Viêm Ngân gặp chuyện không may thì vô cùng sốt ruột. Nàng ngay lập tức cho thái giám truyền tin, muốn triệu Viêm Ngân vào cung ở bên cạnh nàng mấy ngày. Hoàng cung lúc nào cũng có thái y túc trực, càng dễ bề coi sóc. Đối với Viêm Ngân, vị Hoàng hậu này là người từ ái, dễ mềm lòng, chỉ cần nhìn thấy Mục tiểu thư lại có thể nghĩ tới chuyện cũ mà rơi lệ. Đem toàn bộ chân tình mà đối đãi với Viêm Ngân. Có thể nói, địa vị của Mục tiểu thư ở Kinh thành vững vàng như vậy cũng là nhờ sự sủng ái của Duyên Khánh mang lại. Không ai là không biết, Hoàng hậu cực kỳ coi trọng nàng.
Hảo cảm đối với vị Hoàng hậu này cũng không tồi, Viêm Ngân ngay lập tức gật đầu chấp thuận.
Xe ngựa của nàng một đường tiến thẳng vào hoàng cung. Hơn nữa còn trực tiếp ở lại chính điện cung hoàng hậu. Sự dung túng này không biết là khiến cho bao nhiêu người lo lắng. Tiểu nữ chưa gả ra ngoài lại có thể ngang nhiên dọn vào chính cung ở vài ngày. Điều này nói lên điều gì, ai cũng ngầm hiểu.
Những người như Yến Bạch sẽ lo nàng bị phát hiện, bại lộ thân phận. Còn những người như đám quan lại trong triều cùng gia quyến sẽ lo lắng Hoàng hậu thiên vị nàng, đón nàng vào chính cung là ý muốn nói đã chọn Mục tiểu thư làm Thái tử phi, tương lai sẽ làm chủ hậu cung. Trong lòng biết bao nhiêu người đều là ghen tỵ, đều là khẩn trương.
Viêm Ngân ngược lại, vô cùng thảnh thơi vừa ý, nàng ta ở trong cung nghe không ít chuyện bát quái từ đám cung nữ, lại rất hay cười nói nên cũng chiếm được cảm tình từ bọn họ. Vậy nên trong cung xảy ra chuyện gì đều có thể rất nhanh biết được.
Nhìn vào trong phòng thấy Mục tiểu thư không để tâm tới ý tứ, vừa cắn một miếng điểm tâm, vừa nghe cung nữ bên cạnh kể chuyện nào là Lam phi nương nương bị chuột dọa sợ tới quên ăn quên ngủ, nào là thái giám cung này khi dễ nô tỳ cung kia ra làm sao,... khiến cho Viêm Ngân hai mắt sáng ngời. Bộ dạng không đứng đắn nằm dài trên ghế, cười tới nỗi không nhìn thấy trời đất nữa rồi.
Duyên Khánh Hoàng hậu vốn đã căn dặn nàng ta là nữ tử phải biết giữ thể diện, nhưng Viêm Ngân lại triệt để học theo Tử Chiêu, trở thành một người không có quy củ. Mỗi lần bị Hoàng hậu nhắc nhở nàng ta đều như rắn quấn thân, trườn tới bên người Hoàng hậu ôm ôm ấp ấp, chọc cho Hoàng hậu bật cười, không nỡ mắng nàng nữa.
Cũng may, nàng ta chỉ như vậy khi có một mình Hoàng hậu, còn nếu có người ngoài, đương nhiên là một bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh, điềm đạm cười. Nếu không thì cái thể diện gì đó của Mục tiểu thư thật sự không thể nhặt lại nổi.
Từ lúc Viêm Ngân chuyển vào trong cung, Thái tử điện hạ cùng Tam hoàng tử thường xuyên tới vấn an Hoàng hậu, chuyện này trước nay không phải chưa từng có tiền lệ. Tỷ như lúc Tử Chiêu còn nhỏ, bọn họ cũng làm như vậy. Bất quá Đế Hậu chỉ có thể oán trách, bản thân thật là không được hoàng nhi coi trọng.
Càng như vậy, người ngoài lại càng cho rằng Mục tiểu thư chính là bảo vật ở Kinh thành, chuyện lan truyền càng rộng.
Có người nói, vị tiểu thư này tuy là một tiểu thư tướng phủ nhưng không phải người chịu nhốt mình trong khuê phòng. Trận chiến ở Thanh Quan lúc đó cũng là nhờ nàng cùng nghĩa đệ của tướng quân, xả thân mở đường máu mới giải cứu được Mục Tử Hàm từ Thanh Sơn.
Sau đó còn tự mình dẫn theo nạn dân tạm lánh ở nơi khác. Nói cho cùng, trận chiến ấy thành hay bại, tổn thất nhiều hay ít, cũng do nàng một tay góp sức. Dân chúng không chỉ ca ngợi mà đối với việc nàng được hoàng thất sủng ái đều coi là lẽ đương nhiên.
Nhưng đối với người có dã tâm, chuyện này quả thật chướng tai gai mắt.
Sau hội săn vừa rồi, Thanh Lâm cung được dịp tổ chức yến tiệc hết sức xa hoa, nhưng vì thân thể Mục tiểu thư không khỏe nên không tới dự. Mắt thấy nàng ở trong cung tuy không ảm đạm nhưng cũng không có nhiều bạn bè, Hoàng hậu Duyên Khánh vì nàng mà tổ chức một tiệc trà nho nhỏ ngay trong ngự hoa viên, khách mời đều là thiên kim tiểu thư nhà quan lại trong triều. Muốn nhân cơ hội này có thể giúp Viêm Ngân kéo gần khoảng cách, có thêm vài người bạn để trò chuyện giải khuây. Bà căn bản không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh bầu bạn với nàng.
Nắng chiều êm ả phủ xuống, sưởi ấm cho từng cành cây ngọn cỏ trong ngự hoa viên giữa tiết trời chớm đông. Hòn non bộ trải dài, hồ nước xanh thẳm tĩnh lặng, trụ hành lang khảm ngọc, thềm đá trắng dẫn tới đình viện lợp mái lưu ly. Viêm Ngân theo sau Hoàng hậu tiến vào, trong lòng có chút choáng ngợp trước cảnh sắc thiên nhiên kiều diễm hoa lệ.
Trong đình mọi người sớm đã tề tựu đông đủ, từ xa cũng có thể nghe ra một trận huyên náo. Viêm Ngân cùng Hoàng hậu là người tới sau cùng, nàng đương nhiên không tránh khỏi bị người ta chú ý.
Váy dài màu thạch lựu, cổ và tay áo đều thêu những đoá hoa tuyết liên, trường bào gấm quý quét đất. Dáng vẻ điềm đạm, mắt hoa đào khẽ chớp mang theo ý cười, nhìn một vòng các tiểu thư có mặt ở đây, ý cười càng thêm sâu. Tuy là gương mặt vẫn dùng một tấm lụa che đi nhưng từng đường nét thanh nhã lại khiến cho người ta càng thêm hiếu kỳ.
Một đám người hành lễ xong xuôi, Hoàng hậu cũng từ tốn mà khai tiệc. Chủ đề trò chuyện của nữ nhân trước nay không có gì đặc biệt, không phải nói về tơ lụa gấm vóc thì cũng là son phấn, không phải nói về cao lương mỹ vị thì liền là bảo ngọc châu sa. Hơn nữa, cơ nghiệp Mục gia truyền đời đều là chế tác châu ngọc cùng trang sức. Các tiểu thư cũng vin vào đó mà tranh thủ thân thiết với Viêm Ngân. Mà nàng, ngọc quý hay cái gì cũng không rõ lắm, đều là có Tiểu Nhan phía sau mở lời, xuất thân của nàng ta cũng từ Bích Mục lâu mà ra.
Trò chuyện một hồi, không biết vị tiểu thư nào đề nghị bọn họ chơi đối chữ. Tất cả đều hưởng ứng, Viêm Ngân đối với trò chơi này cũng rất có hứng thú, còn hơn là nói tới nói lui, nói nhiều càng dễ để lộ sơ hở.
Vào đông trời mau tối, mới đó mặt trời đã ngả về tây. Hoàng hậu sớm đã cho người chuẩn bị ngự thiện, ngữ khí hoà ái, lệnh cho các nàng cùng trở về tẩm cung dùng bữa.
Đại điện trang hoàng đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ nguy nga tráng lệ, bình phong tứ phía thêu hoa, giường cột trạm khắc phượng hoàng bay lượn, hoa thơm ngập tràn, đủ hương đủ sắc.
Viêm Ngân cùng mọi người an vị một chỗ, nét mặt vẫn giữ nguyên một vẻ điềm đạm như thường. Nhìn biểu hiện của đám người bên cạnh có thể thấy nàng được săn đón hơn trước rất nhiều. So với mọi lần, ai cũng là người biết trước biết sau, đều phải xem nét mặt của quận chúa Lạc Vân lấy một cái. Nhưng hôm nay, yến tiệc là do Hoàng hậu mời đến, lại nói thời gian gần đây người còn đem Mục tiểu thư vào trong cung, quý như trân bảo. Còn ai đủ tâm tư nhớ tới Lạc Vân.
Mắt hoa đào vì một cái mỉm cười mà khẽ cong lại, nhìn biểu hiện không mấy hứng thú của Lạc Vân mà suy nghĩ: “Xem ra ở nơi này vốn không có cái gì gọi là tình tỷ muội. Chỉ là tốt với ngươi ta có lợi hay không, lợi ích của ngươi có gây trở ngại cho ta hay không mà thôi“.
Còn mải suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên tì nữ đang rót trà cho nàng sẩy tay, đem toàn bộ nước trà trong bình đổ ra. Viêm Ngân rất nhanh đứng dậy, may mắn chỉ bị ướt một vạt áo, nếu không nước trà nóng như vậy đương nhiên có thể khiến nàng bị thương.
Toàn bộ người trong đại điện đều là một phen giật nảy, Hoàng hậu nương nương còn đích thân rời khỏi ghế phượng, tiến lại xem xét. Phát hiện Viêm Ngân chỉ bị ướt chút y phục mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Vân nhìn một màn này, trong mắt ánh lên nghi hoặc, thầm nghĩ: “Không biết là vô tình hay cố ý, nếu thật sự có kẻ động tay động chân, hiển nhiên là biết trên mặt Mục tiểu thư là một vết bỏng, cư nhiên muốn doạ nàng ta? Chỉ e một chữ sợ vĩnh viễn không thể viết lên trên gương mặt kia rồi“.
Khóe miệng khẽ nhếch, Lạc Vân đơn thuần là chỉ muốn nhắc nhở, như có như không mở lời: “Tiện tỳ kia, ngươi cảm thấy vết bỏng của Mục tiểu thư còn chưa đủ hay sao?“.
Một lời nói ra, rơi vào tai mỗi người lại có hàm ý khác nhau.
Có kẻ hả hê cho rằng đây là quận chúa muốn làm xấu mặt Mục tiểu thư, mượn chuyện này nhắc nhở rằng trên mặt nàng ta có tì vết. Lấy tư cách gì mà được sủng ái tận trời.
Có người chỉ đơn thuần cho rằng quận chúa là muốn trách phạt nô tỳ kia.
Còn Viêm Ngân, tuy là lời lẽ dễ gây hiểu lầm nhưng một chút địch ý nàng cũng không cảm nhận được trong mắt Lạc Vân. Không biết là nữ tử này giỏi che dấu hay là chỉ đơn giản là muốn ngồi một chỗ quan sát, không có ý muốn tranh đoạt gì. Dẫu sao nàng cũng cho đây là một lời nhắc nhở, nếu chuyện này do người khác sắp đặt vậy là đang muốn dằn mặt nàng sao? Không biết là kẻ nào ra tay nhưng chỉ mong người đó khôn khéo một chút, có thể che dấu tới tận cùng. Bởi vì, nếu để lộ ra cho Viêm Ngân biết được, chỉ sợ một chút thủ đoạn hạ độc của nàng, bọn họ liền không thể chống đỡ.
Viêm Ngân lui vào trong, để một đám cung nữ giúp nàng thay đổi y phục, rất nhanh đã trở ra. Còn về cung nữ kia thì đã sớm bị kéo xuống, nàng chỉ âm thầm ra hiệu cho Hồng Lang để ý chuyện này. Bóng dáng nhỏ nhắn linh động, thoắt một cái đã rời đi.
Sau đó Hoàng hậu cho mời cầm sư tới tấu nhạc góp vui, khiến cho bầu không khí cũng náo nhiệt trở lại. Thanh âm nữ tử cứ như vậy truyền ra không ít. Giữa chừng đang vui vẻ là vậy, đột nhiên lại nghe tiếng chén ngọc rơi thẳng xuống đấy, vỡ tan thành nhiều mảnh, trà nóng bên trong theo đó mà chảy đầy trên sàn.
Viêm Ngân vẫn bình thản nhấc một ngụm trà, nheo mắt nhìn Lạc Vân ôm chặt lấy cổ họng, gương mặt lúc thì đỏ bừng lúc thì tím ngắt. Mạch máu nổi rõ trên trán khiến cho gương mặt vặn vẹo vì đau đớn càng thêm đáng sợ. Một lời cũng không nói được, chỉ có tiếng kêu đứt quãng phát ra.
Mọi người xung quanh hoảng hốt chạy tới đỡ lấy thân thể chao đảo của nàng ta. Tiếng người huyên náo, trăm cái miệng như một đều là lớn tiếng thét lên: “Mau gọi thái y. Quận chúa hình như trúng độc rồi“.
Loại chuyện này, xảy ra ở trong cung liền trở thành vô cùng nghiêm trọng.
Viêm Ngân vẫn ngồi một chỗ quan sát biểu hiện của Lạc Vân, cánh môi không khỏi nhếch lên. Đúng là Lạc Vân trúng độc, độc này khiến cho cổ họng bỏng rát, ngũ tạng như bị dao đâm, đau đớn tột cùng nhưng chỉ để giày vò người ta trong một khoảng thời gian, không thể giết người. Nàng thật không hiểu hạ độc như vậy để làm gì.
Nhìn xem một đám người bị kinh sợ, nàng không mấy bận tâm, chỉ từ tốn tiến tới bên cạnh Hoàng hậu, khẽ trấn an người.
Chờ cho tới khi thái y được truyền vào trong điện, chỉ thấy Lạc Vân đã bất tỉnh, được người ta dìu lên nhuyễn tráp, thân thể mềm rũ nằm một chỗ. Ông ta hết bắt mạch rồi lại xem bên trong miệng của Lạc Vân, còn hỏi mọi người về biểu hiện khi phát độc, cuối cùng là kiểm tra chén trà mà khi nãy nàng ta làm rơi.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, quận chúa bị hạ độc trong trà. Loại độc này quả thật rất hiếm gặp, khắp Kinh thành vốn không xuất hiện bao giờ. Nếu để lâu dài sẽ nguy hiểm tới tính mạng, hiện tại trong cung vẫn có thảo dược có thể tiêu độc. Vi thần sẽ tự mình kê đơn sắc thuốc, theo dõi bệnh tình của quận chúa“.
Viêm Ngân hơi nhướng mày: “Vị thái y này sao có thể lấp lửng như vậy? Rốt cuộc là ông có chữa được hay không?“. Độc tính không thể giết người mà có thể nói thành nguy hiểm tới tính mạng, Viêm Ngân không khỏi đánh giá người trước mặt có thật sự là biết về y thuật hay không.
“Khởi bẩm tiểu thư, độc này dường như chỉ lưu truyền nơi giang hồ lãng khách, hạ quan thẹn tài hèn sức mọn chưa từng gặp qua. Chuyện điều chế giải dược không thể một sớm một chiều mà thành. Nếu muốn giải độc, phải tìm ra độc dược là gì, lúc đó mới có thể nói tiếp“. Biểu hiện của ông ta thập phần thành kính khiêm nhường, không có vẻ gì là đang diễn trò. Viêm Ngân chỉ có thể nghĩ là thái y trong cung tài cán không đủ mà thôi.
Chuyện này nếu kéo dài sẽ khiến cho lòng người hoang mang lo sợ.
Lạc Vân là công chúa Triệu quốc được gửi gắm tới Đại Minh cầu hoà. Trước đây vốn dĩ không cần dựa vào Thái hậu cũng không kẻ nào dám động đến nàng ta, trừ khi kẻ đó muốn làm phản. Nếu công chúa Triệu quốc ở trên đất Đại Minh có mệnh hệ gì, hiển nhiên sẽ khiến mối giao hảo giữa hai nước gặp khủng hoảng nghiêm trọng. Bên nặng bên nhẹ thế nào Viêm Ngân đều hiểu rõ. Trong lòng suy tính, muốn lấy lý do Mục tiểu thư lúc lưu lạc bên ngoài từng được Đường Môn cưu mang mấy năm trời nên ít nhiều có hiểu biết về các loại độc để chỉ điểm cho vị thái y kia. Nhưng nàng còn chưa mở miệng, một thanh âm mềm mỏng hết sức nhu nhược, dường như bị kinh sợ mà trở nên run rẩy: “Nếu... nếu độc là từ bên ngoài tới. Vậy thì chẳng phải Mục tiểu thư từng ở Đường Môn sao? Chuyện này... quá trùng hợp“.
Hoài nghi vừa nói ra khỏi miệng, khiến cho các nữ tử hai mắt nhìn nhau, rất nhanh cho là hợp lý:
“Phải, ta nghe nói nơi đó nổi tiếng dùng độc hại người. Chẳng lẽ... chẳng lẽ là Mục tiểu thư“.
“Lạc Vân tỷ tỷ vốn chỉ nói một câu có hơi động chạm tới vết thương của tiểu thư. Sao có thể ra tay độc ác như vậy?“.
Không những chỉ là hoài nghi, mà không ít người thậm chí còn ra mặt cầu tình: “Mục tiểu thư, xin tiểu thư nghĩ cho đại cuộc. Tính mạng của Lạc Vân tỷ tỷ liên quan tới yên bình của chúng ta. Tuyệt đối không thể lấy mạng nàng“.
Viêm Ngân không khỏi choáng ngợp trước tốc độ trở mặt của đám người này. Vài câu nói qua nói lại, thế nào nàng lại trở thành hung thủ.
Hoàng hậu Duyên Khánh cũng vì thế mà giận dữ, đem theo một cỗ uy nghi đập tay lên ghế phượng: “To gan. Không có bằng chứng sao có thể tuỳ tiện kết tội Mục tiểu thư. Thật không có phép tắc“.
Trước cơn thịnh nộ ấy, tất cả mọi người trong điện đều hốt hoảng quỳ rạp xuống.
Vị thái y kia có chút bất đắc dĩ, ông ta hướng mắt nhìn qua Viêm Ngân một cái, sau đó lại cúi đầu, hướng Hoàng hậu nói: “Xin Hoàng hậu nương nương minh xét. Nếu như thật sự có thể tìm ra loại độc kia, hạ thần cam đoan có thể giải hết độc cho quận chúa. Bằng không, để tính mạng của quận chúa gặp nguy hiểm, hạ quan có dùng cái mạng già này cũng khó mà gánh vác nổi trọng trách“.
Thái y đã nói như vậy, ai cũng hiểu được ẩn ý sâu xa. Đừng nói là cái mạng của ông ta, tới cả tính mạng của tất cả những người trong điện này cũng khó tránh khỏi liên luỵ. Hoàng hậu ngay lập tức rơi vào thế bí, giữa lúc còn đang phân vân thì Viêm Ngân đã lên tiếng: “Các ngươi đều cho rằng ta hạ độc nàng. Ta nói không phải, vậy các ngươi muốn thế nào?“.
Vị thái y kia nghe nàng hỏi liền không biết trả lời ra sao. Người trước mặt lại có địa vị không tầm thường, ông ta không thể đắc tội.
Nhưng một đám nữ tử bên dưới dường như không chịu được tĩnh mịch quá lâu:
“Tiểu thư như vậy là làm khó chúng ta. Nếu tiểu thư không hạ độc vậy sao không để thị nữ khám người?“.
“Cũng phải, khám người liền có thể chứng minh bản thân trong sạch“.
Viêm Ngân không nhịn được tặng cho các nàng ánh mắt khinh bỉ: “Khám người ta? Chủ ý thật hay. Nếu đã như vậy thì khám đi, ta cũng muốn xem các ngươi ở trên người ta tìm được cái gì“.
Hoàng hậu tuy là khó xử nhưng chuyện đã tới nước này, lại ở trước mặt rất nhiều người, nàng cũng không thể làm khác được. Cùng theo Viêm Ngân tiến vào hậu viện, tận mắt nhìn các cung nữ kiểm tra trên người nàng mới khiến Hoàng hậu an tâm.
Nhưng mọi chuyện có phần không đơn giản như nàng nghĩ. Cung nữ kiểm tra kỹ càng một hồi, dường như là tới một đường chỉ thêu trên y phục cũng không bỏ sót. Cuối cùng, từ trong thắt lưng lấy ra một gói giấy nhỏ, đưa tới trước mặt Hoàng hậu.
Viêm Ngân nhìn gói giấy trong tay thị nữ kia, có chút ngơ ngác. Nàng không hề biết trên người mình lại có thứ này.
Trong lòng cũng dần liên kết lại những chuyện trước đó. Từ lúc nàng bị trà đổ lên người, cho đến lúc phải đi thay y phục. Đám cung nữ kia không phải là nô tỳ thiếp thân của nàng nhưng lại rất nhanh có thể lấy ra một bộ y phục như được chuẩn bị sẵn cho chuyện này. Lúc đó, Viêm Ngân thật sự không để tâm. Nhưng vừa nghĩ lại liền thấy có chỗ không đúng.
Đồng tử Duyên Khánh có chút run lên nhìn gói giấy bột trước mặt: “Chiêu nhi... đây là thứ gì?“.
Viêm Ngân một mặt điềm tĩnh trả lời: “Là loại độc mà Lạc Vân tỷ tỷ trúng phải“.