Người nào chứng kiến cảnh tượng này cũng như chết lặng. Khoảnh khắc con mãnh hổ chồm lên vồ lấy Tử Chiêu, tận mắt chứng kiến một người đang sống sờ sờ trong nháy mắt sắp bị xé nát, trái tim của bọn họ như bị tóm chặt lấy, nhấc lên tới tận cuống họng.
Một khắc này, Tử Chiêu cắn môi, dựng cung tên, một đầu tì vào yên ngựa lấy điểm tựa. Sức nàng dùng tay không thì không thể nào kéo căng được dây cung. Ánh mắt hằn lên một tia kiên định nhìn chằm chằm con hổ trước mặt, có chết cũng không sờn, vất vả kéo cung khiến nàng trở nên bực bội, gằn từng tiếng: Các ngươi tưởng suốt mấy năm qua bàn tay ta chỉ để thêu thùa, gảy đàn chắc? Tưởng ta cầm binh khí chỉ để chơi chắc? Tưởng ta gánh nước leo thác là chuyện đùa chắc? Người Mục gia là để các ngươi khi dễ chắc?.
Giữa tình cảnh nước sôi lửa bỏng, Tử Chiêu còn không thèm giữ sức mà gào ầm lên. Nam tử đứng khuất sau cánh rừng nhếch khóe miệng, ái ngại rên rỉ một tiếng: Thì ra là để bụng ta nha. Đồ nhỏ nhen.
Tử Chiêu kêu gào như sắp đứt hơi, cùng lúc con mãnh hổ lại gầm lên một tiếng, cong người chồm lên. Nàng dứt khoát lắp tên, một chân đạp thẳng lên cánh cung, cả hai tay nắm lấy dây cung, dùng sức lực toàn bộ cơ thể mà kéo căng ra.
Lạc Vân bị ngã ngựa nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng diễn ra ngay gần mình mà hoàn toàn quên đi đau đớn, đăm đăm nhìn một trận sinh tử này. Hàm răng cũng không khỏi cắn chặt, cả người cứng đờ nằm trên mặt đất.
Nàng ta đến giờ phút này cũng chỉ muốn làm cho Tử Chiêu bẽ mặt, chứ không hề muốn lấy mạng nàng. Cảnh tượng nữ hài dùng hết sức bình sinh, khó nhọc kéo cung tên lại như cái tát đập thẳng lên mặt Lạc Vân, trong đầu cũng chính là âm thầm gào thét dữ dội thay Tử Chiêu: Phải được, nhất định phải căng được dây cung.
Tử Chiêu đã gần như là nằm hẳn ra trên lưng ngựa, cố sức điều chỉnh cung tên, toàn thân gồng cứng tới nỗi mặt đỏ gay gắt, ngón tay lộ ra từng khớp xương trắng, trong đầu là đang thầm tính toán: Chưa được, phải gần thêm một chút nữa.
Nhưng lúc này tốc độ của Ô Vân đã đạt tới ngưỡng khó mà đuổi kịp, nàng cũng không thể tiếp tục để mãnh hổ đuổi tới tận trường đua được. Tay chân đã chặt cứng không thể động, hoàn toàn không còn cách nào khác, Tử Chiêu tựa đầu lên cổ Ô Vân, miệng chỉ còn nước thì thào: Ô Vân, chậm lại.
Một lời như vậy lại khiến con ngựa nghe ra, thật sự thả chậm đi vài nhịp. Tuy là biến chuyển rất nhỏ nhưng nhìn từ xa ai cũng có thể thấy rõ con ngựa quả nhiên chậm lại, khoảng cách giữa Tử Chiêu và mãnh hổ lại bị rút ngắn. Toàn bộ người trên đài đều đứng bật dậy, vài vị thiên kim tiểu thư bị dọa cho kinh sợ còn cứ thế mà ngất đi.
Trái tim vài người vô thức nảy lên, Yến Lân nhìn một màn này, toàn thân tỏa ra sát khí nồng đậm. Từ khoảng cách quá xa, không nắm chắc nhưng vẫn muốn đánh một chưởng về phía con hổ kia. Tay còn chưa kịp vung lên thì đã thêm một lần kinh ngạc.
Tử Chiêu nhằm đúng thời khắc này, dùng hết sức lực nàng có được mà kéo. Chỉ nghe một tiếng vút, tên rời cung, uy lực đến kinh người. Tiếng gầm chưa kịp dứt đã bị một mũi tên này cắt đứt, đâm xuyên ngay cổ họng, bắn ra phía sau, mạnh mẽ tới mức vẫn đủ sức găm thẳng xuống đất.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, sau đó là một trận hô vang rung chuyển. Trái tim bị treo ngược hồi lâu nay đã rơi cái bịch trở lại lồng ngực.
Một trận sinh tử vừa qua đi, khiến cho ai nấy cũng mừng rỡ, khóe mắt đỏ lên, đưa tay vuốt ngực.
Tử Chiêu bị bật ngược lại nên ngã sang một bên, dây cương vẫn buộc chắc quanh người, thân mình như một cái bao bị Ô Vân treo lủng lẳng.
Yến Lân lúc này mới kịp tới nơi, gấp gáp ôm lấy nàng, cưỡi trên lưng Ô Vân chạy trở về.
Cả đám người chạy ra xem xét tình hình, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, tuy không thấy có bất kỳ thương tích nào nhưng nghĩ hẳn là Tử Chiêu cũng bị kinh hoảng một phen, nhưng nào ngờ lại nghe được một câu nàng nói với Yến Lân: Vậy là tối nay có thịt hổ ăn rồi.
Toàn trường đua trợn trắng mắt kinh ngạc. Yến Bạch là người có phản ứng đầu tiên, mặt hắn đen như than, tiến lên nắm cổ áo Tử Chiêu, đoạt nàng từ tay Yến Lân, xoay tới xoay lui: Nha đầu ngươi điên rồi sao? Bảo ngươi chỉ cần bắt được động vật nhỏ thì liền trở về. Ngươi đây là muốn chết?.
Đám người xung quanh thấy Yến Bạch lớn tiếng thì cũng buông vài câu hòa hoãn: Tam hoàng tử đừng nóng giận. Cũng may Mục tiểu thư không có việc gì.
Nàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng kỵ nghệ lại xuất sắc như vậy, hơn nữa tài bắn cung có thể nói là đã cho chúng ta rửa mắt một phen.
Vừa nhắc đến chuyện bắn cung, sắc mặt của cả ba người Tử Chiêu, Yến Lân cả Yến Bạch khẽ tối.
Đúng lúc Lạc Vân vừa được rìu tới nơi, Tử Chiêu không nhanh không chậm nói: Nếu không phải bộ cung tên đó đã được thay thế thì cũng không thể phát ra uy lực lớn tới vậy. Nói sao thì cũng phải cảm tạ người nào đã giúp ta chuẩn bị.
Nghe lời nàng, ai nấy cũng tỏ ra nghi hoặc, Yến Lân khẽ phất tay liền có một thị vệ đem bộ cung tên khi nãy trình lên. Nhìn qua cũng đủ thấy chất liệu dây cung là loại nào, có người không nhịn được, giật mình nói: Đây chẳng phải loại dây gân rất cứng sao? Làm sao một tiểu cô nương có thể sử dụng được.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Tử Chiêu, thân hình nàng nhỏ nhắn lại có thể có nhiều sức lực tới vậy?
Lạc Vân một bên nuốt khan, không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, liền tỏ ra suy nhược rời đi trước. Tử Chiêu khẽ nhíu mày, nhìn theo thân ảnh của nàng ta, ánh mắt thâm thúy, không nhìn ra là vui hay buồn.
Sau ngày hôm đó, khắp Kinh thành lại vang lên lời bàn tán Mục gia Mục tiểu thư tuy là nữ tử, tuổi còn nhỏ nhưng thân thủ phi phàm. Cưỡi ngựa bắn cung đều thành thục, một thân một mình giết chết mãnh hổ cao hơn năm thước. Hơn nữa lại rất được Thái tử Yến Lân để mắt tới, từ lâu đã ban cho bảo mã tiến cống mà cả Đại Minh cũng chỉ có hai con,...
Người nào người nấy nghe được tin này thì đều trợn mắt há miệng, không tin nổi vào tai mình, một tiểu cô nương thì làm sao có thể giết được cả mãnh hổ. Chẳng mấy chốc mà lời bàn tán đã lan ra toàn bộ Kinh thành, đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết tới chuyện này.
Tử Chiêu ở trong phòng, ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn trời, bên tai nghe những điều Tiểu Nhan vừa báo, nàng thở dài một hơi: Nhan tỷ, khắp Kinh thành đang bàn ra tán vào về muội sao?.
Phải, bất quá đều là tin tốt. Muội đừng lo lắng.
Muội không lo cái đó. Ý muội là hiện tại họ đều gọi muội là tiểu thư tướng phủ rồi.
Tiểu Nhan nghiêng đầu khó hiểu: Phải, có gì không đúng sao?.
Tiếng thở dài của Tử Chiêu càng thêm nặng nề: Mục gia, thật sự lên đài rồi. Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, nàng đứng dậy, bước tới trước thư án viết một phong thư sau đó đưa cho Tiểu Nhan: Tỷ tỷ giúp muội chuyển phong thư này về cho phụ thân. Nhớ, nhất định phải là tuyệt mất, trao tận tay người. Kể cả Yến Lân cũng không được biết.
Tiểu Nhan vừa nhận thư, ánh mắt có điểm ngưng trọng, lập tức quay người đi ra ngoài, tự mình sắp xếp chuyện này. Chỉ còn lại một mình Tử Chiêu trong phòng, nàng đi tới giá sách đằng sau, tùy tiện lấy ra một quyển sổ, bên trong toàn bộ là bút tích của Tử Chiêu. Đặt cuốn sổ lên bàn, mặt không chút biểu cảm bắt đầu nhấc bút.
Không biết nàng đóng cửa ngồi trong phòng viết cái gì, chỉ biết lúc đặt bút xuống là đã qua năm ngày. Suốt mấy ngày đó, Tử Chiêu không bước chân ra ngoài lấy một lần, mọi chuyện cơm nước đều do Tiểu Nhan lo liệu. Đến cả Yến Lân tới tìm nàng cũng bị nàng đem lý do đang nghiền ngẫm thi thư ra để từ chối. Yến Bạch có lúc còn suýt xông vào tận trong phòng lôi nàng ra nhưng may là có Tiểu Nhan khuyên giải.
Tử Chiêu nhìn một lượt cuốn sổ đã kín chữ rồi thong thả cất trở lại giá sách. Nàng đứng dậy vươn vai vài cái rồi hỏi Tiểu Nhan: Tỷ tỷ, vẫn chưa nhận được hồi âm của phụ thân?.
Tiểu Nhan lắc đầu: Thông thường truyền tin tốc hành hẳn cũng phải tới rồi.
Dù sao cũng là chuyện cần tính toán kỹ lưỡng, có thể ngày một ngày hai chưa quyết định được. Muội lại không phải là hỏi ý phụ thân. Người có hồi âm thế nào thì muội vẫn phải làm.
Thời khắc này Tử Chiêu thật sự rất nhớ nhà, bất quá nàng vẫn một thân một mình lưu lại Kinh thành mà không trở về sở dĩ có một chuyện nàng nhất định phải chuẩn bị cho tốt.
Tiểu Nhan, cùng muội tới chỗ Cao Lỗ một chuyến. Lần này hai người không cưỡi ngựa mà cùng ngồi kiệu rời đi. Khi trước kiệu của Tử Chiêu đều là do Yến Lân đưa tới, nàng lại không phải người thích phô trương cho nên đã sớm đổi sang một cái khác đơn giản hơn, ra đường cũng không quá bắt mắt.
Vừa thấy Tử Chiêu bước vào xưởng rèn, Cao Lỗ lập tức vui vẻ ra nghênh đón: Nha đầu ngươi mấy ngày nay không thấy tăm hơi đâu. Cả thành đều đang bàn tán không ngớt làm ta cũng hiếu kỳ nha.
Qua mấy ngày rồi mà vẫn còn như vậy sao? Kinh thành này thật không yên ổn mà.
Chuyện lạ lùng đến vậy không thể ngày một ngày hai mà yên được. Ngươi thật sự đã giết một con mãnh hổ sao?.
Cũng nhờ may mắn.
Cao Lỗ trợn mắt: Nha, vậy một đại hán như ta chắc cũng phải bái ngươi làm sư phụ rồi.
Lão không cần vội, ta không có ý thu đồ đệ. Hôm nay tới đây là có chuyện muốn bàn với lão.
Thấy Tử Chiêu tuy vẫn vui vẻ cười nói nhưng thần thái lại có chút biến chuyển, Lão Cao cũng thôi không tán chuyện, nhanh chóng ngồi xuống.
Tử Chiêu lấy từ trong lòng ra một cuốn sổ dày cộp đặt lên bàn, Lão Cao lật giở nhìn qua vài trang thì lập tức chăm chú, không nói gì mà chỉ tập trung xem xét.
Sau một hồi, Lão ngẩng lên nhìn Tử Chiêu, bàng hoàng hỏi: Đây toàn bộ là ngươi viết.
Nàng gật đầu: Phải. Trong đó không chỉ có một mà có rất nhiều tuyệt kỹ chế tác khí cụ, đao thương kiếm khí gì cũng đều có cả. Thậm chí là cả những thứ lão chưa từng nghe bao giờ nhưng uy lực tuyệt đối đáng sợ. Chỉ cần hoàn thiện, xuất ra một món thôi cũng đủ làm chấn động cả thiên hạ rồi.
Quả thật mấy ngày qua nàng trốn trong phòng cũng để viết ra được thứ này, tất cả đều là sơ lược tạo ra nhiều món vũ khí ở hiện đại. Cả cách chế tạo lẫn hình vẽ đều đủ cả.
Lão Cao cầm cuốn sách trên tay, có chút sửng sốt: Vậy ngươi cho ta xem thứ này là có ý gì?.
Chính là cần lão giúp ta làm ra chúng.
Ngươi cần những thứ nguy hiểm này làm cái gì?.
Tử Chiêu thản nhiên đáp: Đương nhiên là để kiếm tiền.
Lão Cao nghe xong thì há hốc mồm: Ngươi điên rồi, mới từng này tuổi mà ngươi cư nhiên dám kiếm tiền bằng mấy thứ này. Tướng phủ nhà ngươi thiếu bạc sao?.
Bạc thì đương nhiên không thiếu. Nhưng Lão Cao, thứ ta muốn thu về lại không chỉ có bạc.
Cao Lỗ nghe Tử Chiêu nói mà đầu có chút loạn, đã sớm bị nàng quay cho đảo điên. Còn đang cảm thấy mông lung thì lại nghe nàng nói tiếp: Thứ ta muốn thu về là địa vị, là thế lực mà không kẻ nào dám phạm.
Toàn thân nàng như tản ra ánh hào quang rực rỡ, từ dung mạo cho đến khí chất thanh thuần, thoát tục, mắt lóe tinh quang, thần sắc kiên định như núi. Tuy không hề phù hợp với thân ảnh nhỏ nhắn nhưng lại khiến cho người ta không thể rời mắt, cảm giác có một loại tín nhiệm nói không nên lời.
Nhìn thấy được quyết tâm trong mắt nàng, lúc này Cao Lỗ mới thầm tán thưởng: Chỉ là một tiểu cô nương mà lại có tham vọng tới vậy. Đến đại nam nhân có đôi khi cũng không thể sánh bằng. Không biết đợi thêm vài năm nữa còn có thể làm ra những chuyện kinh thiên đông địa gì nữa đây.
Ông cẩn thận đặt lại cuốn sổ trước mặt Tử Chiêu, hào sảng nói: Chuyện mà cả đời Cao Lỗ có thể làm được chính là tạo những thứ như vậy. Bất quá, tại sao ngươi lại muốn làm chuyện này. Ngươi có biết một khi đã dấn thân vào thì không còn đường quay đầu không?.
Cái đó đương nhiên ta biết, nhưng ta chính là chấp nhận. Lão Cao, ta tin tưởng lão nên mới nói cho lão chuyện này. Mục gia từ ba đời nay đều có quan hệ mật thiết với Hoàng thất, nhưng quan trường xưa nay đâu phải nơi tốt đẹp gì. Lão đã kinh qua thế sự tới mấy chục năm hẳn là cũng hiểu. Mục gia nay đã trở thành tướng phủ, tay nắm trọng bình, cũng có nghĩa là đã lấn sâu vào hồ nước đục này rồi. Chỉ cần sơ sẩy một chút, không đủ cẩn thận, khôn khéo thì không biết chừng sẽ bị người ta vu hại. Ta chính là muốn, sau này dù có bất cứ biến cố gì, phụ mẫu ta vẫn sống khỏe, ca ca ta vẫn được bình an, Mục gia tuyệt đối không đổ.
Tử Chiêu càng nói, ánh mắt càng trở nên sáng rực như muốn thiêu đốt tâm can, nàng dừng lại, lấy một hơi rồi tiếp tục: Để trở thành chỗ dựa vững chắc cho Mục gia, ta nhất định phải dựng lên thế lực hùng mạnh nhất. Chính vì vậy ta mới tới cầu lão chuyện này.
Tấm lòng của ngươi Cao Lỗ hiểu được. Đừng nói ngươi cầu ta, giữa chúng ta không có hai chữ câu nệ.
Hảo hán. Có lời này của lão Tử Chiêu ta vững tâm rồi.
Nói vậy, ngươi đã có chủ ý?.
Phải, chính là những thứ này đây, nàng đặt tay lên cuốn sổ trước mặt: Lão biết không? Không có vị đế vương nào là không có tham vọng, bọn họ ngoài miệng thì nói muốn để cho dân chúng an cư lạc nghiệp nhưng thực chất thứ họ muốn nhất chính là quyền lực. Có quyền lực muốn làm gì mà chẳng được, vậy nên mới có chuyện đem quân đi xâm lược, không ngừng đánh chiếm lãnh thổ, thâu tóm các nước láng giềng, bắt buộc phải cúi đầu xưng thần. Muốn như vậy thì bọn họ cần gì? Cần binh lực hùng mạnh. Kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó sẽ có nhiều phần thắng hơn, không phải sao. Với những khí cụ mà chỉ mình chúng ta mới có thể làm ra, lão thử nghĩ xem, sẽ có bao nhiêu vị đế vương muốn có được chúng?.
Cao Lỗ hai mắt bắn ra tia sáng khác thường, hồi lâu mới thốt ra một câu: Ngươi thật sự là tiểu cô nương sao?.
Nàng khẽ cười: Không sai. Lão cũng không phải người đầu tiên hỏi ta câu đó... Chuyện này can hệ không nhỏ, lão trước cứ suy nghĩ cho thấu đáo rồi trả lời ta cũng không muộn.
Nói rồi, nàng cũng lập tức cáo từ rời đi.
Bóng chiều nhuộm hồng cả một góc trời, phủ xuống bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên định của Tử Chiêu lại khiến cho người ta có cảm giác cô tịch.
Lên kiệu hồi phủ, Tử Chiêu một bên nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Nhan bên cạnh lại thấp thỏm, muốn nói lại thôi.
Tử Chiêu cảm nhận được người bên cạnh không yên, nhẹ giọng nói: Tỷ muốn nói gì thì cứ nói, từ bao giờ lại có một mặt khó xử như vậy với muội.
Tử Chiêu, muội thật sự muốn làm lớn vậy sao? Đây,... chính là tự đem mạng mình ra đặt cược rồi. Động đâu không động lại trực tiếp đông tới binh quyền, muội nghĩ bọn họ chịu bỏ qua kẻ có khả năng đe dọa tới hoàng quyền sao?.
Nàng nghe xong thì khẽ cười, trấn an Tiểu Nhan: Vậy thì muội sẽ cược ván này. Tỷ đã thấy muội thua bạc bao giờ chưa?.
Mày vẫn nhíu chặt, Tiểu Nhan một bên khoanh tay, nhìn Tử Chiêu một dạng ngả ngớn thì có chút bực dọc: Muội mới bao nhiêu tuổi, sao lại có thể ngông cuống như vậy? Chuyện này cũng không tới lượt muội lo. Còn nữa, muội tới tìm cái tên Cao Lỗ kia làm cái gì? Hắn cũng chỉ là một thợ rèn, tài nghệ cũng gọi là hơn người nhưng tối ngày không uống rượu thì cũng bài bạc. Loại người như vậy sao có thể tin tưởng giao cho trọng trách được.
Tử Chiêu đưa tay vén rèn, chống cằm nhìn đường xá đông đúc, trầm giọng nói: Tiểu Nhan, khi nãy tỷ có thấy Lão Cao say sao?.
Không có.
Ta cũng thích đánh bạc, tỷ cũng cho ta là người kém cỏi sao?.
Làm sao so sánh được.
Tại sao lại không? Lão Cao thích uống rượu, muội chưa đến tuổi nên chưa uống. Lão Cao thích đánh bạc, còn muội chính là ham mê từ nhỏ. Tỷ thấy chúng ta khác nhau sao?.
Tiểu Nhan lạnh giọng: Nhưng ta cũng không thấy các người giống nhau chỗ nào.
Một kẻ có tài, am hiểu nhân sinh nhưng không thích chốn thị phi phù phiếm. Nguyện ý lang bạt nay đây mai đó, sống thoái mái theo ý mình, không ràng buộc, không e sợ. Tỷ thấy khác sao? Có khác thì chính là Mục gia bị đẩy vào hồ nước đục, Tử Chiêu không thể chống mắt đứng nhìn. Nếu không, muội cũng muốn giống Lão Cao, sống một đời tự do tự tại.
Nghe nàng nói, Tiểu Nhan cứng họng. Không phải nàng không nhìn ra, Lão Cao tuy ngoài mặt thì tỏ ra bất cần nhưng thực chất lại là người ổn trọng, có đầu óc, thâm sâu khó lường nhưng dẫu sao vẫn là người ngoài. Nàng khó lòng tin tưởng.
Trong đầu còn đang nghĩ loạn, lại nghe Tử Chiêu từ tốn nói một câu: Nhan tỷ, dùng người thì phải tin người. Không tin thì đừng dùng.
Tiểu Nhan ngước mắt nhìn, ánh chiều len qua khe cửa chiếu lên một nửa gương mặt của Tử Chiêu, con ngươi sâu thẳm lại đang chăm chú nhìn dòng người tập nập. Trong lòng không khỏi rung lên một tiếng chuông nhỏ: Chiêu nhi có lẽ là lớn thật rồi.
Hai người im lặng ngồi trong kiệu, cuối cùng Tử Chiêu buồn ngủ thiếp đi, Tiểu Nhan nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế giúp nàng, để nàng tựa đầu vào vai mình.
Đến tận cửa phủ cũng không muốn đáng thức Tử Chiêu, trực tiếp ôm luôn nàng vào trong.
Vừa đi qua đại sảnh lại phát hiện có người đang ngồi, một thân y phục dạ hành nhưng lại càng làm nổi bật lên mái tóc bạc trắng tùy ý buông xõa. Ánh mắt âm u quen thuộc khẽ quét, thong thả nhấp một ngụm trà.