Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 52: Chương 52: Không thể buông tay.




Từ sau khi Tử Chiêu rời khỏi Kinh thành thì cũng đã vài ngày trôi qua, phía tiểu viện bên kia hoa viên yên ắng tới mức kỳ lạ.

Chẳng phải trước đó ngày ngày đều có người chạy sang bên này gây náo loạn sao? Mà hiện tại trở nên yên tĩnh như vậy, lại khiến cho Yến Bạch có chút không quen, trong lòng sinh ra hiếu kỳ.

Hắn chắp tay sau lưng, lững thững tản bộ ngang qua nơi này mấy vòng rồi lại rời đi. Lần này vừa đi qua, Yến Bạch đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có bóng dáng đám hạ nhân nào gần đây mới đạp bước, một đường rất nhanh tiến vào trong sân.

Khi trước, cùng lắm thì hắn cũng chỉ đứng từ ngoài hoa viên mà nhìn vào. Lần này là tự mình khảo nghiệm, nhận ra nơi này đã được tu sửa lại chút ít. Có điều, ngoại trừ sập tre cùng bàn trà được đặt dưới một gốc cây to để tiện hóng mát ra thì những cái còn lại hình như giống sân viện của hắn tới mấy phần.

Cùng là hàng trúc thanh mảnh ngự một góc, phía trước gian phòng cũng là thảm cỏ xanh mát. Riêng một khoảng sân nhỏ được đặc biệt giành ra để luyện kiếm... Nếu nói là luyện kiếm thì cũng không đúng lắm, bởi lẽ chưa một lần thấy chủ nhân nơi này luyện kiếm bao giờ mà chỉ thấy kẻ đó ngồi tỉ mỉ lau kiếm mà thôi.

Yến Bạch nhìn cảnh sắc quen thuộc bày ra trước mắt, trong lòng cũng có chút khó hiểu nhưng rất nhanh hắn đã bỏ qua vấn đề này. Trong cùng một phủ đệ, vài ba cái sân viện có chút giống nhau cũng đâu phải chuyện lạ.

Cước bộ cứ như vậy, ung dung tiến về phía trước, nhấc tay gõ hai cái lên cánh cửa đóng chặt, thần sắc bất tri bất giác lại tăng thêm mấy phần cao ngạo như thể chuẩn bị tư thế giương oai giễu võ trước mặt Tử Chiêu.

Nhưng là qua một hồi cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì, lại càng không có ai ra mở cửa tiếp đón hắn. Yến Bạch không khỏi nhíu mày, hung hăng nhấc chân đá lên cánh cửa.

Cửa gỗ bật tung ra, một mảng u tối được ánh nắng bên ngoài chiếu rọi vào. Đột nhiên khiến cho người ta có cảm giác hoài niệm.

Nguyên cớ gì lại nói là hoài niệm? Điều này, hẳn là hỏi Yến Bạch sẽ rõ. Bởi lẽ, thời khắc này, hắn nhận ra, không chỉ sân viện ngoài kia có vài phần giống, mà đến cả cách bài trí trong sương phòng cũng là tương tự với sương phòng của hắn. Nói đúng hơn, là sương phòng mà ngày trước Tử Chiêu đã ở.

Yến Bạch cẩn thận từng bước tiến vào, trong lòng chỉ có đúng một suy nghĩ: Giống,.. thật sự rất giống. Tên Lãnh Thiên Diệt này không phải là cũng có quen biết với Tử Chiêu đấy chứ?.

Hắn yên lặng đảo mắt nhìn một lượt khắp sương phòng. Trên tường, giá gỗ, bình phong,... có đếm cũng không biết bao nhiêu là binh khí, hơn nữa còn đặc biệt được sắp xếp rất cẩn thận. Cuối cùng, nhãn thần mang theo một tia khó hiểu dừng lại trước thư án. Nơi này lại có chút trống trải, trên mặt bàn cũng không bày biện thứ gì đặc biệt, chỉ có nghiên mực, vài cây bút lông cùng một khối ngọc dùng để chặn giấy được sắp xếp gọn gàng, phía sau còn có một giá gỗ nữa. Điều làm hắn chú ý tới là bên trên ngoại trừ một cuốn sổ nhỏ được đặt gọn một góc ra thì hoàn toàn không có thêm bất cứ vật gì khác.

Yến Bạch cảm thấy hiếu kỳ, hắn nhấc chân đi tới trước giá gỗ, muốn xem cuốn sổ đó viết thứ gì. Nhưng chỉ vừa mới nhìn qua, hắn đã biết đáp án. Vật này, nhiều năm trước hắn đã từng đọc qua. Toàn bộ đều là bản thảo của Tử Chiêu, ghi chép về các loại binh khí và phương pháp rèn kiếm do chính tay nàng tự viết.

Trong một thoáng, rất nhiều chuyện trong quá khứ lại hiện ra khiến cho nhãn thần của Yến Bạch như bị phủ lên một tầng bi thương. Cảm giác có chút đau đầu, hắn ném cuốn sổ trở lại chỗ cũ rồi bước nhanh ra ngoài, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm: Tên tiểu tử kia thì ra cũng là cuồng binh khí. Đáng ra ta không nên tới đây thì hơn.

Vừa rời khỏi tiểu viện bên này, Yến Bạch cũng không trở về tiểu viện của mình mà lập tức xuất phủ tới sòng bạc. Tự mình chìm đắm vào bàn cược, có được có mất, vui buồn lẫn lộn qua hết một đêm.

--------------------------------

Lúc này cũng đã là giữa đêm, lại hiếm khi mới thấy Kim Tịch Đường ngồi bất động trong sương phòng, từng đầu ngón tay thanh mảnh gõ lên bàn. Đã mấy đêm liền nàng đều không ngủ được, cứ hễ nhắm mắt vào thì trong tâm trí lại hiện lên gương mặt băng lãnh tới dọa người của Tử Chiêu. Trong lòng vẫn còn hậm hực chuyện hôm đó bị thiếu niên này dọa sợ mất mật. Hơn nữa, người này còn đang trên đường tới Hắc vực điều tra chuyện bạch phiến kia. Chuyện đó, thực chất là chủ ý của nàng, Dữ Ngọc cũng là ngầm đồng ý.

Nhưng nhớ lại ngày hôm ấy, khi vừa biết Tử Chiêu muốn đi Hắc vực, hắn lại không hề có ý ngăn cản. Rốt cuộc là nên làm thế nào mới phải đây.

Lúc Kim Tịch Đường vừa biết tin Tử Chiêu đã xuất thành thì liền phái một đám người đi theo, phân phó bọn chúng trên đường tùy ý ra tay ngăn cản, gây khó dễ nhưng nào ngờ lại sớm bị Tử Chiêu phát hiện. Không những không né tránh mà thậm chí còn đuổi giết ngược lại đám người mà nàng phái đi. Khiến cho bọn họ một phen chạy trối chết. Cuối cùng nàng đành phải nhịn xuống, chỉ cho người theo sát hành tung của Tử Chiêu để tiện báo cáo tình hình mà thôi.

Nhưng càng nghĩ, Kim Tịch Đường lại càng giận dữ, Tử Chiêu lần trước đã đắc tội với nàng, làm nàng mất thể diện trước mặt Dữ Ngọc. Bây giờ lại thêm chuyện này khiến nàng ta mất ăn mất ngủ mấy đêm liền.

Từ nhỏ Kim Tịch Đường đã được yêu chiều, lớn lên cũng là thuận lợi nắm được toàn bộ Kim gia trong tay, thân phận chính là để người ta phải xem trọng, có khi nào lại bị người khác coi thường như vậy. Mà người to gan nhất không ai khác chính là thiếu niên tên là Lãnh Thiên Diệt kia.

Bản tính thiên kim tiểu thư của Kim Tịch Đường trong nháy mắt đột nhiên tăng vọt: Chẳng lẽ hắn ỷ vào là đồ đệ của Dữ Ngọc nên mới dám đối đãi như vậy với ta. Hừ,... có Dữ Ngọc thì sao chứ? Sớm muộn gì hắn cũng phải gọi ta một tiếng sư nương. Không thể để hắn lên mặt như vậy mãi được. Ta không tin không trị được hắn.

Trong lòng Kim Tịch Đường đã quyết, nàng ta xoay người gọi hạ nhân từ bên ngoài tiến vào: Truyền tin của ta, phái một nhóm sát thủ tới chỗ tên Lãnh Thiên Diệt kia.

Nha hoàn nhận lệnh có chút giật mình: Tiểu thư, người phái đi là sát thủ sao?.

Đúng là như vậy, ta muốn xem xem Lãnh Thiên Diệt bản lĩnh tới cỡ nào mà dám lên mặt với ta. Hắn mở miệng ra là nói ta phạm phải tội chết. Để ta xem, rốt cuộc là kẻ nào mới đáng chết.

Nhưng, chuyện này,... chỉ e sẽ làm lâu chủ không vui.

Có cái gì mà không vui chứ? Là hắn vô lễ với ta trước. Chỉ cần không để Dữ Ngọc biết là được rồi. Hơn nữa, nếu đồ đệ của Dữ Ngọc mà không làm nên nổi trò trống gì thì giữ lại cũng vô dụng.

Nha hoàn nghe vậy chỉ cúi đầu đáp một tiếng rồi rời đi: Nô tỳ lĩnh mệnh.

Kim Tịch Đường mãn nguyện cười một tiếng, trong lòng không khỏi hưng phấn: Từ trước đến nay mọi việc ta làm, dù có gây ra chuyện gì Dữ Ngọc cũng đều không có ý kiến. Rõ ràng là rất dung túng ta. Lần này cũng không thể có ngoại lệ. Một tên đồ đệ thì sao chứ? Cũng chẳng có chút giá trị nào.

-----------------------------------

Cứ như vậy, hơn một tháng trời trôi qua.

Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng xe ngựa lộc cộc nện trên đoạn đường đầy sỏi đá. Đèn lồng nhỏ treo ở bốn góc xe vì xóc nảy mà lắc lư liên hồi. Gió đêm lạnh lẽo nổi lên, lùa vào từng tán cây bên đường khiến cho tiếng xào xạc vang lên khắp nơi. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng chim cú kêu như xa như gần.

Gió thổi tuy có chút lạnh nhưng trên trán người đánh xe lúc này lại rịn ra một tầng mồ hôi. Nhãn thần linh hoạt để mắt tới mọi động tĩnh xung quanh, dường như không lúc nào thôi cảnh giác. Toàn thân hắn khoác lên y phục màu xám không có gì đặc biệt. Có điều, trên búi tóc được cột gọn gàng bằng một dải lụa nhỏ màu đỏ thẫm. Ánh sáng từ đèn lồng hắt vào khiến dải lụa như ẩn như hiện từng đám hồng vân lững lờ, đủ để nói lên xuất thân của hắn là từ nơi nào.

Vài tiếng rên rỉ từ trong xe vọng ra khiến Hồng Trực càng thêm lo lắng, lực đạo ra roi thúc ngựa lại tăng thêm một phần. Hắn ngoái đầu hướng vào trong xe, gấp giọng nói: Lang nhi, phía trước đi hơn một canh giờ nữa là có thành trấn, ta sẽ đi thật nhanh nên không thể tránh khỏi chút xóc nảy. Ngươi chiếu cố các chủ cho tốt.

Đáp lại hắn chỉ có một tiếng: Được của Hồng Lang. Vẻn vẹn có một chữ nhưng trên mặt người đánh xe dường như đã an tâm thêm mấy phần. Hắn tiếp tục ra roi cho ngựa chạy nhanh về phía trước.

Hồng Lang ngồi trong xe ôm chặt lấy Tử Chiêu, đặt đầu nàng lên đầu gối mình. Lúc này, Tử Chiêu gần như không còn chút nhận thức nào, đôi lông mày nhíu chặt, toàn thân run lên cầm cập, thi thoảng phát ra thanh âm rên rỉ nặng nề.

Xe ngựa chạy hết tốc lực trên đoạn đường núi hiểm trở. Từng đường gân trên cánh tay rắn chắc đang ghìm cương của Hồng Trực nổi cộm lên. Cứ mỗi lần vượt qua một đoạn đường gấp khúc, một bên là rừng cây, một bên là triền dốc đổ xuống thì hắn lại thở ra một hơi. Nhưng hắn ta không dám lơi là một chút nào, ánh mắt như mang theo một ngọn lửa cháy rực luôn hướng về phía trước. Lúc này, chỉ có một mình Hồng Trực mới có thể hiểu được, nếu hắn sơ sẩy một chút là xe ngựa sẽ bị hất văng ra khỏi đường núi.

Đúng lúc đó, tiếng ngựa hí vang từ phía sau vọng tới. Cả hắn và Hồng Lang đều hô lên một tiếng không ổn.

Liên tiếp từng tiếng xé gió lại vun vút lao tới.

Một mũi tên mạnh mẽ cắm phập lên khung xe. Cỗ sát khí nồng đậm cũng theo đó mà kéo tới.

Hồng Lang từ trong xe tức giận gằn lên từng tiếng: Chết tiệt, từ lúc chúng ta rời khỏi Hắc Vực, đây đã là lần thứ ba bị tập kích rồi. Rốt cuộc là bọn chúng có bao nhiêu người chứ?.

Trên đường núi rất nguy hiểm, chúng ta không thể đi nhanh hơn được nữa. Ngươi mau nghĩ cách đi. Hồng Trực cũng trầm giọng, qua thanh âm này của hắn cũng nghe ra sát ý không nhẹ.

Hồng Lang đảo mắt nhìn khắp nơi trong xe ngựa, cuối cùng chỉ thấy còn sót lại một chút ám khí. Trong lòng không khỏi khẩn trương: Ta trước nay chỉ quen với cận chiến, có mấy thứ này cũng vô dụng.

Có điều, đám người ở phía sau cũng không muốn chừa chút thời gian cho nàng suy nghĩ, hết trận tên này lại tới trận tên khác lao tới. Xe ngựa tuy được Hồng Bảo kiếm các làm ra, khung xe tuy chắc nhưng cũng không phải là tuyệt đối an toàn, không thể nói trước được điều gì.

Bên ngoài, tiếng hàng loạt mũi tên cắm phầm phập vào xe ngựa càng làm cho Hồng Lang thêm nóng ruột. Nàng buông Tử Chiêu ra, ôm vội lấy số ám khí kia cùng một đoạn dây thừng. Bàn tay nhỏ thoăn thoắt thắt chặt từng ám khí lên dây. Qua một hồi mới thấy nàng thò đầu ra khỏi xe. Trước khi rời đi chỉ đảo mắt nhìn qua Hồng Trực như muốn nói: Giao phó các chủ cho ngươi rồi nhảy xuống. Thân ảnh nhỏ bé mới nháy mắt đã hòa lẫn vào bóng đêm.

Nắm chặt dây thừng trong tay, Hồng Lang lợi dụng bóng tối cùng tốc độ của bản thân mà lao tới đám người kia. Tay vung lên quất liên tiếp từng roi gắn đầy ám khí về phía bọn chúng.

Mùi máu tanh theo gió bỗng chốc xộc lên, trận mưa tên dường như đã ngớt lại nhưng vẫn kiên trì phóng tới. Hồng Trực không khỏi nhíu mày: Một mình Lang nhi không thể trong một sớm một chiều mà giải quyết được hết đám người đó. Nhân lúc bọn chúng đang rối loạn ta phải tranh thủ rời đi.

Nhưng hồi suy nghĩ này còn chưa kịp dứt, lần này là tiếng mũi tên sắc lẻm cắm phụt vào da thịt.

Lợi dụng lúc Hồng Lang đang phải đối phó với những tên còn lại, một nhóm thích khách nhanh chóng tách ra tiếp cận xe ngựa. Bọn chúng ra sức bắn tên nhằm vào người Hồng Trực.

So với việc nhắm vào xe ngựa kiên cố thì việc nhắm vào người đánh xe lại dễ dàng hơn nhiều.

Nơi này là đường núi hiểm trở, xe ngựa lại đang lao nhanh về phía trước. Chỉ cần đi chệch hướng một chút, tất sẽ rơi xuống vách núi.

Lại thêm một trận tên hướng Hồng Trực mà bắn tới, tiếng da thịt bị đâm tới mức đầm đìa máu cứ như vậy mà liên tiếp vang lên. Chỉ có điều, lại không nghe thấy bất kỳ một thanh âm gào thét nào.

Hồng Trực cắn chặt răng, nuốt toàn bộ đau đớn trở lại thành tiếng rên rỉ nơi cổ họng.

Con ngươi vằn lên từng tia máu, toàn bộ cơ thể gồng cứng lại. Hai tay vẫn nắm chắc dây cương, điều khiển ngựa chạy ôm theo đường núi. Trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ.

Nhất định không thể buông tay, nhất định phải đưa người trong xe thoát khỏi nơi này.

Tử Chiêu nằm trong xe, vì xóc nảy liên hồi, nên cuối cùng cũng lấy lại được một chút thần trí. Bạc môi khô khốc, khó nhọc hít thở. Cảm giác như thân thể có chút ẩm ướt, lại bốc lên mùi vừa tanh vừa ngọt. Nàng nửa tỉnh nửa mê mở mắt, dựa vào một chút ánh sáng lờ mờ nhìn xuống y phục đã ướt đẫm một mảng đỏ thẫm.

Máu? !!!

Bất quá, máu này không phải của nàng.

Toàn thân do trúng độc mà đau đớn như từng khớp xương bị bẻ gãy. Tử Chiêu gắng gượng bò dậy, muốn ra ngoài nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì nhưng xe ngựa lắc lư liên hồi khiến nàng ngã ra, mãi cũng không thể ngồi dậy.

Cuối cùng Tử Chiêu đành nhịn đau, bám vào thành xe rồi bò từng chút một tiến dần ra phía cửa. Máu tươi trên sàn cứ theo đó mà thấm ướt hết y phục. Nhìn chỗ máu này, trong lòng bất giác khẩn trương.

Cánh tay vô lực, run rẩy nhấc mành lên. Cõi lòng cũng vì thế mà chết lặng.

Tấm lưng to lớn trước mặt ướt đẫm, không biết đã bị găm bao nhiêu mũi tên. Máu tươi tuôn ra nhiều tới nỗi đọng thành vũng chảy ngược vào trong xe.

Hô hấp của Tử Chiêu đột ngột ngưng trệ, khóe mắt nóng rực, cổ họng như tắc nghẹn, thanh âm muốn thoát ra nhưng bị chặn lại, chỉ hóa thành từng tiếng rên rỉ ngắc ngứ.

Người phía trước dường như cảm nhận được động tĩnh của Tử Chiêu. Thân thể khẽ rung lên mấy cái.

Tên thích khách cuối cùng đuổi theo xe ngựa rốt cuộc cũng bị một đoạn dây thừng găm đầy ám khí của Hồng Lang quấn chặt lấy cổ mà bỏ mạng.

Xe ngựa dần dần thả chậm lại, không còn xóc nảy. Hồng Trực quay đầu lại nhìn Tử Chiêu, hắn vô thức thở phào một hơi, nở nụ cười hào sảng thường thấy. Từng câu từng chữ dường như là gắng gượng mà thốt lên: Các... chủ... Đã... qua rồi.

Lời vừa dứt, nụ cười lại chưa tắt. Vậy mà thân thể Hồng Trực cứ như vậy, nặng nề ngã xuống. Cùng lúc Hồng Lang cũng phi thân lên đỡ được hắn.

Xe ngựa đã dừng hẳn lại, người vừa ngã gục đã không còn lấy một tia sinh khí.

Đêm đen sau một màn truy sát vừa rồi lại càng trở nên âm trầm, tĩnh lặng.

Một tiếng rên rỉ bỗng chốc hóa thành tiếng hát, đứt quãng mà thê lương. Vang vọng khắp một đoạn đường núi.

Cho tới rạng sáng, cách thành trấn nhỏ không xa. Một ngọn lửa bùng lên đỏ rực. Khói đen ngùn ngụt tỏa ra đặc quánh một khoảng trời.

Tử Chiêu suy kiệt quỳ gối trước cỗ xe đang bốc cháy. Trong tay nắm chặt một dải lụa đỏ thẫm. Là dải lụa trên búi tóc của Hồng Trực.

Tròng mắt phản chiếu ánh lửa mang theo một tia cuồng nộ: Hồng Trực, ta nhất định bắt kẻ đó đền mạng cho ngươi.

Nói xong một câu này, nộ khí công tâm. Tử Chiêu lập tức cúi gập người ho ra một bụng máu rồi ngã ra đất bất tỉnh.

Hồng Lang vội vàng chạy tới đỡ nàng ngồi dậy, lại nhìn tới sắc mặt Tử Chiêu chuyển từ đỏ sang tím ngắt thì không khỏi sợ hãi tột độ.

Nàng cùng lắm chỉ biết phân biệt dược liệu cùng một số loại độc dược đơn giản chứ chưa phải thần y. Trúng độc cỡ này cũng không thể tự mình giải, mà Tử Chiêu đã ngấm độc được một thời gian. Trên đường lại liên tiếp bị truy sát, độc tính cũng theo đó mà ngày càng tăng lên. Cho đến lúc này, tình trạng của nàng đã như mành chỉ treo chuông.

Lần đầu tiên trong đời, Hồng Lang sợ hãi tới mức muốn khóc. Chỉ biết ôm lấy thân thể mềm nhũn của Tử Chiêu mà hốt hoảng.

Đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc càng ngày càng tiến gần.

Hồng Lang lập tức cảnh giác, bất động chờ đợi.

Nhưng khi nhìn thấy người vừa xuất hiện, lại nhìn y phục đặc trưng trên người hắn. Nàng không nhịn được nuốt khan một tiếng. Thật không biết là phúc hay họa.

Khóe môi vô thức khẽ mở: Đường môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.